Khi Tề Nhị nói điều này, mọi người không tự chủ được mà đưa ánh mắt thăm dò về phía Tô Tiểu Manh.
"Được rồi, Tiểu Manh, cho dù cậu ở Bắc Kinh xảy ra chuyện gì, các bạn học của chúng ta cũng sẽ đứng về phía cậu."
Tô Tiểu Manh hít một hơi thật sâu, nhìn lớp trưởng đang tận tình khuyên bảo và nghiêm túc nói: "Tôi không nói dối, đứa trẻ đến sớm một chút thôi, nhưng ở độ tuổi của tôi, sinh con cũng không có gì lạ! Huống chi, năm sau tôi sẽ kết hôn, mặc dù mọi người rất ngạc nhiên, nhưng không phải nên chúc phúc cho tôi sao?".
Ngôn Tình Ngược
Mọi người thấy Tô Tiểu Manh nói rất thành thật, ánh mắt nghi hoặc cũng dần thu lại.
"Nếu năm sau kết hôn thì chắc là ngày cưới đã định rồi, vậy người đàn ông kia đến từ đâu?"
Nhưng Tề Nhị lại không định buông tha cho cô, nhướng mày tiếp tục hỏi, trong lòng cô ta không tin lời Tô Tiểu Manh nói!
"Anh ấy đến từ Bắc Kinh."
Tô Tiểu Manh nâng cằm, đối mặt với Tề Nhị, không muốn lộ ra yếu thế.
"Người Bắc Kinh à, vậy cậu định làm đám cưới ở đâu? Nếu nhà trai là một ông chủ lớn, sẽ không tiếc chút tiền máy bay mời bọn này đến uống ly rượu mừng đâu nhỉ?”
"..."
Tô Tiểu Manh sững sờ một chút, đám cưới?
Thấy ánh mắt của cô hơi sững sờ, Tề Nhị vội vàng hừ một tiếng: "Không phải là cậu không định tổ chức hôn lễ đấy chứ?"
"...!Đúng vậy, tôi không có ý định..."
Giọng của Tô Tiểu Manh hơi trầm xuống, cô lập tức mất đi tự tin.
Tề Nhị lại khịt mũi, liếc nhìn các bạn học xung quanh, nhàn nhạt nói:
"Vừa giàu có, đẹp trai, lại là ông chủ lớn, đối xử tốt với cậu, nhưng Tết Nguyên Đán lại không cùng cậu về gặp bố mẹ cậu, cũng không định mở tiệc linh đình để kết hôn với cậu? Tô Tiểu Manh...!Nếu thật sự có một người như cậu nói…”
Cô ta cố ý dừng lại một lát.
Tô Tiểu Manh khẽ cau mày, ban đầu có hai cái bàn trong phòng riêng, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều vây quanh chiếc bàn nơi Tô Tiểu Manh đang ngồi.
Mọi người yên lặng chờ đợi câu nói tiếp theo của Tề Nhị.
Hai mắt Tề Nhị sáng ngời, kiên định nói:
"Vậy sau khi cậu sinh con xong, anh ta nhất định sẽ đuổi cậu đi.”
"..."
Đầu gối của Tô Tiểu Manh mềm nhũn...!bị nói trúng rồi!
"Không, không...!anh ấy, anh ấy rất tốt với tôi, anh ấy không có ý định đuổi...!tôi..."
Trong lúc cô đang lắp bắp, bất kỳ bạn học nào hiểu Tô Tiểu Manh một chút sẽ có câu trả lời trong lòng họ.
Tiếng thở dài lần lượt vang lên, tiếng thở dài của cảm xúc, sự khinh miệt, nhạo báng và chế giễu...
Nói tóm lại, mọi người đều tin những gì Tề Nhị nói.
Tô Tiểu Manh có thai, tuyệt đối không có gì vẻ vang!
Thấy cô không còn biện minh nữa, Tề Nhị càng cảm thấy đắc ý hơn.
Có gì mà có thể thoát khỏi đôi mắt của Tề Nhị chứ? Với đức hạnh của Tô Tiểu Manh, cô sẽ không hiểu năm đó đàn anh Nhâm Ý Hiên yêu cô như thế nào!
Bây giờ, quả nhiên, cô không đáng được người ta yêu thích hay cưng chiều chút nào!
Tô Tiểu Manh hít một hơi thật sâu, cúi đầu và không nói gì nữa.
Cô biết mình không nên đến buổi họp lớp này, nhưng tiếc là cô không trốn thoát được.
Nhưng mà cô thấy những bạn học cũ này cũng không có gì sai, nếu đổi lại là cô, có sẽ cũng sẽ có rất nhiều cách nghĩ.
Nhưng mà…
Cho dù bị Tề Nhị nói đúng, sau khi sinh đứa bé thì cô và chú cũng sẽ chia tay, nhưng cách nói của Tề Nhị không hề có thiện chí gì cả.
Họ đều là người lớn rồi, chẳng lẽ vẫn muốn tôi sống cô chết như hồi cấp 2 còn ngu ngơ sao...
Trong lòng Tô Tiểu Manh có chút buồn bực.
Cô vốn định muốn đứng dậy và rời đi, nhưng một giây trước khi hành động, Tô Tiểu Manh chợt nhớ rằng cô đã tìm thấy một cuốn sách trong phòng ngủ của Ân Thời Tu...
Cô mím môi, nếu bây giờ rời đi thì ngầu đấy, chỉ sợ sau này ở trước mặt bạn học cũng không ngẩng cao đầu được.
Hừm...!được rồi, cưới chạy bầu thì cưới chạy bầu, gái hư thì gái hư, đàn ông không cần thì không cần thôi!
Vậy thì sao, đây là cuộc sống của cô, con đường dù có khúc khuỷu cô cũng phải bước đi.
Như một câu trong cuốn sách đó:
Trên đời này, không ai có thể thực sự đồng cảm với nỗi đau của người khác, bạn bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua, bạn đau đớn, đó chỉ là việc của bạn.
Lúc này, cô dường như đã thực sự hiểu được ý nghĩa của câu này.
Đâu chỉ là nỗi đau? Tất cả những hỉ nộ ái ố, thăng trầm buồn vui của cuộc đời cũng vậy.
Có thể có người buồn vì bạn, vui vì bạn vui, nhưng sẽ không ai thực sự hiểu được cảm xúc của bạn.
Tề Nhị nói rất đúng, chú cũng chỉ nói cho dễ nghe thôi, lần sau, lần sau, anh nhất định sẽ cùng em trở về ăn tết...
Nhưng giữa họ, làm gì còn lần sau?
Sau khi đứa trẻ ra đời, mối tình khiến cô vừa mừng vừa lo này sẽ đi đến hồi kết.
Có lẽ trong mắt người khác, đây là vết nhơ trong cuộc đời cô, có thể lúc đầu gặp Ân Thời Tu, cô cũng tin chắc đây sẽ là vết nhơ lớn nhất trong đời mình.
Nhưng trong hơn bốn tháng, cô với tư cách là đương sự lại không hề bối rối chút nào, cô nhận thấy rõ ràng vết nhơ này đã dần biến thành một...!bất ngờ tuyệt vời đối với cô.
Cho dù có chênh lệch rất lớn so với tuổi mười chín của người khác, nhưng ai có thể nói chắc chắn rằng chênh lệch này không có lợi ích gì?
Ít nhất…
Cô bắt đầu biết cảm giác nhớ nhung một người là như thế nào.
Buổi họp lớp tối nay không vì chuyện của cô mà bị gián đoạn, mọi người tiếp tục trò chuyện về cuộc sống đại học, những trải nghiệm tình cảm của nhau và những bước phát triển trong tương lai...
Tất nhiên, thỉnh thoảng cô vẫn được đưa vào cuộc trò chuyện.
Điều này là không thể tránh khỏi.
Cô ngồi ăn, chỉ có thể im lặng ăn, ít nhất đồ ăn trong khách sạn này rất ngon!
"Mang thai khác quá nhỉ, có thể ăn nhiều như vậy...!mà cũng đúng, một người ăn, hai người bổ mà."
Tô Tiểu Manh nghe thấy mấy lời châm chọc mỉa mai của Tề Nhị, cô cũng không thèm để ý, cũng không đáp lại, chỉ tiếp tục ăn.
Khinh cũng bị các người khinh rồi, lời hay ý xấu cũng đều nói hết rồi, tôi phải ăn thêm để bù lại phần tiền của mình chứ.
Nếu không, chuyến đi này thực sự không đáng!
Giọng nói của Tề Nhị rất lớn, cũng không biết là cố ý hay không.
Dù sao cũng nhờ cô ta to tiếng mà cả lớp đều biết cô ta có bạn trai vừa giàu vừa đẹp trai.
Ảnh nền của bạn trai trên điện thoại của cô ta được mọi của người truyền tay nhau để xem.
Đương nhiên, cô cũng xem, ừm, thực sự rất đẹp trai, khá phong độ...
Nhưng...!có chừng ấy mà la hét gì chứ? Chú nhà cô vứt xa anh ta N con phố đấy!
Tô Tiểu Manh âm thầm đắc ý.
Cho dù cô có một bức ảnh của chú, cô cũng sẽ không bao giờ cho họ xem! Đó là của riêng cô!
Điện thoại bỗng rung lên...
Khi cô cầm lên xem, là chú gởi một tin nhắn WeChat cho cô.
“Em đang ở đâu đấy?”
Tô Tiểu Manh vẫn đang cầm một chiếc cánh gà, vội vàng đặt nó trở lại đĩa, lau tay và trả lời:
“Đang họp lớp, ăn tối tại khách sạn! T^T.”
“Khách sạn nào?”
Tô Tiểu Manh im lặng trả lời:
“Chú hỏi làm gì? Định trả tiền cho bọn cháu à?”
“Đi đâu, làm gì đều phải tường tận báo cáo với anh, em quên rồi à?”
Tô Tiểu Manh bĩu môi, lần nào cũng lảm nhảm như bà già, cô tiếp tục gõ phím:
“Khách sạn Tân Từ Thành Đô...!Chú ơi, tại sao cháu nói với người khác rằng cháu có bạn trai đẹp trai, giàu có lại là sếp lớn thì người ta không tin?”
Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn này trong hai ba phút trước khi nhận được hồi âm:
“Có người tin mới lạ đấy?”
Tô Tiểu Manh vô cùng tức giận, nhịn không được mà hạ thấp điện thoại xuống, dùng ngón tay gõ nhanh:
“Ý chú là gì? Cháu không xứng với chú phải không? Ý chú là người như chú là nhân vật quý hiếm, cháu không có chỗ nào lợi hại như chú chứ gì? Nhưng dù vậy, chẳng lẽ cháu kém lắm sao? Hả? Dù sao thì ít nhất cháu cũng đang mang song thai đấy! Đây là xác suất một phần tám mươi! Nếu đó là một cặp sinh đôi long phượng, thì trong150 cặp sinh đôi chỉ có một cặp thôi!”
Cô phải mất vài phút để trả lời tin nhắn này.
“Anh còn tưởng… đây là công lao của anh.”
Lúc này, Tô Tiểu Manh thực sự muốn kéo Ân Thời Tu ở đầu bên kia của WeChat ra khỏi màn hình và đánh chết anh!
Cô nhắm mắt lại, trái tim cô đã quá mệt mỏi rồi.
Tuy nhiên, Ân Thời Tu đã gửi một tin nhắn khác:
“Anh nói rồi, em không tệ, em rất tốt, là cô gái tốt nhất anh từng gặp.”
...
Tô Tiểu Manh nhìn dòng chữ nằm yên bình trên màn hình điện thoại di động, đột nhiên hốc mắt có chút ươn ướt.
Có lẽ là do tối hôm nay cô đã nghe quá nhiều lời lẽ không hay.
Và lời khẳng định của Ân Thời Tu đến quá đúng lúc.
Thế cho nên… trái tim của cô đã bị rung động.
Cô chớp mắt, hành vi của cô trở nên hơi mất kiểm soát.
Sau khi định thần lại, cô tiếp tục gởi tin nhắn.
“Chú ơi, cháu hơi nhớ chú...”
...
Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn mình đã gửi, nhìn chằm chằm vào trạng thái của Ân Thời Tu một cách ngượng ngùng và lo lắng, nhưng lần này, câu trả lời lại không đến.
Tô Tiểu Manh âm thầm thở dài...
Xong rồi, chú nhất định rất chán ghét mình, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy buồn nôn mà.
Tiệc tối kéo