"Thành Tể từng là người làm vườn trong gia đình tôi.
Khi tôi gặp ông ấy, ông ấy mới 20 tuổi.
Ông ấy có ngũ quan đầy đặn, dáng người cao và thẳng nhưng gầy.
Cách chăm sóc hoa và cây cối của ông ấy rất nhẹ nhàng, khiến mọi người thích thú, vô thức ghen tị với hoa cỏ được chăm sóc bằng tay của ông ấy..."
Mẹ Tô thản nhiên hồi tưởng, nhưng tay cũng không dừng lại, bôi thuốc mỡ, lại bắt đầu cắt băng gạc.
"Hai mươi tuổi thì nên giống như tôi, học đại học, hoặc là dùng phương thức khác học lên, chứ không phải gánh vác cả một gia đình trên vai giống như ông ấy."
"..."
"Bà nội Tiểu Manh lúc đó bị bệnh nặng và cần rất nhiều chi phí y tế.
Tiền tiết kiệm của gia đình đã cạn kiệt, còn phải nuôi em gái.
Sau khi tốt nghiệp trung học và chuẩn bị vào đại học, ông ấy bắt đầu làm nhiều công việc bán thời gian để kiếm tiền."
"Trên đời này lúc nào cũng có người mang cực khổ trên lưng."
Ân Thời Tu thờ ơ nói, giọng điệu có vẻ hơi hời hợt.
Có lẽ trong mắt anh, sự cực khổ của Tô Thành Tể lúc đó không phải là điều gì quá xa lạ, hay cần được thông cảm.
"Phải, luôn có người mang cực khổ trên lưng."
Mẹ Tô đồng ý với điểm này, nhưng...
"Tôi chưa bao giờ thấy một người lạc quan như ông ấy.
Ông ấy lạc quan đến mức gần như vô tâm.
Mọi người không thể nhìn thấy sự quẫn bách của ông ấy khi ông ấy bị cuộc sống áp bức.
Ông ấy rất hồn nhiên và vui vẻ...!Cậu sẽ không biết tại sao ông ấy lại hạnh phúc, nguồn hạnh phúc này là gì, nhưng ông ấy rất hạnh phúc, và rồi tôi nghĩ, có lẽ...!hạnh phúc của ông ấy chỉ là vì ông ấy thấy những bông hoa mình trồng rất đẹp."
"...Tiểu Manh cũng giống ông ấy."
Lông mày của Ân Thời Tu lộ ra một chút dịu dàng.
"Đúng vậy, tính tình của Tiểu Manh rất giống ông ấy, dễ khống chế, dễ mất khống chế."
Mẹ Tô xé miếng gạc đã cắt thành từng lớp mỏng.
"Lúc đó tôi mới mười tám tuổi.
Chúng tôi gặp nhau vào mùa hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học."
Bà hít sâu một hơi, sau đó âm thầm cười nói: "Có thể cho tới bây giờ ông ấy vẫn chưa biết, có lẽ tôi đã yêu ông ấy từ cái nhìn đầu tiên."
"Chỉ là tôi không dám nói, một cậu bé nhà nghèo không có xuất thân, không có học thức làm sao có thể cho tôi dũng khí để tin tưởng vào mối quan hệ này? Thích thực ra chỉ là chuyện của một người, nhưng chúng tôi thích nhau, lại không phải là vấn đề của hai người."
Mẹ Tô đắp một lớp gạc mỏng lên mặt Ân Thời Tu và cố định nó bằng một miếng băng y tế nhỏ.
"Mặc dù hơi xấu xí nhưng qua mấy ngày chắc là sẽ không để lại sẹo."
"Cảm ơn bác."
Mẹ Tô ngồi bên cạnh Ân Thời Tu, hai tay đan vào nhau, rất thoải mái,
"Tình yêu có thể khiến con người ta quay cuồng.
Đây là sự thật.
Nếu ai nói chưa từng bồng bột, chắc chắn người đó chưa từng yêu sâu đậm.
Cậu thử nghĩ xem, nếu tôi không bồng bột, làm sao tôi có thể từ bỏ tương lai xán lạn của mình, đến Thành Đô với ông ấy để làm một giáo viên chứ?"
"Thời Tu, cậu là người có lý trí, tôi cũng vậy, nhưng trên đời này chỉ có tình cảm, không thể dùng lý trí chi phối."
Mẹ Tô nhìn anh:
"Cậu và Tiểu Manh ở bên nhau là quyết định không có lý trí nhất."
"Vâng, không có lý trí, nhưng cháu rất vui."
Ân Thời Tu thẳng thắn nói.
Mẹ Tô mỉm cười, rõ ràng câu trả lời của Ân Thời Tu khiến bà rất yên tâm.
"Đúng vậy, không có lý trí, nhưng rất hạnh phúc.
Tiểu Manh giống như bố nó, có thể mang lại hạnh phúc cho mọi người, không có tài cao, kiến thức uyên thâm, cũng không có hoài bão lớn, nhưng khiến người ta rất yên tâm."
"Sau khi mang thai Tiểu Manh, tôi cắt đứt liên lạc với gia đình.
Ở nông thôn vẫn ổn, khi đó có con sớm cũng không có gì lạ.
Điều tôi sợ nhất là...!Tô Thành Tể sẽ tự ti."
"Nhưng may mắn thay, tôi đã suy nghĩ quá nhiều."
Mẹ Tô lắc đầu, bây giờ nghĩ lại, có lẽ bà vẫn cảm thấy năm đó gặp được cha của Manh Manh là một chuyện vô cùng thần kỳ.
"Trong thế giới của ông ấy, không có địa vị cao thấp, ông ấy chưa bao giờ cảm thấy mình không xứng với tôi, cũng không hiểu tại sao trong mắt người khác một người làm vườn lại không thể thích một tiểu thư nhà giàu."
"Tôi đương nhiên không muốn nhìn ông ấy tự ti, nhưng thấy ông ấy không có tự ti, tôi rất tò mò, cho nên có một ngày thử nói chuyện phiếm với ông ấy..."
Mẹ Tô nhớ lại cảnh đó...
Khi đó, bà đang bế Tiểu Manh trong tay, dựa vào cửa bếp nhìn ông ấy làm đồ ăn vặt, mọi quy trình thao tác đều vô cùng cẩn thận.
"Chồng, anh nói xem, lúc đó ai cho anh dũng khí đuổi theo em thế?"
"Cái gì?"
Ông ấy tập trung vào việc nặn mấy cái bánh ngọt thành hình bông hoa, sau đó đặt từng cái một vào khay nướng, liếc nhìn bà rồi nói:
"Anh thích em, nếu như anh không theo đuổi em, sau này chẳng phải em sẽ thuộc về người khác sao? Nghĩ như vậy thôi, sao còn cần người khác cho dũng khí chứ?"
"Nói thì nói vậy, nhưng anh nhìn xem, học vấn của em cao hơn anh, gia cảnh cũng tốt hơn anh, tính tình thì không nhắc tới.
Anh...!Anh không có chút khó chịu sao?"
Ông ấy ngâm nga một điệu nhac rồi đặt khay nướng vào trong lò, tháo găng tay ra, vẻ mặt đắc ý nhìn bà: "Còn em? Anh cao lớn hơn em, anh có thể trồng hoa, mở ổ khóa, có thể làm ăn kinh doanh nhỏ, em ngoại trừ học ra thì cái gì cũng không biết...!Vợ à, em...!không thấy có chút khó chịu sao?"
"..."
Lúc đó bà thực sự không nói nên lời.
Nói cái gì nữa chứ? Rõ ràng bà không hoàn toàn đồng ý với lời nói của ông ấy, và rõ ràng cảm thấy rất miễn cưỡng, nhưng lại không thể tìm ra bất cứ điều gì để bác bỏ.
Trong lúc nhất thời bà có chút tức giận.
Những câu như "làm sao anh có thể so sánh các kỹ năng nhỏ của anh với trình độ học vấn cao của em chứ" suýt nữa bật ra khỏi miệng bà.
May mắn thay, người kia thực sự không hiểu bà muốn hỏi là gì cả.
Ông ấy trêu chọc Tiểu Manh Manh trong vòng tay của bà.
"Ai cũng có thế mạnh riêng.
Nếu bố mẹ anh không sống ở quê, mà là sống ở nơi giống như bố mẹ vợ thì cũng đã có học thức cao, còn có thể ra nước ngoài học thêm, anh cũng có cơ hội trở thành người có học thức cao như em nói.”
"Nhưng mà bà xã à...!em học giỏi như vậy, cũng không thể bắt anh phân cao thấp với em chứ?"
"Chậc...!nói như anh cao lắm ấy."
"...!Hình như lúc đó bố vợ đã nói như vậy về anh đấy..."
"… Em không có ý đó."
Tô Thành Tể vỗ vỗ đầu bà: “Khi đó anh theo đuổi em, anh chỉ thích em thôi, nếu thích em, anh sẽ vì em mà tranh đấu, có gì phải cân nhắc chứ? Cũng không phải cưỡng hiếp em thì sợ cái gì?"
"Mạnh mẽ lên em gái ơi! Em muốn so sánh gì chứ?"
"Người vô văn hóa chỉ có thể so sánh như vậy thôi..."
Ông ấy nhún nhún vai, da mặt thật sự...!dày hơn cả tường thành.
"Theo đuổi em là sự cố gắng của anh.
Cóc muốn ăn thịt thiên nga thì có gì sai chứ? Thiên nga đáp lại là được rồi!"
"Hừ! Cuối cùng anh đoán có lẽ bố vợ có chết cũng không ngờ rằng, thiên nga còn muốn ăn thịt cóc hơn cóc muốn ăn thịt thiên nga đấy! Vậy thì phải làm sao?"
"Tô Thành Tể, anh nói lại lần nữa xem?"
"Này! Anh nói em là thiên nga mà!"
"Ai muốn ăn thịt anh?"
"Vợ à, học cao, học cao nhất định phải có tư chất…"
"..."
Đôi mắt của Ân Thời Tu trở nên dịu dàng hơn khi anh nghe lời kể của Mẹ Tô.
"Ông ấy chưa bao giờ cảm thấy mình không xứng với tôi, nhưng ông ấy biết tôi vì ông ấy mà đã trả giá rất nhiều, cũng đã từ bỏ rất nhiều."
"Ông ấy chưa bao giờ hỏi tôi câu hỏi sau này tôi có hối hận không.
Ông ấy chỉ đối xử tốt với tôi gấp đôi để không khiến tôi phải hối hận."
“Hồi đó, vì bác trai mà bác cắt đứt liên lạc với gia đình, chắc là đã tốn rất nhiều dũng khí đúng không?”
"Ừ, đương nhiên.
Nhưng tôi nghĩ nó đáng giá.
Trong thế giới mà tôi lớn lên, tất cả các quy tắc đều không liên quan với Tô Thành Tể.
Ông ấy đã hoàn toàn lật đổ nhân sinh quan, ái tình quan của tôi.
Ông ấy là một người rất thần kỳ, tôi thực sự cảm thấy rất đáng giá."
Mẹ Tô nhìn Ân Thời Tu, dán thêm miếng băng y tế trên khuôn mặt đẹp trai của anh.
Con rể tôi bị một người phụ nữ điên cào xước, trái tim của bà cũng rất đau lòng.
"Nếu như cậu về nhà, bị người nhà nhìn thấy bị thương thế này, chắc là sẽ bị dò hỏi đúng không?"
"Trước đêm rằm tháng giêng mới đi, đến lúc đó chắc sẽ ổn thôi."
Ân Thời Tu nói.
Mẹ Tô mỉm cười rồi nói:
"Tiêu Manh kết hôn với cậu có thể trong mắt người ngoài thì không môn đăng hộ đối, nhưng đây là lựa chọn của cậu, lựa chọn của Tiểu Manh, tôi không phản đối.
Tôi biết con đường của cậu còn dài và chông gai..."
Ân Thời Tu không nói gì, chỉ mím đôi môi mỏng, đôi mắt anh có chút buồn bã, nhưng lại rất bình tĩnh.
"Nhưng bất kể như thế nào, cậu cũng không thể yêu cầu Tiểu Manh vì cậu mà thay đổi.
Đương nhiên, nếu con bé nguyện ý vì cậu mà thay đổi, thì tôi cũng không có gì chê trách."
"… Con hiểu rồi."
Ân Thời Tu trả lời.
"Bản thân tôi là một ví dụ tương đối thành công của việc không môn đăng hộ đối, nhưng khó tránh khỏi có một ngày trong tương lai, bởi vì câu "không phản đối" mà tôi đã nói vào lúc này, cực cưng của tôi sẽ bị tổn thương...!Tôi không thể chắc chắn điều gì, bởi vì hạnh phúc