16/07/2021
Edit: Nhật Nhật
...!
"Tôi rất muốn làm quen với người bạn cực kỳ quan trọng của cậu đó."
Câu nói này lần thứ hai giúp Nhiếp Xuyên xác định, Lily thực sự có tình cảm với cậu.
Nếu như là lúc trước, có lẽ Nhiếp Xuyên sẽ hớn ha hớn hở khoe khoang với bọn Chu Bân một hồi, rốt cuộc cũng có hotgirl để mắt đến mình.
Nhưng mà lúc này, dưới ánh mắt của Reese, không hiểu sao Nhiếp Xuyên lại cảm thấy có lỗi kinh khủng.
Nhiếp Xuyên còn chưa biết nên trả lời Lily kiểu gì, Reese đã duỗi tay tới, lấy điện thoại của cậu đi.
"Xin chào, tôi là Reese.
Allen đang ở cùng với tôi."
Nhiếp Xuyên trợn tròn mắt, cậu không ngờ được là Reese sẽ lấy điện thoại của cậu đi như vậy.
Reese nghe điện thoại, nhưng ánh mắt trước sau vẫn nhìn Nhiếp Xuyên chằm chằm, cảm giác bị trấn áp này khiến Nhiếp Xuyên vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
Rõ ràng hành vi tự ý nghe điện thoại của người khác này là rất không lịch sự, nhưng mà chả hiểu sao Reese làm lại có cảm giác đó là chuyện đương nhiên.
Giống như Nhiếp Xuyên đã làm sai chuyện gì rồi vậy.
Nhiếp Xuyên có thể tưởng tượng ra, Lily ở đầu bên kia nhất định là rất lúng túng!
Mấy giây sau, Reese từ tốn nói một tiếng: "Tạm biệt."
Điện thoại được đối phương đưa trả lại cho Nhiếp Xuyên.
"Tôi hi vọng lúc chúng ta đang ở với nhau sẽ không bị ai khác quấy rầy."
Nghe Reese nói xong câu đó, Nhiếp Xuyên vừa không thấy tức giận, cũng chả thấy khó chịu, trái lại...!Trong lòng cậu còn có chút mừng thầm.
Xong rồi xong rồi...!Nhiếp Xuyên, mày hết thuốc chữa rồi!
"À." Nhiếp Xuyên cúi đầu tiếp tục ăn cơm, cứ việc hai người họ cả bữa không nói câu nào với nhau, Nhiếp Xuyên vẫn cảm thấy sung sướng vô cùng.
Tiêu diệt xong hết chỗ đồ ăn, Nhiếp Xuyên ngáp một cái, bắt đầu thấy buồn ngủ.
"Mấy giờ cậu lên máy bay đến New York?" Reese vừa thu dọn đống hộp giấy đựng đồ ăn trên bàn vừa hỏi.
Nhiếp Xuyên đứng dậy phụ Reese dọn bàn: "Bảy giờ bốn mươi sáng!"
Chuyến nay đó là chuyến bay có giá rẻ nhất ngoài chuyến đêm.
"Vậy nên cậu dậy rất sớm à?"
"Đương nhiên rồi." Giọng điệu Nhiếp Xuyên có chút khoe khoang.
Nhìn đi, cho dù không có anh gọi tôi dậy, chỉ cần có quyết tâm, tôi có thể tỉnh giấc bất cứ lúc nào.
"Hiếm thấy đấy, cậu thế mà có thể dậy sớm như vậy."
Nhiếp Xuyên cười cười, cậu ngại ngùng không dám nói, thực ra là cậu cả đêm đều không ngủ tí nào.
Ngón tay Reese chọc lên trán Nhiếp Xuyên một cái.
"Ây? Làm gì thế?" Nhiếp Xuyên ngẩng đầu lên.
Cậu dọn chỗ nào chưa được sạch à?
Hình như Reese cười khẽ một cái, nhẹ nhàng đẩy đầu Nhiếp Xuyên: "Đi ngủ đi."
"Thật à? Vậy tôi lau bàn xong sẽ đi ngủ trưa một giấc!"
Không biết tại sao, dù Reese có làm gì, Nhiếp Xuyên cũng đặc biệt muốn làm chuyện giống anh đang làm.
Tận đến khi thu dọn sạch sẽ, rác rến đã vứt ra ngoài xong, Nhiếp Xuyên mới hài lòng cuộn người nằm lên ghế sô pha ở phòng khách.
"Vào phòng ngủ ngủ đi." Reese gảy gảy sợi tóc trước trán Nhiếp Xuyên.
"Tôi vào phòng ngủ được à? Đó chắc là phòng cũ của mẹ anh đúng không?"
Cậu cứ cảm thấy căn hộ này đối với Reese có một ý nghĩa rất đặc biệt, cho nên Nhiếp Xuyên không dám tự tiện làm xằng như trong phòng ký túc xá.
"Không sao, giờ nó là phòng của tôi."
Cậu có thể ngủ trong phòng của Reese à? Đây cũng là chuyện khiến Nhiếp Xuyên cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu.
Cậu đi theo sau Reese, đi vào căn phòng ngủ kia, gian phòng không lớn, giường cũng là loại giường đơn, nhưng so với giường trong ký túc xá vẫn lớn hơn một tí.
Đối diện giường ngủ là một giá sách, trên giá bày một loạt sách về văn hóa Châu Á.
Nhiếp Xuyên tò mò lấy tay lướt qua gáy sách xem tiêu đề, không ngờ còn phát hiện ra cả "Kinh Thi" [1].
"Reese! Reese! Mẹ anh xem hiểu cả Kinh Thi à?" Nhiếp Xuyên kinh ngạc y như phát hiện ra châu lục mới vậy.
Reese ngồi bên giường, nhìn Nhiếp Xuyên: "Bà ấy đương nhiên là đọc hiểu được Kinh Thi, chỉ là góc độ lý giải của bà ấy không giống với các cậu."
"Ồ." Nhiếp Xuyên gật đầu, mở sách ra, có thể nhìn thấy giữa những hàng chữ tiếng Trung có một vài ghi chú bằng tiếng Anh, "Vậy mẹ anh thích nhất là câu nào trong đây?"
"Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.*" [2]
*Chỗ này là thơ nên mình để nguyên Hán Việt nhé.
Phần dịch thơ chú thích riêng ở dưới.
Âm sắc của Reese rất độc đáo, lúc anh đọc đoạn thơ này, Nhiếp Xuyên dường như thật sự nhìn thấy một thiếu nữ duyên dáng đang đứng bên kia bờ sông, yểu điệu thướt tha.
"Câu này thực sự rất có ý cảnh." Nhiếp Xuyên cười cười.
Reese có thể đọc ra câu này chuẩn như vậy, chứng tỏ anh ta cũng từng đọc Kinh Thi.
"Vậy còn anh? Anh thích câu nào?" Nhiếp Xuyên tò mò cực kỳ.
"Cậu đoán xem." Trên môi Reese là nụ cười rất nhẹ.
Nhiếp Xuyên nghĩ một lúc: "Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch.
Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích.
Dữ tử giai tác." [3]
Reese nhìn vào mắt Nhiếp Xuyên, thong thả từ tốn nói ra câu tiếp theo: "Khởi viết vô y, dữ tử đồng thường.
Vương vu hưng sư, tu ngã giáp binh.
Dữ tử giai hành." [4]
"Anh thế mà cũng nhớ được à!" Nhiếp Xuyên thực sự cảm thấy Reese quá tuyệt vời.
Ngay cả người Trung Quốc cũng chưa chắc đã có thể đọc thuộc vanh vách như vậy, Reese thế mà có thể đọc không sai một từ nào!
"Nhưng mà, câu tôi thích nhất không phải câu này." Reese cười khẽ một tiếng.
"Hả? Không phải à? Hay là câu Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão?" [5] Nhiếp Xuyên không chắc lắm hỏi lại.
Câu này rất nổi tiếng, Reese nhất định từng nghe qua.
"Câu này tôi cũng thích, nhưng vẫn không phải câu thích nhất."
Nhiếp Xuyên cực kỳ tò mò, nhưng mà cố tình cái tên Reese này không phải kiểu người dễ dàng nói ra đáp án cho người khác.
"Vậy rốt cuộc là câu nào!" Nhiếp Xuyên nghiêng đầu, cố rặn ra để nghĩ, người nước ngoài* hình như đều rất thích Tào Tháo thì phải, " Có phải câu thanh thanh tử câm, du du ngã tâm, đãn vị quân cố, trầm ngâm chí kim không?"
*Chỗ này là từ quả hạch trong tiếng trung nó đồng âm với từ người nước ngoài, nên tôi để thẳng ra luôn.
Còn câu Nhiếp Xuyên đọc, hai câu đầu là của bài Tử Khâm trong Kinh Thi, hai câu sau lại là trong bài Đoản Ca Hành Kỳ.
Phần này tôi không chú thích, thím nào muốn tìm hiểu thì tự search ha, search tiếng việt cũng ra đó.
"Nửa câu đầu đúng là Kinh Thi, nhưng mà nửa câu sau hình như không phải." Reese ngoắc ngoắc ngón tay với Nhiếp Xuyên, "Thôi, để tôi nói cho cậu luôn vậy."
"Anh nói tôi biết ngay từ đầu luôn cho rồi!" Nhiếp Xuyên nghiêng mặt qua.
Reese chậm rãi tới gần, anh hơi nghiêng đầu, tư thế kia như đang muốn hôn lên.
Máu trong người như sôi trào, cảm giác sôi sục muốn xé toạc cả huyết quản càng lúc càng rõ ràng.
Đừng có như vậy mà, anh không biết gần đây tôi hay có "Mấy suy nghĩ kỳ quái" với anh hay sao?
"Tử huệ tư ngã, khiên thường thiệp trăn.
Tử bất tư ngã, khởi vô tha nhân? Cuồng đồng chi cuồng dã thả." [6]
Vành tai Nhiếp Xuyên bị hơi thở của Reese phất qua, có chút ngứa ngáy, vai cũng muốn rụt lại.
"Tôi...!Sao tôi chưa từng nghe có câu này?"
Hơn nữa, từ có vẻ rất khó, hoàn toàn không biết Reese đang đọc cái gì nữa? Nhưng mà luôn có cảm giác thanh âm của anh ra đang ôm lấy mọi suy nghĩ trong đầu cậu, toàn thân cũng trở nên ngứa ngáy.
"Cậu mở quyển sách đó xem đi." Reese hất cằm ra hiệu, ánh mắt rơi lên trên quyển sách Nhiếp Xuyên đang cầm.
Nhiếp Xuyên nghi ngờ mở thử ra, rốt cuộc cũng tìm được câu Reese mới đọc.
Mà lúc cậu nhìn thấy phần phân tích câu thơ này thì lỗ tai không nhìn được bắt đầu nóng lên.
Đây là một câu "Tỏ tình hết sức lớn mật".
"Anh...!Sao anh lại thích câu này vậy!"
Cậu nghe cũng chưa từng nghe nữa!
"Thơ từ của nước cậu luôn dùng quá nhiều hình ảnh ẩn dụ mờ mịt, quá nhiều tầng nghĩa, câu thơ này rất thẳng thắn, thế không phải rất tốt à?"
Cho dù Nhiếp Xuyên không quay đầu lại nhìn, cậu cũng biết Reese đang nhìn mình, nở nụ cười.
Ý của câu này, giải thích đại khái là: Chàng mà thương yêu nghĩ nhớ đến em, thì em sẽ vén quần lội qua sông Trăn để theo chàng.
Chàng mà không nghĩ nhớ đến em, thì chẳng lẽ không còn ai khác để em theo ư? Chàng ngốc này không biết lẽ ấy hay sao?
Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy câu thơ này đặt lên người cậu, nghĩ thế nào cũng rất thích hợp! Cậu không phải cũng vì muốn gặp Reese mà vội vàng mua vé máy bay, lao tới đây như một tên ngốc à?
"Này! Rốt cuộc là anh đang cười nhạo tôi? Hay là thật sự thích câu thơ này thế hả!"
"Cậu nói xem?" Reese vỗ vỗ giường, "Đi ngủ trưa đi, nhân tiện tăng cường chỉ số thông minh."
"..." Nhiếp Xuyên hiểu rồi, thảo luận cái vấn đề này cũng Reese chính là một chuyện hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết.
Cậu không khách khí, kéo chăn về phía mình, dang tay dang chân chiếm hết luôn cái giường.
Đây chính là cách biểu đạt bất mãn hết sức ấu trĩ độc quyền của Nhiếp Xuyên.
Reese cũng không hề tức giận, anh duỗi tay, ngón tay lồng vào trong tóc của Nhiếp Xuyên, nhẹ nhàng gảy một chút.
Nhiếp Xuyên trực tiếp kéo chăn trùm kín đầu, xoay người sang chỗ khác.
Cậu vùi đầu vào trong chăn, không muốn để Reese nhìn thấy vẻ mặt mình lúc này một chút nào.
Cậu lo là, nếu Reese nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình lúc này, thì từ giờ về sau, anh ta sẽ không bao giờ đùa giỡn với cậu như vậy nữa.
Nhiếp Xuyên biết, loại tâm tình này của cậu phải nhanh chóng chấm dứt.
Nhưng cậu lại không có cách nào khống chế chính mình.
Nếu đã không kiềm chế được, cậu nên rời xa Reese, bảo trì khoảng cách an toàn với anh ta mới phải, nhưng cố tình, cậu lại không làm được.
Cái cảm giác này hoàn toàn khác với những lần thầm mến trước đó của cậu.
Nó không chỉ đơn giản là thấy "Thích" mà thôi.
Nó khiến Nhiếp Xuyên làm ra rất nhiều chuyện mà từ trước giờ cậu không bao giờ nghĩ là mình sẽ làm.
Đừng nghĩ nữa Nhiếp Xuyên.
Nếu cảm giác này có thể duy trì lâu một chút, vậy cậu sẽ giấu nó trong lòng lâu thêm một chút.
Dù sao cậu cũng không phải mới thất tình lần đầu tiên.
Reese đứng dậy, đi ra chỗ bàn học mở máy tính xem tin tức.
Mười mấy phút sau, phía sau truyền đến tiếng hít thở nho nhỏ đều đặn của Nhiếp Xuyên.
Reese đứng dậy, nhẹ nhàng kéo chăn xuống dưới mũi Nhiếp Xuyên: "Cho cậu ngạt chết giờ, cái tên ngốc nghếch này."
Nhiếp Xuyên ngủ một lèo tới tận bốn giờ chiều mới tỉnh, trời đã tạnh mưa, Reese dẫn Nhiếp Xuyên tới sân bóng rổ gần đó, chơi một trận sung sướng tràn trề.
Bây giờ Nhiếp Xuyên đã không còn bị Reese đơn phương nghiền ép nữa rồi, thậm chí có đôi lúc cậu còn biểu hiện xuất thần, vượt qua được Reese ném bóng ghi điểm.
Chẳng hạn như là lúc này, Cậu thực hiện động tác giả muốn dừng lại ném rổ, nhưng lại cắt bóng về phía bên phải, Reese phản ứng vô cùng nhanh chóng, chặn lại hướng Nhiếp Xuyên tính chuyển bóng qua, nhưng cậu lại thực sự dừng lại để nhảy ném, đồng thời còn ghi điểm! Hơn nữa đây cũng không phải điểm đầu tiên mà cậu lấy được từ tay Reese trong ngày hôm nay.
"Này! Có phải anh đang nhường tôi không thế!" Nhiếp Xuyên gào một câu, chạy đến trước mặt Reese, Cậu nâng tay trái của anh ta lên, không có mang bao cổ tay.
Cậu lại ấn ấn cổ tay phải của đối phương, trong bao cổ tay cũng không bỏ thêm phụ trọng.
"Tôi không nhường cậu.
Tập luyện lâu như vậy rồi mà cậu vẫn không thể lấy điểm từ tay tôi, vậy cậu phải ngốc đến trình độ nào chứ?"
Nhiếp Xuyên cố chấp ngồi xổm xuống, vạch tất của Reese ra xem, kết quả là trong tất cũng không có cái gì cả, cho nên Reese hoàn toàn không mang theo phụ trọng, dùng thực lực bình thường để chơi với cậu!
"Vậy là tôi lợi hại hơn rồi đúng không?"
"Có thể lừa bóng qua Owen Whishaw, có thể lấy được điểm trong tay Relvin, cậu nghĩ mình vẫn ở trình độ nghiệp dư sao? Cho dù cậu có hoài nghi mình, thì cũng đừng hoài nghi tôi."
Nhiếp Xuyên nhoẻn miệng cười.
Sắc trời cũng dần dần tối lại, Reese vẫy vẫy tay nói: "Đi thôi, hết sáng rồi, Ngày mai lại chơi."
"Được!" Nói cách khác, ngày mai cậu vẫn có thể ở cùng Reese!
Hai người sóng vai đi trở về, trong đầu Nhiếp Xuyên đã bắt đầu tính toán coi tối nay sẽ ăn gì rồi.
Lúc chuẩn bị về đến căn hộ của Reese, thì thấy có người đang dán quảng cáo lên bảng thông báo.
Nhiếp Xuyên nhìn thử một cái, lập tức bị quảng cáo hấp dẫn: "A, là rạp chiếu phim ngoài trời kìa!"
Reese đút tay túi quần đi đến cạnh cậu: "Cậu thích cái này à?"
"Tôi có thấy trên phim thôi! Cảm thấy rất thú vị, anh nói coi, cảm giác ngồi trong ô tô xem phim nó như thế nào?"
"Buổi tối đến đấy xem phim đi là biết." Reese ngoắc tay với Nhiếp Xuyên, "Đi, lái xe đến đó."
"Được! Ở rạp chiếu phim ngoài trời người ta có bán đồ ăn vặt không?"
"Có hamburger, hot dog, hoặc là các loại đồ nướng BBQ khác."
Nhiếp Xuyên tức thì bắt đầu thấy mong đợi.
Trong phim, hai nhân vật chính sẽ lái xe đến rạp chiếu phim ngoài trời xem phim, ở trong xe bọn họ sẽ dựa sát vào nhau, bầu không khí siêu lãng mạn...!
Từ đã...!Sao cậu lại đi xem với Reese chứ?
"Này, đi nhanh lên." Reese quay đầu lại, nói một tiếng.
"A, tới ngay đây!"
Reese dẫn Nhiếp Xuyên đến một bãi đỗ xe ngầm, ở đó có một chiếc xe được che lại bằng vải bố, bên trên phủ một lớp bụi dày cộp.
Anh kéo tấm vải che một cái, bên dưới là một chiếc xe thoạt nhìn đã rất lâu đời, Kiểu phục cổ, màu sắc cũng khá cũ.
Nhiếp Xuyên không hiểu lắm về xe, nhưng cậu mơ hồ cảm thấy, nếu mang chiếc xe này đi bán, nhất định sẽ bán được không ít tiền.
"Nó vẫn còn đi được à?" Nhiếp Xuyên tỏ vẻ hoài nghi, "Đừng nói là khởi động máy một cái là xe rời ra luôn, mỗi bánh đi một đằng đấy nhé?"
"Ở bên trong chơi rung xe cũng không có vấn đề, làm gì có chuyện khởi động là xe rời ra?" Khóe môi Reese khẽ nhếch lên.
Nhiếp Xuyên cứng còng cả người, càng cảm thấy chuyện cùng Reese đi xem rạp chiếu phim ngoài trời là đang tự đào hố chôn mình.
Hai người đi lên xe, Reese đánh lái đi ra ngoài cực kỳ điệu nghệ.
Trên đường ánh mắt của mọi người nhìn vào như muốn nói "Đồ cổ đắt tiền như vậy cũng dám lái ra đường, đúng là xa xỉ"!
Bọn họ đi đến một bãi đậu xe rộng tầm hơn 100m2.
Cổng vào cũng là chỗ bán vé luôn.
Ở phía đông bãi đỗ xe được dựng một màn hình rất lớn.
Sau đó, Nhiếp Xuyên xấu hổ phát hiện ra một chuyện, tất cả mọi người đến xem phim đều là người yêu của nhau.
Lúc bọn họ dừng ở nơi thu phí, ông chú bán vé ngẩn người mấy giây, sau đó mới cười nói giới thiệu: "Kem và đồ uống lạnh ở bên tay trái, BBQ, hamburger, hot dog, bỏng ngô thì ở chỗ xe bán hàng.
Có cần áo mưa không?"
Ông chú kẹp một cái hộp nhỏ giữa hai ngón tay, quơ quơ với Reese qua cửa sổ xe.
Nhiếp Xuyên ngượng chín cả người.
Chẳng lẽ thật sự có người vừa xem phim, vừa ở trong xe làm loại chuyện này à?
"Tôi không cần loại này, quá dày." Reese nhếch môi nói.
Nhiếp Xuyên dùng cùi chỏ huých Reese một cái, thấp giọng nói: "Anh sao lại nói mấy chuyện như vậy với ông ta? Cứ nói thẳng chúng ta không cần là được rồi!"
Ông chú lại moi ra một hộp khác quơ quơ: "Siêu mỏng, cảm xúc chân thực! Giảm giá đặc biệt 50%!"
Reese một tay chống cằm, lắc lắc đầu: "Không có gì thú vị."
"Thanh niên đừng chơi ác quá!" Ông chú lại lấy một cái khác ra, "Hàng hiếm đây! Có hạt nhỏ, cậu biết đấy."
Reese vẫn lắc đầu: "Có mùi sô cô la không?"
Nhiếp Xuyên thực sự muốn chết luôn cho rồi, cậu chắc chắn, cái tên Reese này lại bắt đầu bật mode lấy cậu ra để trêu nữa!
"Anh tự đi mà ăn!" Nhiếp Xuyên dùng tiếng Trung hung tợn nói.
Sau đó Reese nở nụ cười, móc tiền mặt ra đưa cho ông chú kia, trả tiền vé xem phim xong liền lái xe vào bãi.
"Thực ra tôi thích không dùng gì hơn." Reese đánh lái, lúc Nhiếp Xuyên vì quán tính thay đổi mà dựa gần vào đối phương, anh ta mở miệng nói.
Trái tim Nhiếp Xuyên như vừa bị người nhéo mạnh một cái.
"Anh nói cái này với tôi làm gì? Tôi không muốn biết!" Nhiếp Xuyên hừ một tiếng.
"Lỗ tai cậu đỏ."
"Tôi không có."
"Thật sự rất đỏ."
"Tôi không có." Nhiếp Xuyên thực sự rầu muốn chết!
Rạp bắt đầu chiếu phim, ánh đèn trong bãi đậu xe toàn bộ đều mờ đi, chỉ còn dư lại ánh sáng hắt ra từ màn hình.
Reese đưa hot dog và Coca vừa mua lúc nãy cho Nhiếp Xuyên, Nhiếp Xuyên tập trung tinh thần nhìn lên màn hình, cậu cứ tưởng đây sẽ là phim tình cảm lãng mạn, nào ngờ đâu họ lại chiếu phim kinh dị!
Mở đầu bộ phim chính là hình ảnh một căn phòng nhỏ trong rừng rậm u ám, trong căn nhà không ngừng phát ra thanh âm kẽo kẹt, giống như tiếng nói của người mới bị cứa đứt cổ.
Xưa giờ Nhiếp Xuyên luôn không thích xem phim kinh dị, chính là vì khả năng tưởng tượng siêu phong phú của cậu.
Cậu chỉ đành cố sức nhai nuốt, hòng lấy đồ ăn để giảm bớt căng thẳng cho bản thân.
Reese thích thể loại phim này à?
Nhiếp Xuyên quay mặt sang, nhìn gò má của Reese.
Dưới ánh sáng