Câu nói kiên quyết của Tô Tiểu Manh vừa nói ra, sắc mặt của bố Tiêu Linh trở nên nghiêm túc, hiển nhiên là ông ta không ngờ con nhóc trông rất dễ nhào nặn này lại từ chối.
"Bạn học Tô, đừng quan tâm thiệt hơn như thế, không tốt cho tương lai của cô đâu.”
"Mấy lời này chú nên nói với con gái của chú đi, việc mất tư cách tiến cử nghiên cứu sinh chỉ là chuyện nhỏ."
"Ah!"
Tiêu Linh cười khẩy một tiếng: "Chuyện nhỏ? Đúng rồi, đối với loại phụ nữ có đàn ông làm chỗ dựa như cô, đương nhiên là chuyện nhỏ rồi."
"Đàn chị Tiêu Linh không phải cũng có chỗ dựa là bố sao?"
"Cô.."
Tiêu Hoa giơ tay ra hiệu cho Tiêu Linh im lặng.
Trước đây Tiêu Linh không hề phát hiện ra Tô Tiểu Manh lại giỏi ăn nói như thế.
"Bạn học Tô, tôi có nhiều cách để Tiêu Linh lấy lại tư cách tiến cử nghiên cứu sinh, tôi tới đây để bàn bạc với cô, chỉ là xuất phát từ phép lịch sự thôi."
"Nếu chu có nhiều cách như vậy, vậy thì đừng để ý tới tôi, tôi về lớp đây.”
Tô Tiểu Manh đứng dậy sau khi nói xong.
"Tô Tiểu Manh! Đứng lại đó cho tôi!"
Tiêu Linh thật sự không nhịn được, rốt cuộc con nhóc này có đầu óc không thế!
Tại sao cô còn dám đến trường?
Chẳng lẽ cô nghĩ khi thông báo được đưa ra, mọi người sẽ không có ý kiến gì với cô sao?
"Đàn chị Tiêu Linh, còn có chuyện gì sao?"
"Cô đừng rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt! Cô biết bố tôi là ai không?"
"Tôi biết."
Tô Tiểu Manh thờ ơ nhìn Tiêu Linh.
Tiêu Linh cau mày: "Cô biết mà còn dám sao..."
"Bố cô là Lý Cương!" Tô Tiểu Manh cười nói: "Đàn chị, người như cô thật sự không xứng làm nghiên cứu sinh đâu, điểm cao thì có ích lợi gì chứ?"
Mấy lời mỉa mai đột ngột khiến bầu không khí trở nên kỳ lạ hơn.
Sắc mặt Tiêu Linh trắng bệch.
Bố cô ta đương nhiên rất lợi hại, nhưng những nỗ lực của cô ta trong học tập còn ít sao?
"Bạn học Tô, cô nói vậy là không đúng rồi, bốn năm qua mọi người đều thấy Tiêu Linh học giỏi như thế nào nào mà!"
"Phó hiệu trưởng, hôm nay nếu có mạo phạm ở chỗ ngài, là lỗi của tôi, nhưng tôi không có hạ lệnh trừng phạt này, là hiệu trưởng Trương đích thân làm, tôi kiến nghị ngài gọi điện thoại cho hiệu trưởng Trương để tìm hiểu tình hình."
Tô Tiểu Manh vừa nói ra lời này, liền đến phiên hiệu phó biến sắc.
Khi Tô Tiểu Manh xảy ra chuyện này, ông ta đang bồi dưỡng ở nước ngoài, khi ông ta trở về, hiệu trưởng Trương đã ra lệnh kỷ luật, ông ta không hề được nhúng tay vào.
Ai ngờ hôm qua hiệu trưởng Trương đã đi công tác, bây giờ cha con Tiêu Linh lại đến tìm ông ta.
Tiêu Hoa là ai thì phó hiệu trưởng biết rõ, làm sao ông ta dám không gặp chứ, hơn nữa, bố của Tiêu Linh thật sự rất hào phóng với ông ta...
"Tô Tiểu Manh, bố của Tiểu Linh là tổng giám đốc của một công ty hàng đầu trong nước.
Chắc là em không hiểu được cảm giác làm cha của ông ấy rồi?"
Tô Tiểu Manh nhìn về phía hiệu phó.
"Tôi gọi ngài một tiếng thầy, thầy, thầy giúp tôi hỏi đàn chị Tiêu Linh, khi cô ta đăng tin tin tức trên diễn đàn, cô ta có cân nhắc đến tâm trạng của cha mẹ tôi không?"
"Cái này…"
"Nhưng tôi cảm thấy hiện tại bạn học Tô không nguyện ý lùi một bước, bởi vì cô thật sự không quan tâm đến cha mẹ cô."
Tiêu Hoa đứng dậy lạnh lùng nói.
Lời uy hiếp rõ ràng khiến Tô Tiểu Manh sững người.
Tiêu Linh khịt mũi: "Tô Tiểu Manh,bố tôi đang cho cô một chút thể diện, tôi khuyên cô nên lùi bước đi!"
“Nếu như lúc đó Tiêu Linh đàng hoàng xin lỗi tôi, thay vì kiêu ngạo nói rằng cô ta không hối hận và tôi đáng bị như vậy, tôi cũng không muốn làm mất mặt đàn chị, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, cho dù tôi lui về phía sau một bước, đàn chị cũng không thấy cảm kích gì, vậy tại sao tôi phải làm vậy?"
"Cho nên em muốn tôi mời bố mẹ em lên nói chuyện sao?"
Thầy hiệu phó cũng có vẻ hơi khó chịu.
Cả hiệu phó và bố của Tiêu Linh đều là những người đàn ông trung niên gần năm mươi, có chức vụ cao trong các lĩnh vực khác nhau.
Lúc này, họ cùng với một công chúa kiêu ngạo, đe dọa một học sinh bình thường như cô...
Ngay cả khi Tô Tiểu Manh là một người lạc quan và tích cực, cô cũng không thể không cảm thấy xã hội này rất đen tối, những người có quyền lực luôn có thể một tay che trời.
Bất bình của cô không phải là bất bình, nhưng bất bình của con gái tổng giám đốc của một công ty hàng đầu lại được coi là bất bình.
Tại sao?
Tại sao cô lại phải nhượng bộ khi đối mặt với thái độ chó má của cha con Tiêu Linh?
Không phải tức giận, nhưng lòng tự trọng của cô không cho phép.
Nhưng...!Chẳng lẽ bởi vì chuyện Tiêu Linh bị hủy tư cách tiến cử nghiên cứu sinh mà phải làm phiền bố mẹ cô đi một chuyến ư?
Có lẽ, bố của Tiêu Linh sẽ nói và làm những điều quá đáng hơn với bố mẹ của mình...
Cô nghiến răng và đứng đó một lúc lâu.
"Cô có thể từ từ cân nhắc, tôi có thể chờ."
Tiêu Hoa lại ngồi xuống.
Hiệu phó cũng không thúc giục Tô Tiểu Manh, trong lòng bọn họ đều biết cô gái bướng bỉnh này sẽ gật đầu đồng ý.
Tiêu Linh có lẽ cũng đã ổn định, vươn vai nói: "Con đi vệ sinh."
Khi đi ngang qua Tô Tiểu Manh, cô ta vô tình hay cố ý va vào vai cô, khiến cả người cô run lên bần bật.
Làm sao bây giờ?
Phải thỏa hiệp sao?
Cô thật sự cảm thấy rất uất ức khi phải thỏa hiệp như thế này.
Nhưng nếu không thỏa hiệp, cô sẽ phải làm phiền bố mẹ mình...
Khi Tô Tiểu Manh đang đấu tranh dữ dội thì có tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
Cánh cửa mở ra và Ân Thời Tu bước vào.
Một chiếc áo khoác màu nâu khiến anh vừa chững chạc vừa phong cách.
"Sếp Ân?"
Tô Tiểu Manh đưa lưng về phía cửa, cô đang rối rắm không có cách nào thoát ra, hoàn toàn không để ý là ai tiến vào, nhưng giọng nói của Tiêu Hoa lại làm Tô Tiểu Manh chú ý.
Cô quay đầu lại, quả nhiên...
Sau đó, cái nhíu mày của cô mới nới lỏng ra, không biết vì sao, vừa nhìn thấy anh, trong lòng cô liền trở nên yên ổn.
Một sự tin tưởng vô