Tô Tiểu Manh mở to mắt, dần dần thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy lờ mờ hoa văn trên rèm.
Tay Ân Thời Tu rất ấm, lúc này bàn tay đó còn vòng từ phía sau qua phần hông, rồi đặt lên phần bụng nhô cao của cô.
“Chú… bác trai và bác gái là người rất tài giỏi, đúng không?”
“Sao lại hỏi vậy?”
“… Hai người họ rất xuất sắc, không chỉ được nuôi dạy rất tốt mà hẳn đã trải qua cuộc đời vô cùng phong phú…”
Tô Tiểu Manh lẩm bẩm.
Nghe vậy, trong lòng Ân Thời Tu đã đoán được đại khái.
“Nên mặc dù không thích cháu, họ vẫn có thể bình tĩnh nắm tay cháu, nghe những lời chẳng thể khiến họ vừa lòng của cháu.”
Tim Ân Thời Tu ngừng một nhịp, sau đó lại tự bực với chính mình.
Đáng lẽ anh nên nhận ra.
Khi nhìn thấy cô cầm áo khoác của mình đứng đó, anh đáng lý phải nhận ra.
Khi khoác chiếc áo lên người cô, vô tình chạm phải bàn tay lạnh như băng đó, anh hẳn phải phát hiện…
Rằng thật ra cô đã đứng ở đó từ lâu lắm rồi.
“Chú… cháu kém cỏi đến vậy ư?”
Tô Tiểu Manh hỏi bằng giọng cực kỳ uể oải và chán nản.
Trước giờ cô luôn tự cho rằng bản thân vô cùng tốt, dung mạo xem như xinh xắn, tính cách cũng rất hoạt bát, hơn nữa còn thi đậu một trường đại học đứng đầu như đại học A.
Nhưng một câu kia của “Bà cụ đẹp lão” lại khiến tất cả vốn liếng mà cô lấy làm kiêu ngạo… trở thành không đáng một đồng.
Tại sao lời nói của “bà” lại tác động tới cô nhiều như vậy…?
Ân Thời Tu thở dài một hơi, sau đó buồn rầu trả lời:
“Bố tôi là quân nhân.
Sau khi Trung Quốc mới được thành lập, toàn bộ những trận ác chiến với bên ngoài kia, ông ấy không bỏ lỡ một trận nào.
Em đừng thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống, tinh thần viên mãn của ông ấy mà lầm, thật ra sức khỏe của bố chẳng tốt chút nào.”
“...”
“Hai bên đầu gối của ông ấy từng trúng đạn, do điều kiện hồi đó quá ác liệt nên còn chưa kịp lấy đầu đạn ra thì đã tiếp tục lao vào cuộc chiến.
Đợi tới khi có điều kiện phẫu thuật thì viên đạn đã dính vào thịt rồi.”
Vừa tưởng tượng tới cảnh đó, Tô Tiểu Manh không rét mà run.
“Sau đó dù lấy được viên đạn ra nhưng đầu gối của bố cũng yếu đi nhiều, mỗi lần trở trời hay mưa đổ thì lại đau nhức không thôi, ngày thường đứng hơi lâu một chút cũng đã đau không chịu nổi.”
“...!Giờ vẫn vậy sao?”
Tô Tiểu Manh vô cùng kinh ngạc.
“Ừ, vẫn vậy.”
“… Với tình hình này của bác trai, chẳng phải vẫn có thể ngồi xe lăn sao?”
“Cả đời này của ông kiên cường bất khuất, nếu phải ngồi trên xe lăn tới cuối đời, ông ấy thà chết còn hơn.”
“...”
Tô Tiểu Manh nuốt nước miếng, trong lòng bỗng trào dâng sự kính nể với ông ta.
“Mẹ tôi là một phần tử trí thức, cũng là một quý tộc chân chính.”
“… Cháu biết.”
“Em thấy bề ngoài của bà có vẻ mảnh mai, nhưng lại kiên cường chẳng thua kém đàn ông là mấy.
Trong thời kỳ Đại Động Loạn, chỉ vì hai bài thơ mà bà đã bị giam vào ngục tận bốn năm.
Khi đó dù tuổi đời còn rất trẻ, nhưng thân xác và tinh thần lại gánh chịu đủ loại tra tấn.”
“...!Bị giam trong ngục ư…”
“Không ngờ tới đúng không?” Ân Thời Tu chầm chậm nói tiếp: “Nhưng đến tận hôm nay, bà ấy vẫn tao nhã và ung dung như trước, bố cũng thế, mẹ cũng thế, hai người họ đều thuộc dạng vô cùng nghiêm khắc với bản thân, cũng vì vậy mà kỳ vọng của hai người dành cho con cháu cũng rất cao.”
Tô Tiểu Manh mím môi, yên lặng lắng nghe.
“Lịch sử gần trăm năm của nhà họ Ân cũng là do một tay hai người họ dựng nên.”
“Chú… cháu phải làm sao bây giờ?”
Tô Tiểu Manh nghe xong những lời Ân Thời Tu thì tâm trạng càng thêm đưa đám.
Ân Thời Tu bật cười: “Cái gì mà làm sao bây giờ?”
“Bác trai và bác gái không thích cháu… vậy chúng ta còn có cơ hội kết hôn không?”
“Em cảm thấy tôi sẽ làm chuyện gì đó mà không nắm chắc sao?”
Tô Tiểu Manh cắn môi, không đáp.
“Họ không thích em là vì em không hợp với hình tượng con dâu lý tưởng mà họ vẽ ra trong lòng, chứ không phải vì em không tốt.”
“… Chú đang an ủi cháu đấy à?”
Ân Thời Tu nắm lấy tay cô: “Nhóc con, em là cô gái… tốt nhất mà tôi từng gặp.”
“...”
Tô Tiểu Manh sửng sốt, trái tim cũng loạn nhịp theo.
“Tức là… chú sẽ không nghĩ rằng… cháu không xứng với chú?”
Khóe môi Ân Thời Tu cong lên, như sắp chạm tới khóe mắt.
“Em không chỉ trẻ trung, xinh đẹp, luôn tràn ngập sức sống, còn thiện lương hào phóng...!Sao có thể không xứng với tôi được?”
Tô Tiểu Manh bĩu môi, ngẫm ngợi: “Cũng đúng!”
Mặc dù chú rất lợi hại, nhưng cô có tuổi trẻ nha.
Sao có thể không xứng được chú, là chú chiếm lợi mới đúng!
“Vậy chú… chú nói xem cháu có khuyết điểm gì?”
“Khuyết điểm?”
Tô Tiểu Manh gật đầu: “Ừm, chú nói xem cháu có khuyết điểm gì đi, để cháu thay đổi!”
Ân Thời Tu sững sờ, sau đó bật cười nói: “Tôi có thể nói ra thật sao?”
“Vâng!”
“À thì… chỉ số thông minh của em không được cao cho lắm…”
“...!“
Tô Tiểu Manh hít sâu một hơi, chầm chậm thở ra, tuy vẫn không nhịn được mà trợn mắt lườm, nhưng thật sự không so đo với Ân Thời Tu.
“Cháu không quá thông minh, được chưa? “
Ân Thời Tu lại nở nụ cười...
Cũng may là em không quá thông minh.
“Chú… tuy hai chúng ta chỉ kết hôn giả thôi, nhưng hôm nay, nghe thấy bác gái nói vậy, trong lòng cháu khó chịu lắm…”
Cô thẳng thắn giãi bày tâm sự.
Chẳng biết từ lúc nào mà cô đã không còn đề phòng Ân Thời Tu nữa, không chỉ không đề phòng, mà còn cam tâm tình nguyện nói thẳng những suy nghĩ trong lòng cho anh biết.
“Khó chịu đến ngủ không yên?”
“...!Dạ.” Tô Tiểu Manh hít mũi: “Cảm thấy lòng tự trọng đã bị đâm ngàn nhát dao chí mạng!”
Ân Thời Tu bị cách nói của cô chọc cười.
“Chú còn cười nữa!”
Tô Tiểu Manh không nhịn được mà giơ chân đá anh một cái.
Ân Thời Tu càng ôm chặt lấy cô.
“Trước giờ việc hai người có xứng với nhau không không phải do người khác quyết định, mà chỉ có người