Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào phòng, ấm áp lướt qua mặt Tô Tiểu Manh.
Cô tỉnh dậy, nhưng vừa không mở mắt ra, những gì còn lại trong tai cô là dặn dò nhẹ nhàng của Ân Thời Tu trước khi rời đi...
"Thức dậy thì dậy ăn sáng đi, trưa anh về."
Cuối câu còn có một nụ cười nhẹ, cô nghĩ rằng anh đã phát hiện ra cô giả vờ ngủ.
Nhưng cô vẫn cắn răng giả vờ.
Nếu mở mắt ra nhìn anh, sẽ xấu hổ biết bao chứ...
Một nụ hôn ấm áp mềm mại đặt lên mắt, nhẹ nhàng mà thân mật khó tả, khiến trái tim yên bình đã lâu của cô loạn nhịp.
"A a a a!"
Tô Tiểu Manh đột nhiên trở mình, bị chăn quấn chặt, đá chân bừa bãi dưới chăn, cô sắp chết vì xấu hổ rồi...
Tại sao, tại sao cô lại tự mình trèo lên giường của Ân Thời Tu chứ?
Trèo lên thì cũng thôi đi, cô còn...
Còn đồng ý nói chuyện yêu đương với anh, và còn cho phép...!anh hôn mình.
Hôn…
Nghĩ đến đây, đủ loại chuyện đêm qua lại hiện lên trong tâm trí cô.
Nông cạn và sâu sắc, đôi khi lại dịu dàng quyến luyến, đôi khi cứng rắn và độc đoán, đôi khi...!trêu chọc bằng một nụ cười...
Hôn…
Nghĩ đến đây, đủ loại chuyện đêm qua lại hiện lên trong tâm trí cô.
Nông cạn và sâu sắc, đôi khi lại dịu dàng quyến luyến, đôi khi cứng rắn và độc đoán, đôi khi...!trêu chọc bằng một nụ cười...
Cũng không phải là lần đầu được anh hôn…
Nhưng tối hôm qua, từ lúc chạm môi, nhịp tim của cô đã loạn nhịp, cứ tưởng dừng lại sẽ trở lại bình thường, không ngờ tác dụng lại càng mạnh mẽ hơn...
Ân Thời Tu hoàn toàn lật ngược nhận thức của cô...
Nếu hai môi dính vào nhau, có thể thực sự có tia lửa sao? Không phải chỉ là chạm vài cái thôi sao?
Thật bất ngờ, hóa ra khi môi dính vào nhau, tia lửa thực sự có thể được tạo ra.
Pháo hoa nổ liên hồi trong lồng ngực khiến cô vừa sợ hãi nhưng lại...!ngập tràn vui sướng.
Cô không thể kiểm soát nhịp tim của mình, cuối cùng cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi chân của mình, vẫy tay và trằn trọc như một kẻ mất trí trên giường.
Không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc cô có vẻ bình tĩnh lại và chịu mở mắt ra.
Mặt trời mùa đông ấm áp và dịu dàng làm cho nụ cười khó cưỡng trong mắt cô sáng hơn.
Ân, Thời, Tú...
Tô Tiểu Manh vươn vai và đứng dậy!
Từ khóe mắt của cô, chú gấu Winnie the Pooh bất hòa trên đầu giường lại xuất hiện...
Cô đưa tay cầm lấy, con này rất giống với con mà Ân Thời Tu tặng cô, chỉ khác là con này mặc áo len màu hồng nhạt, còn con của cô mặc áo len màu xanh lam.
…
Chú, không phải chứ? Người yêu...!gấu?
Một mặt, trong lòng cô cảm thấy không thể nào, Ân Thời Tu làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, nhưng mặt khác...!cô lại hơi vui vẻ!
Có lẽ chú thực sự thích mình...
Được người khác thích luôn là điều đáng vui mừng, nhất là được người ưu tú thích.
Đặt con gấu Winnie the Pooh trở lại vị trí ban đầu, cô đi đến cửa sổ lồi và kéo rèm hai bên ra.Thời tiết thực sự rất tốt!
Tô Tiểu Manh có thể được coi là một người theo chủ nghĩa thỏa mãn nửa vời, hiện tại nếu cô cảm thấy hạnh phúc, thì cô sẽ không nghĩ về việc liệu mình có bất hạnh trong tương lai hay không...
Vì vậy, cô không bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó mối tình với Ân Thời Tu này sẽ khiến trái tim cô đau nhói.
…
Tô Tiểu Manh vẫn chưa quay lại trường học.
Ngay cả khi vấn đề của cô đã được thông báo của trường làm rõ, thì việc cô trở thành tâm điểm của sự chú ý là điều khó tránh khỏi.
Sau hơn một tuần thu mình lại, đầu sóng ngọn gió dần mờ nhạt, cô quyết định quay lại trường học.
Cô đã thảo luận với Ân Thời Tu, học kỳ này chỉ còn nửa tháng nữa.
Bất kể như thế nào, cô phải hoàn thành bài kiểm tra cuối kỳ trước, hoàn thành tất cả các học phần cần thiết, sau đó sẽ tạm nghỉ học vào học kỳ tiếp theo.
Yêu cầu duy nhất của Ân Thời Tu rất đơn giản, đó là phải ngủ cùng nhau, tức là trở về căn hộ, anh sẽ chịu trách nhiệm đưa đón cô đi học.
Nói về điều này, Tô Tiểu Manh cũng không có gì để phản đối.
Tám giờ sáng, Ân Thời Tu đưa Tô Tiểu Manh đến trường và trở lại công ty, buổi sáng anh có một cuộc họp.
Có lẽ là bởi vì đầu sóng ngọn gió đã trôi qua nhiều nên khi cô đến trường học, cũng không có nhiều lời đàm tiếu.
Trái tim vốn bất an của Tô Tiểu Manh đã bình tĩnh lại một chút.
Hôm nay học buổi sáng đến mười giờ, buổi chiều hai tiết học ở lớp khác, nhân lúc rảnh rỗi, Tô Tiểu Manh về ký túc xá thu dọn đồ đạc.
Khi Ân Mộng trở về từ lớp học buổi sáng và nhìn thấy Tô Tiểu Manh, cô ấy nói mà không cần suy nghĩ,
"Thím út, cậu về rồi à!"
"..."
Khi đó, Tô Tiểu Manh cảm thấy lạnh cả sống lưng, quay đầu lại đã bắt gặp nụ cười rõ ràng là trêu chọc của Ân Mộng, cô hít một hơi thật sâu và lẩm bẩm:
"Bây giờ tớ đã tin cậu và chú thực sự là người một nhà."
Ân Mộng đặt sách giáo khoa xuống và giúp cô thu dọn quần áo.
"Chứ gì nữa? Chú tớ và tớ đều là những người rất tốt, có nhân cách tốt, ngoại hình đẹp và đầu óc cũng tốt."
Tô Tiểu Manh cau mày nhìn cô ấy: "Cậu đang mèo khen mèo dài đuôi đấy à?"
"...Tớ khen chú út mà!"
"..."
Tô Tiểu Manh tỏ vẻ nghi ngờ, Ân Mộng lại mỉm cười.
"Nghe nói cậu đã gặp mặt ông bà ngoại của tớ rồi hả?"
Ông bà ngoại...!Nhắc đến điều này, Tô Tiểu Manh bối rối nhìn Ân Mộng,
"Tớ không hiểu, cậu gọi chú là chú út, nhưng tại sao lại gọi bố mẹ của chú là ông bà ngoại? Không phải ông bà nội sao?"
"A, bị cậu phát hiện rồi!"
"..."
Tô Tiểu Manh nhướng mày chờ cô ấy giải thích, nhưng Ân Mộng vẫn cười tiếp tục thu dọn quần áo, không hề có ý định giải thích.
"Mộng…"
"Chờ cậu gả vào nhà tớ thì tự nhiên sẽ biết thôi!"
Ân Mộng nói, sau đó xoa đầu Tô Tiểu Manh: "Trẻ con đừng tò mò như vậy!"
Tô Tiểu Manh trợn tròn mắt.
Quần áo gần như đã được thu dọn xong, Ân Mộng nhìn thấy hộp quà Giáng sinh trong tủ, đó là quà Giáng sinh Ân Thời Tu tặng cho Tô Tiểu Manh.
Ân Mộng cầm Winnie the Pooh lên, vẻ mặt trông rất sốc.
"Con gấu Winnie the Pooh này có bí mật gì à? Tại sao lại tặng cậu cái này?"
Chính vì Winnie the Pooh này mà Ân Mộng đã xua tan khả năng đồ tre con kia là Ân Thời Tu, kết quả…
Chú út thực sự không phải là người mà người bình thường có thể nhìn thấu.
Tô Tiểu Manh liếc nhìn con gấu, cầm nó và nhét nó vào vali, thản nhiên nói:
“Những người ở cấp bậc của chú chắc là thấy có một người bán ở bên đường nên thuận tay mua thôi.”
Cô không dám nói với Ân Mộng rằng Ân Thời Tu cũng có một con.
Chú lớn tuổi như vậy, còn có người yêu gấu gì chứ!
Nghĩ đến đó lại thấy xấu hổ chết đi được...
Ân Mộng nghe được Tô Tiểu Manh nói như thế, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như mèo trộm mùi tanh, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đầu mối!
Nhưng Ân Mông cũng không hỏi nữa, cô ấy chỉ cảm thấy...!tình huống hiện tại rất ngoài ý muốn, nhưng cô ấy cũng cảm thấy rất tốt.
Bà ngoại tưởng rằng mình sẽ không bao giờ có con trai nữa, khi đã trở thành một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi thì bà lại sinh ra chú út.
Khỏi phải nói ông bà ngoại yêu quý đứa con trai bé nhỏ này đến nhường nào.
Cùng với tài năng và trí thông minh của chú út, chú ấy đã là niềm tự hào của họ trong nhiều năm.
Khi chú bước qua tuổi ba mươi, cuộc hôn nhân của chú cũng được đưa vào chương trình nghị sự, và đương nhiên có vô số người muốn kết hôn với nhà họ Ân.
Ân Mộng chưa bao giờ thấy chú dẫn ai về nhà, cô con gái nhà họ La lớn lên cùng chú, cô ấy cũng thấy chỉ có người phụ nữ đó thân thiết với chú hơn một chút thôi.
Chỉ là cô ấy không thích người phụ nữ đó, cô ta không xứng với chú út.
Ân Thời Tu là người mà Ân Mộng ngưỡng