Người đứng lên là ông nội thứ ba của nhà họ Tô.
"Bố, năm mới vui vẻ, vợ con cũng về thăm bố!"
"...Ôi chao! Mau ngồi xuống đi, nào, Thành Tể à, dọn thêm hai bộ bát đũa cho anh và chị dâu con đi."
Ông nội thứ ba nói xong, lời nói của ông ta không sắc bén lắm, bộ dạng vừa mừng vừa lo.
Ân Thời Tu khẽ liếc nhìn người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng, người phụ nữ bên cạnh ôngn ta chắc khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng trông khá trẻ và ăn mặc rất sang trọng.
"Chào bác cả."
Tô Tiểu Manh vội vàng hét lên.
Sau đó, những người khác cũng chào theo, hiển nhiên, sự xuất hiện của vợ chồng Tô Kiến Nghĩa khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
"Bác trai bác gái cả, những sản phẩm chăm sóc sức khỏe này là cho mọi người, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.
Bố, những thứ còn lại bố đều giữ lại nhé, đừng cho ai nhé."
Tô Kiến Nghĩa đi đến và đặt tất cả các sản phẩm dinh dưỡng và sức khỏe mà ông ta mang đến sang một bên.
"Bố, gần đây bố khỏe không?"
Chu Văn Tú đi đến chỗ ông nội thứ ba và hỏi.
"Nếu thật sự quan tâm đến chú ba thì nên thường xuyên về thăm chú ấy đi.
Nghỉ lễ chú không về cũng không sao, tết năm ngoái chú cũng không về, bình thường cũng không thèm gọi điện thoại.
Hỏi một câu như vậy bây giờ có thú vị không?”
"Bố, gần đây bố khỏe không?"
"Nếu thật sự quan tâm đến chú ba thì nên thường xuyên về thăm chú ấy đi.
Nghỉ lễ chú không về cũng không sao, tết năm ngoái chú cũng không về, bình thường cũng không thèm gọi điện thoại.
Hỏi một câu như vậy bây giờ có thú vị không?”
"Nếu thật sự quan tâm đến chú ba thì nên thường xuyên về thăm chú ấy đi.
Nghỉ lễ chú không về cũng không sao, tết năm ngoái chú cũng không về, bình thường cũng không thèm gọi điện thoại.
Hỏi một câu như vậy bây giờ có thú vị không?”
Người nói chuyện chính là anh cả của Bố Tô.
Bình thường Tô Kiến Nghĩa ít khi trở về, cho nên việc chăm sóc ông nội ba đều loa do anh cả Tô làm.
"Công việc của Kiến Nghĩ bận rộn như vậy, làm sao có thể có thời gian chạy về nông thôn chứ?"
Chu Văn Tú nghe anh cả Tô nói như thế thì phản bác ngay.
"Thời gian thăm bố còn không có, bận rộn làm cái gì chuyện vớ vẩn gì chứ?"
Anh cả Tô là một người thẳng thắn và thô bạo, bình thường ông ta còn không thích Tô Kiến Nghĩa chứ đừng nói đến Chu Văn Tú ăn mặc sang trọng và trông giống như một kỹ nữ.
"Được rồi, Tết Nguyên Đán trở về là tốt rồi, đừng tranh cãi nữaa! Tết Nguyên Đán là ngày đoàn viên mà! Mau ngồi xuống đi, đồ ăn sắp nguội rồi!"
Bà cụ Tô vội vàng làm hòa.
Ông nội ba kéo anh cả Tô và ra hiệu cho ông ta đừng nói nữa.
Sau đó đứng dậy kéo hai cái ghế đẩu bên cạnh: "Kiến Nghĩa, Văn Tú ngồi ở chỗ này đi?"
"Bố, thật ra bọn con ăn rồi."
Chu Văn Tú vội vàng nói: "Mục đích chính của việc trở về là để mang cho bố một số thứ bổ sung dinh dưỡng và chúc mừng năm mới, chiều nay là phải đi lại rồi."
"Hả? Không ở lại một đêm à?"
Chu Văn Tú mỉm cười: "Vâng, bọn con phải về thành phố."
Mẹ Tô liếc nhìn Chu Văn Tú và nhìn thấy sự ghê tởm trong mắt người phụ nữ đó.
Từ trước đến giờ bận bịu không có thời gian về hay ở lại ăn uống chỉ là cái cớ mà thôi.
"Chị dâu, ăn rồi cũng ngồi xuống ăn chút đi.
Một năm chỉ có một bữa, đối với anh chị thì cũng phải hai năm rồi chưa có bữa cơm đại gia đình mình mà đúng không?"
Mẹ Tô mỉm cười nhìn Chu Văn Tú.
Chu Văn Tú liếc nhìn đĩa thức ăn hỗn hợp trên bàn, tỏ ra bối rối, vừa định mở miệng tiếp tục từ chối, Tô Kiến Nghĩa đã ngồi xuống,
"Ăn chút đi, đây là tay nghề của bác cả đúng không?"
Thấy Tô Kiến Nghĩa ngồi xuống, Chu Văn Tú không còn cách nào khác ngoài việc ngồi xuống.
Tô mẹ vỗ vỗ Tô Thành Tễ nói: "Đổi chỗ ngồi đi, tôi ngồi bên cạnh chị dâu."
Tô Thành Tể nhướng mày, nhưng vẫn thay đổi vị trí với vợ.
Chu Văn Tú vẫn không thích Mẹ Tô cho lắm, luôn cảm thấy người phụ nữ này rất khôn ngoan.
“Chú ba nói chị dâu thích nhất thịt nướng và hạt dẻ, cho nên ăn nhiều một chút nhé.”
Trong khi nói chuyện, mẹ Tô gắp đồ ăn vào bát của Chu Văn Tú.
"Đủ rồi, cảm ơn."
Chu Văn Tú vội vàng nói, cầm đũa lên và cho vào miệng một cách miễn cưỡng.
"Chị dâu, bộ váy này thật sự rất đẹp."
Mẹ Tô thản nhiên nói, sau đó nhân cơ hội gắp rau cho bà ta.
"Ồ, ha ha! Đây là mẫu thịnh hành năm nay, chồng tôi mua cho tôi khi ra nước ngoài đấy."
"Anh Kiến Nghĩa đối xử với chị tốt quá."
Mẹ Tô nóng xong lại gắp một chiếc đùi gà khác và đặt vào bát của Chu Văn Tú.
"Cái kia… Tôi ăn đủ rồi…"
"Chị không thích đùi gà à?"
Mẹ Tô ngạc nhiên hỏi, Chu Văn Tú chưa kịp trả lời thì bà đã nói: “Kỳ lạ thật, chú ba cứ nói khi chị mới gả vào nhà họ Tô, mỗi lần ăn gà đều phải ăn đùi gà...!"
Tai của Chu Văn Tú đỏ bừng, bà ta mím chặt môi và không thể giữ nụ cười trên khuôn mặt được nữa.
Mới gả vào nhà họ Tô? Đó là loại cuộc sống gì chứ?
Sau khi cảm nhận rõ ràng ý đồ mỉa mai của mẹ Tô đối với mình, bà ta khẽ nhíu mày nhìn mẹ Tô, coi như là cảnh cáo.
Nhưng mẹ Tô hoàn toàn không thèm để ý, khi mục đích đã đạt được, bà cũng không còn trêu chọc bà ta nữa.
Ở đằng kia, Tô Kiến Nghĩa đang rất lễ phép chào hỏi những người lớn tuổi.
Chu Văn Tú đánh giá những người già và trẻ xung quanh bàn với thái độ bề trên, khi ánh mắt bà ta rơi vào Ân Thời Tu, bà ta hơi nhướng mày,
"Người trẻ tuổi này là…"
Mẹ Tô nghĩ rằng Chu Văn Tú sẽ không quan tâm đến việc ở đây thêm hay bớt một người.
Vì vậy, bà không muốn giới thiệu Ân Thời Tu chút nào.
Kết quả Chu Văn Tú đã chủ động hỏi, mẹ Tô mím môi dưới và nói một cách bình tĩnh: "Bạn trai của Tiểu Manh."
Chu Văn Tú sửng sốt một lúc: "Tiểu Manh...!cháu còn trẻ mà đã có bạn trai rồi sao? Chàng trai trẻ này khá đẹp trai đấy, đến từ thôn nào?"
Ân Thời Tu đang mặc một chiếc áo khoác cũ mộc mạc nên bà ta rất coi thường.
Cho dù Ân Thời Tu trông đẹp trai như thế nào, bà ta cũng không nghĩ rằng anh là một người danh giá gì.
Khi bà ta hỏi, Tô Tiểu Manh sững sờ...
Phụt…!
Tô Tiểu Manh không dám cười thành tiếng, chỉ liếc nhìn Ân Thời Tu đang cực kỳ bình tĩnh, cô đang định nói chuyện thì Ân Thời Tu đã thản nhiên nói:
"Thôn Linh Thủy."
"Thôn nào?"
Người ngạc nhiên hỏi không phải Chu Văn Tú mà là Tô Tiểu Manh, cô kinh ngạc nhìn Ân Thời Tu bình tĩnh bật ra cái tên "Thôn Linh Thủy ".
Ân Thời Tu nhìn Tô Tiểu Manh, bình tĩnh lặp lại:
" Thôn Linh Thủy."
"..."
Đó là thôn gì chứ? Chú đang đùa à?
Trước khi Tô Tiểu Manh có thể phản ứng, Chu Văn Tú tiếp tục nói:
"Tôi chưa từng nghe nói đến thôn Linh Thủy, cậu làm nghề gì?"
"Làm ăn nhỏ thôi ạ."
Ân Thời Tu nhẹ nhàng nói.
"Ồ… thì ra cũng giống như em Thành Tể nhỉ.
Không phải người một nhà thì không tiến vào một cửa, mấy lời này đúng ghê nhỉ."
Chu Văn Tú vẫn còn nói.
Tô Tiểu Manh sửng sốt một lúc, những lời của bác cả...!tại sao cô lại cảm thấy đó là một lời mỉa mai nhỉ?
Huống chi doanh nghiệp của Ân Thời Tu chắc chắn không nhỏ, cho dù anh thực sự mở một cửa hàng nhỏ giống như bố mình để bắt đầu kinh doanh nhỏ, vậy thì sao chứ?
Mẹ Tô đương nhiên nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của Chu Văn Tú, nhưng bà không quan tâm đến điều đó.
Nếu danh tính và lai lịch của Ân Thời Tu thực sự được thảo luận trước mặt những người thân này, e rằn Ân Thời Tu và Tiểu Manh sẽ gặp rất nhiều rắc rối trong tương lai.
Quan trọng hơn, bà cũng sợ làm những lão nông này sợ hãi.
Ông chủ doanh nghiệp lớn thì cũng không sao, quyền lực đến đâu thì trong mắt người già cũng chỉ là “kẻ có tiền”.
Tuy nhiên, bối cảnh trong nhà Ân Thời Tu hơi đáng sợ đối với những người lớn tuổi đã trải qua thảm họa của Tân Trung Quốc.
Nhưng điều mà mẹ Tô không ngờ là bà không quan tâm đến điều đó, nhưng Chu Văn Tú lại cứ dây dưa mãi không buông...
"Tốt hơn hết là nên ăn ít thịt muối và những thứ tương tự lại.
Phương pháp này không hợp vệ sinh và muối cũng không tốt cho cơ thể.
Ngày nay, người dân thành phố đều ăn rau tươi trong dịp Tết Nguyên đán, đồ muối chua hiếm khi được bày trên bàn, mấy người trẻ tuổi cũng không thích ăn lắm..."
"Khăn trải bàn này đã bẩn như vậy, về sau có thể trải khăn trải bàn dùng một lần, quét dọn sẽ thuận tiện hơn nhiều..."
"Đỗ Tình và Đỗ Khiêm đều học tiểu học đúng không? Ở nông thôn đi học tiểu học không tốt lắm, đời trước đều là người nông thôn, không thể để đời sau vẫn là nông thôn mộc mạc đúng không?"
"Trẻ em phải được giáo dục tốt ngay từ khi còn nhỏ...!Trong tương lai, chúng cũng sẽ đi đi du học nước ngoài giống như Hạo Hạo nhà tôi!"
“À, đúng rồi, Tiểu Manh hình như năm trước đi Bắc Kinh dự thi đúng không?”
"...Bắc Kinh là một nơi tốt.
Tiểu Manh phải tìm cách ở lại Bắc Kinh và làm việc sau khi tốt nghiệp.
Bố của cháu không có chí hướng nên cháu không thể học theo ông ấy đâu.”
"..."
Tô Tiểu Manh cau mày, nhìn về phía người phụ nữ đang lải nhải trước mặt mình.
Nếu trước đây cô còn nghi ngờ liệu bà ta có đang chế nhạo bố hay không, thì bây giờ cô có thể chắc chắn rằng bà ta đang coi thường bố!
"Bố cháu rất tốt mà! Tại sao cháu không thể học hỏi từ ông ấy? Ước mơ trong tương lai của cháu là kế thừa cửa hàng hoa của bố cháu đấy!"
"..."
Khi Tô Tiểu Manh nói điều này, cô nghĩ rằng mình đang bênh vực bố mình, nhưng khi khi đến tai Chu Văn Tú, bà ta cảm thấy điều đó thật nực cười.
"Thật hay đùa thế?"
"Đương nhiên là thật!"
Tô Tiểu Manh nghiêm túc trả lời.
Ân Thời Tu liếc cô một cái, gắp một miếng thịt vào bát của cô, không quá coi trọng lời hứa hẹn của cô.
Chu Văn Tú thấy điều đó càng nực cười hơn, cho nên bà ta đã bất giác bật cười.
Nụ