"...!À, chúc mừng năm mới chú."
Tô Tiểu Manh chậm rãi nói, trong bầu trời đêm ngoài cửa sổ, pháo hoa nổ tung thành những cảnh đầy màu sắc, âm thanh ầm ầm khiến bầu không khí của lễ hội mùa xuân trở nên vui tươi hơn.
"Có pháo hoa gần nhà em à?"
Ân Thời Tu có thể nghe thấy âm thanh bên phía Tô Tiểu Manh.
"Có, đẹp lắm! Chú ơi, bên nhà chú không có pháo hoa sao?"
"Có mấy đứa trẻ đang đốt pháo hoa trong sân."
"Ồ!"
Tô Tiểu Manh đáp lại, nhất thời không biết nên nói gì, khi cô lo lắng không tìm được chủ đề, Ân Thời Tu đã nói:
"Cô chú ngủ hết chưa?"
"...!Họ về phòng rồi."
Tô Tiểu Manh nói xong, cô nhớ mẹ bảo cô tắt đèn và TV trong phòng khách, vì vậy cô đã đi tắt TV và đèn trong khi trả lời điện thoại.
"Ngày mai anh sẽ gọi điện thoại chúc mừng năm mới cô chú, được không?"
"Hừm...!được."
Tô Tiểu Manh nghĩ một chút, đây cũng là điều nên làm mà.
Ân Thời Tu cười khẽ: "Vậy em có muốn chúc mừng năm mới với bố mẹ chồng không?"
"..."
Tô Tiểu Manh sững sờ một chút, theo quy củ và phép lịch sự thì năm này cô phải qua bái lạy, nhưng khi cô nghĩ đến việc bố mẹ Ân đều không thích cô lắm, cô hơi khó mở miệng.
"Đùa em thôi, để lần sau cũng được, lần sau em trốn không thoát đâu."
Tô Tiểu Manh bĩu môi: "Chú chỉ biết dọa cháu."
Ân Thời Tu cũng đang đứng bên cửa sổ phòng ngủ của mình, ít nhất, những gì họ nhìn thấy bây giờ là cùng một bầu trời.
"Nhóc con, ước một điều đi."
Anh đột ngột nói.
"Gì?"
Tô Tiểu Manh sửng sốt.
"Nói một điều ước năm mới đi, chồng em sẽ giúp em thực hiện."
Đôi lông mày thanh mảnh của cô nhướng lên, chồng...
"Này, cháu mới không cần chú giúp cháu thực hiện nguyện vọng đâu!"
Tô Tiểu Manh thực sự không thể quen được giọng điệu tự phụ của anh.
"Thật sự không cần?"
"Không cần!"
"Haiz, anh còn nghĩ em sẽ nói, hy vọng anh có thể bay đến nhà em cùng em trải qua năm mới…”
Ân Thời Tu liếc nhìn những hộp quà lớn nhỏ được sắp xếp trên mặt đất bên cạnh anh, thở dài một hơi, tâm trạng có vẻ hơi mất mác.
Tô Tiểu Manh lúc này cũng nhướng mày cao hơn, giọng điệu buồn bã như vậy, thật sự không hợp với chú một chút nào nhỉ?
"Cho dù cháu nói thì chú cũng không thể qua đây mà! Cháu sẽ không bị lừa đâu!"
"Em không nói thì sao lại biết anh sẽ không qua?"
Ân Thời Tu nở nụ cười ngọt ngào và hỏi.
Tô Tiểu Manh chớp mắt, nuốt nước bọt, chẳng lẽ...!Chú thật sự sẽ đến Thành Đô ăn tết ở nhà bọn họ sao?
Trái tim của cô lại đập nhanh hơn.
Cô có chút do dự, nghi hoặc hỏi: "Vậy thì cháu hy vọng chuyện này… chú thật sự đến sao?"
Cô vừa nghi ngờ nhưng cũng có chút mong chờ...
"Ha ha…" Ân Thời Tu đột nhiên nở nụ cười.
Sắc mặt Tô Tiểu Manh tối sầm lại, trong lòng không thoải mái lắm.
Quả nhiên…
"Đương nhiên là không thể, nhưng...!xem ra Manh Manh vẫn rất nhớ anh nhỉ?"
Ân Thời Tu lại tràn đầy tự mãn, nghe thấy tiếng nghiến răng lách tách của Tô Tiểu Manh.
Vòng vo cả buổi, lão già này lại nói mấy câu thế này sao?
"Nhớ cái đầu chú ấy! Chú, hôm nay cháu hoàn toàn hiểu rõ chú rồi! Người gì mà tự cao tự đại, lại còn keo kiệt!"
"Anh tưởng em đã biết sớm rồi chứ..."
"..."
Tô Tiểu Manh nhắm mắt lại, anh đúng là vừa không biết xấu hổ vừa mặt dày, cô nhận thua rồi đấy, được chưa?
"Ngủ đi, tạm biệt!"
Sau khi nói xong, Tô Tiểu Manh cúp điện thoại, khinh thường nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động của mình, như thể có Ân Thời Tu trên màn hình.
Ân Thời Tu liếc nhìn điện thoại và khẽ thở dài.
Chỉ mới ba ngày mà anh đã hơi không chịu được rồi.
Tô Tiểu Manh cúp điện thoại, cũng không nghĩ về Ân Thời Tu nữa, cô vào WeChat, gửi tin nhắn và đáp lại tất cả những lời chúc từ bạn bè.
Ngay khi cô chuẩn bị tắt điện thoại và đi ngủ, lớp trưởng lớp cấp hai đã mất tích từ lâu đã đề xuất cô tham gia buổi họp lớp vào tối mai.
Lời nói rất chân thành, bốn chữ không thể tách rời "Tình bạn muôn năm".
Tô Tiểu Manh là một người thích sôi nổi, nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng vấn đề là hiện tại bụng cô đã lớn rồi, không cần suy nghĩ cũng biết, nhất định cô sẽ trở thành tâm điểm của bữa tiệc đó.
Chỉ cần bị nhìn chằm chằm bởi những cặp mắt tò mò đó, cô sẽ bị nhìn cho đến chết thôi!
"Lớp trưởng, ngày mai tôi phải đến nhà ông nội ăn cơm năm mới, sáng sớm tôi đã đi rồi, cậu biết đấy, nhà ông nội tôi ở rất xa..."
"Ồ, vậy thì hết cách rồi, nhưng lần sau nhất định phải tham gia đấy!"
Lớp trưởng dặn dò.
"Được rồi!"
Tô Tiểu Manh tự cho là mình nhanh trí, tìm một cái cớ rất tốt để từ chối lớp trưởng, nhưng không ngờ, vào đêm hôm sau, khi Tô Tiểu Manh đang đi dạo trong khu nhà, cô tình cờ gặp lớp trưởng tới đón bạn học cùng lớp trong khu nhà này.
"Hả? Tiểu Manh, không phải cậu nói hôm nay tới nhà ông nội sao?"
"...Ah, ừm, ăn cơm sớm nên về sớm luôn."
Lớp trưởng là một cô gái trông không có gì đặc biệt, nhưng cô ta thực sự rất thông minh.
Cô ta mơ ước trở thành một giáo viên, vì vậy cô ta đã đăng ký vào Đại học Sư phạm Thành Đô trong kỳ thi tuyển sinh đại học, và cô ta đã được nhận vào trường đại học này như nguyện vọng của mình.
"Vậy vừa hay, tôi tới đón Tiếp Tề Nhị, cô ấy ở cùng khu với cậu, hôm nay tôi lái xe đến đây, đi thôi!"
"Đi? Đi đâu?"
Tô Tiểu Manh sửng sốt một chút, chẳng lẽ thật sự phải tham dự họp lớp sao?
"Đây không phải là Tô Tiểu Manh sao?"
Đột nhiên, một giọng nói không thân thiện vang lên.
Tô Tiểu Manh nặng nề thở dài, bây giờ thì hay rồi...
"Tề Nhị, cậu xuống rồi hả? Tôi vừa mới gặp Manh Manh, thật trùng hợp!"
"Lớp trưởng, chắc là tôi không đi được đâu.
Đã khuya lắm rồi, tôi còn chưa nói với mẹ."
"Tô Tiểu Manh, cậu… cậu béo lên sao?" Tề Nhị đột nhiên hỏi.
"Một chút...!một chút thôi."
Tề Nhị khẽ cau mày, sau đó nhìn Tô Tiểu Manh từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.
Người nào đó chỉ cảm thấy thần kinh căng chặt.
"Này, nhiều bạn học cũng tới rồi, chúng ta nhanh qua đó đi?"
"Lớp…"
"Tô Tiểu Manh, cậu làm sao vậy? Lớp trưởng mời mà cậu không đi à? Học ở Bắc Kinh thì ngon lắm sao?"
Tề Nhị hừ lạnh một tiếng.
Tô Tiểu Manh hít một hơi thật sâu,