16/07/2021
Edit: Nhật Nhật
*Cái này là tiêu đề gốc đó.
...!
"Quay lại xem phim đi!"
Nhiếp Xuyên giả vờ không có chuyện gì, đi về phía trước, trái tim trong ngực lại đang điên cuồng nhảy lên.
May mà Reese không nói tiếp về chủ đề kia nữa, chiếc xe bên cạnh cũng đã yên tĩnh lại.
Reese yên lặng nhìn về phía màn hình, trên mặt không có biểu tình gì, kể cả lúc màn hình chiếu mấy cảnh phim đáng sợ, Nhiếp Xuyên nhắm tịt cả mắt vào mà Reese vẫn không có tí phản ứng nào.
Nhiếp Xuyên cũng phải hoài nghi không biết thần kinh Reese làm bằng cái gì nữa.
Rốt cuộc cũng xem xong hết bộ phim, Nhiếp Xuyên như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.
Tất cả xe trong bãi theo thứ tự rời khỏi.
Dọc theo đường đi, ánh đèn đường từng cái từng cái xẹt qua gò má Reese, Nhiếp Xuyên vô thức quay đầu nhìn về phía người này.
"Nếu tôi không ngăn cậu lại, có phải cậu sẽ đi với cô ta không?" Reese chậm rãi mở miệng hỏi.
"Làm sao có chuyện đấy được?"
Sao lại quay lại cái chủ đề này nữa vậy? Nhiếp Xuyên âm thầm ở trong lòng rơi lệ!
"Cô ta không phải là mỹ nữ à? Cậu còn nói không ngờ cũng có ngày mình được mỹ nữ lại gần còn gì?"
"Tôi chỉ nói vậy thôi mà! Sao có thể thật sự đi cùng người ta chứ! Hơn nữa anh còn đang chờ tôi mà!"
"Vậy nếu không phải tôi chờ ở đó, mà là Chu Bân hay A Mao thì sao? Có phải cậu sẽ lên chiếc xe Jeep đó không?"
"Không! Đương nhiên là không rồi!"
"Vậy tại sao cậu không đẩy cô ta ra?"
"Tôi...!Tôi không dám đụng vào cô ấy!" Nhiếp Xuyên cuống quýt, vội hô lên.
Reese cười khẽ một tiếng, không phải kiểu giễu cợt, mà là cười thực sự.
"May mà cậu không đi, nếu không nhất định sẽ mắc phải mấy bệnh lung tung."
"Tôi đương nhiên sẽ không đi."
"Nếu cậu mà đi, tôi sẽ nghỉ chơi với cậu."
"Tôi biết rồi.
Không có chuyện tôi nhận lời đi với họ đâu!"
Cái đề tài này cuối cùng cũng chấm dứt, hai người về tới căn hộ của Reese.
Reese đi đỗ xe xong, bèn lên lầu cùng Nhiếp Xuyên.
Mới lên được nửa đường, đèn trên hành lang đột ngột tắt phụt.
"Aaa! Làm sao vậy?" Nhiếp Xuyên đụng trúng phải lưng Reese.
"Mạch điện cũ rồi, không được ổn định lắm, chờ một lát sẽ có lại thôi." Reese đáp.
"Ồ."
"Có nhìn được không? Không nhìn được tôi dắt cậu đi." Reese đưa tay về phía sau.
Nhiếp Xuyên không chút do dự nắm lấy.
"Mỗi tầng có mười hai bậc thang."
Ngón tay Reese vừa vặn chạm vào trong lòng bàn tay Nhiếp Xuyên, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ trên đầu ngón tay đối phương.
Điều này khiến cậu cảm thấy rất an tâm.
Bọn họ về tới nhà đã rất muộn rồi, đến lúc đi ngủ.
Nhiếp Xuyên leo lên giường, bò vào phía trong, Reese ngồi lên mép giường nói: "Không phải cậu nói mình hay đi tiểu đêm, phải nằm ngoài sao?"
"Không! Đêm nay tôi nhất định sẽ không buồn vệ sinh đâu, ngủ bên trong là được rồi!"
Còn lâu cậu mới nói cho Reese biết là cậu đang sợ.
Vừa xem phim ma xong, trong đầu Nhiếp Xuyên toàn là hình ảnh bóng ma mặc đồ ngủ màu trắng, tóc tai rũ rưỡi kéo lê trên đất kia.
Ngủ ở bên trong, một bên dựa vào tường, một bên dựa vào Reese, cậu sẽ không cần phải sợ nữa!
"Hôm nay không phải cậu uống hai cốc Coca liền à? Hay là ngủ ở bên ngoài đi."
"Tôi không đi tiểu đêm đâu." Nhiếp Xuyên vội vàng nằm xuống, quay mặt vào trong tường.
Reese vén chăn lên, chui vào, chân của anh đúng lúc cọ lên chân Nhiếp Xuyên, sống lưng Nhiếp Xuyên lập tức cứng đờ, vô thức muốn lưu lại xúc cảm trong nháy mắt hai người tiếp xúc kia, nhưng nó biến mất quá nhanh.
"Nhiếp Xuyên, hồi bé tôi từng xem một bộ phim, nói về một người chồng mưu sát vợ của mình, sau đó chôn thi thể của vợ vào vách tường trong phòng.
Mỗi tối lúc ông ta đi ngủ, sẽ quay mặt về phía bữa tường đó."
Vai Nhiếp Xuyên run lên, tôi vất vả lắm mới nghĩ ra được cách khiến bản thân mình cảm thấy an toàn, anh có thể đừng đi phá hoại không vậy!
"Sau đó có một ngày người đàn ông kia đột tử trong nhà.
Lúc thi thể của ông ta được phát hiện, trên cổ có dấu vết như bị bóp cổ đến chết."
Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh kia.
"Tôi không nhớ rõ kết cục của bộ phim đó như thế nào.
Có người bảo có lẽ là ai đó muốn báo thù cho vợ của ông ta, cho nên mới giết người, hoặc là có nguyên nhân gì đó khác nữa...!Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ, đó là hồn ma của vợ ông ta từ trong vách tường đi ra, bóp chết chồng mình."
Nhiếp Xuyên chỉ muốn khóc thét lên thôi, đây là không muốn cho người ta đi ngủ nữa, có đúng không?
"Tôi thấy mình vẫn nên ngủ bên ngoài thì tốt hơn...!Hình như uống nhiều Coca rất dễ đi tiểu đêm."
Nhiếp Xuyên bò qua người Reese, cậu có thể cảm giác được đầu gối Reese hơi cong lên, lướt qua chỗ eo mình.
Nhiếp Xuyên xoay người, mặt hướng về phía Reese, nhưng phía sau lưng trống không, làm cho cậu luôn có ảo giác có thứ gì đó đang đứng bên giường, nhìn chằm chằm vào mình.
Cậu cố sống cố chết nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng phát ra mấy đoạn phim kinh dị ngắn, hoàn toàn không thể ngủ nổi.
"Này, cậu ngủ mà còn cau mày à?" Ngón tay của Reese ấn ấn lên giữa trán Nhiếp Xuyên.
"Đèn tắt hết cả rồi! Anh còn nhìn được là tôi cau mày hay không à?"
"Cậu mở mắt ra nhìn thử xem, là biết ngay có nhìn thấy rõ lông mày của tôi không."
Giọng điệu của Reese vừa nhẹ nhàng vừa có ý dụ dỗ, Nhiếp Xuyên chậm rãi mở mắt ra.
Khuôn mặt của đối phương gần ngay trong gang tấc, rõ ràng ánh sáng rất mờ nhạt, vậy mà Nhiếp Xuyên vẫn có thể miêu ta lại đường viền mắt của người này, cả sống mũi cao thẳng của anh ta nữa.
Dường như mọi thứ đều có trong đôi mắt của Reese, ngay cả thế giới này cũng là một phần của anh ta.
"Cậu thấy rõ lông mày của tôi không?"
"Ừm."
Lông mày của anh ta rất gọn gàng, đường nét rất ưu nhã, khiến Nhiếp Xuyên có loại kích động muốn hôn lên.
"Vừa nãy có phải cậu cứ nhớ đến mấy cảnh khủng bố trong phim không?" Reese hơi dịch người về phía Nhiếp Xuyên, cảm giác đến gần thì thầm nói nhỏ kia, làm trái tim Nhiếp Xuyên thoát khỏi khống chế, điên cuồng nhảy lên.
Hô hấp của anh ta lướt qua hai má cậu, thấm vào từng lỗ chân lông, ấm áp mà ướt át.
"Đúng thế! Cho nên anh đừng dọa tôi nữa!"
"Thay vì cứ tưởng tượng ra mấy thứ không tồn tại, không bằng cậu nhìn tôi cho thật kỹ." Reese giơ ngón tay, khẽ chạm lên thái dương Nhiếp Xuyên một cái.
"Tôi mà nhìn anh, thì chỉ càng tưởng tượng ra mấy thứ không thực tế thôi..." Nhiếp Xuyên nói xong, chỉ muốn cắn rớt đầu lưỡi mình cho rồi.
Reese mỉm cười, mặc kệ là Nhiếp Xuyên hoàn toàn không nhìn rõ, nhưng có lẽ là do đang ở trong bóng tối, cho nên nụ cười của người này trở nên đặc biệt thần bí, khiến người ta đoán không ra suy nghĩ thực sự của anh.
"Vậy cậu sẽ nghĩ gì?" Ngón tay Reese nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của Nhiếp Xuyên, động tác của anh rất khẽ khàng, khiến Nhiếp Xuyên vô thức nhắm mắt lại cảm nhận.
"Sao tôi phải nói cho anh.
Anh tự đi mà đoán!"
Lúc trước không phải anh để tôi đoán mình thích gì với nghĩ gì à? Hiện tại đến phiên anh đoán!
Có giỏi thì anh cứ đoán thử xem!
Tôi muốn hôn anh.
Tôi muốn ôm anh...!
Tôi còn muốn...!Làm những cái khác nữa, những cái còn quá đáng hơn!
Anh có đoán được không?
"Tôi biết cậu đang nghĩ gì."
"Vậy anh nói ra xem nào." Nhiếp Xuyên nhắm chặt mắt, không nhìn Reese.
Không muốn nhìn thấy bộ dạng cười nhạo mình của đối phương, mắt không thấy tâm không phiền!
"Tôi không nói cho cậu."
"Không nói thì thôi.
Tôi buồn ngủ rồi!"
Nhiếp Xuyên không muốn nói tiếp về đề tài này nữa.
Bởi vì nếu tiếp tục, cậu sợ cậu không quản nổi chính mình nữa, cậu sợ người thông minh như Reese sẽ nhìn ra gì đó.
Tôi sẽ cố gắng hết sức, đáp ứng mong đợi của anh với mình, sau đó...!Chỉ có thể như vậy.
Trong lòng Nhiếp Xuyên không hiểu sao lại cảm thấy trống rỗng khó tả.
Lúc này, Reese đột nhiên duỗi tay sang, nhẹ nhàng ôm lấy Nhiếp Xuyên.
"Tôi ôm cậu, không cần phải sợ.
Ngủ đi." Reese nhẹ giọng nói.
Ở trong ngực Reese, thế giới của Nhiếp Xuyên đột nhiên trở nên quanh co mềm mại hơn.
"Ừm..." Thần kinh Nhiếp Xuyên chậm rãi thả lỏng, hô hấp dần dần đều đặn.
Reese không nhắm mắt, anh yên tĩnh nhìn hàng mi đang rủ xuống của Nhiếp Xuyên, đôi môi của cậu vì thả lỏng mà hơi hé mở.
Mười mấy phút sau, Nhiếp Xuyên đã ngủ rất say.
Reese nghiêng người lại gần, chạm môi mình vào môi dưới của Nhiếp Xuyên, đầu lưỡi chậm rãi lướt qua khe hở giữa môi cậu.
"Ưm..." Nhiếp Xuyên khẽ nỉ non một tiếng.
Reese nằm lại xuống gối, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của Nhiếp Xuyên, Nhiếp Xuyên mím mím môi, đầu lưỡi liếm qua môi dưới, chỗ Reese vừa hôn.
Cậu vô thức xoay người, còn không quên kéo cánh tay Reese vòng qua người mình, giống như cánh tay Reese cũng là một phần của cái chăn vậy.
Reese nở nụ cười, hơi hơi siết chặt vòng tay, lưng Nhiếp Xuyên lập tức dán vào lồng ngực của anh.
Lúc Nhiếp Xuyên tỉnh lại, trời đã sáng trưng rồi.
Cậu dịch người, phát hiện mình đang ôm cánh tay của Reese một cách hết sức phách lối, trong lòng run lên một cái, đừng nói là nguyên cả đêm, Reese đều ôm cậu ngủ nhé?
Nhiếp Xuyên giả vờ như cái gì mình cũng không biết, tiếp tục ôm lấy tay Reese.
Mặc dù có hơi ấu trĩ, nhưng mà cậu không muốn buông tay ra tí nào.
Cảm giác được hô hấp vững vàng của Reese ở phía sau, Nhiếp Xuyên cảm thấy buổi sáng như thế này thật sức quá là tốt đẹp!
Nhưng mà sự tốt đẹp này không kéo dài được bao lâu, Nhiếp Xuyên đã muốn đi tè.
Đồng hồ sinh học thực sự là thứ không có cách nào điều khiển theo ý muốn!
Nhiếp Xuyên nhịn, rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn thêm được nữa, mới đành buông tay Reese ra, vọt xuống giường, chạy vội vào trong nhà vệ sinh.
Reese chậm rãi ngồi dậy, cười khẽ một tiếng.
Lúc Reese quay trở lại phòng, phát hiện Reese đã ngồi dựa lên đầu giường, đang chống cằm nhìn mình.
Bình thường, mỗi lần Nhiếp Xuyên dậy, Reese đều đã ăn mặc chỉnh tề, đây là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên nhìn thấy Reese lúc mới tỉnh ngủ.
Tóc của anh hơi rối, nhưng lại có vẻ tự nhiên tùy ý.
Càng không phải nói đến khóe môi đang cong lên, cùng cổ áo xốc xếch lệch qua một bên của người này, thực sự là gợi cảm chết người.
"Khà khà...!Đây là lần đầu tiên tôi dậy sớm hơn anh đó."
"Cậu có chắc không?" Reese nghiêng đầu, trong đáy mắt có ý cười rất nhạt, tim Nhiếp Xuyên đập quá nhanh đã sớm tê rần rồi.
"Lẽ nào anh dậy đi vệ sinh trước rồi à?"
Reese lắc đầu, lấy đồng hồ đeo tay để trên tủ đầu giường lên nhìn: "Một tiếng trước tôi có làm bánh việt quất, giờ chắc nướng xong rồi đấy."
"Cái gì? Anh dậy từ một tiếng trước rồi á?"
"Chính xác là một tiếng rưỡi trước." Reese vén chăn lên, đi xuống giường.
Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa đã mở miệng hỏi "Nếu bánh việt quất anh làm cũng nướng xong rồi, vậy tại sao còn trở về giường", nhưng cậu chỉ há miệng rồi thôi, chắc Reese chỉ quay về giường, muốn chợp mắt thêm một lát.
Reese đã đi vào bếp, đeo găng tay lấy bánh việt quất từ trong lò nướng ra,
Nhiếp Xuyên ở trong phòng mà cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của bánh.
Reese không thích ăn đồ ngọt, bánh việt quất này có thể nói là đặc biệt làm riêng cho Nhiếp Xuyên.
"Thèm quá đi! Bao giờ mới ăn được vậy?" Nhiếp Xuyên mơi ngửi thôi đã không nhịn được nữa.
"Đi đánh răng rửa mặt đi." Reese xoa đầu Nhiếp Xuyên, rổi ẩn nhẹ cậu một cái.
Nhiếp Xuyên vội đi đánh răng, phía sau còn truyền đến tiếng của Reese: "Nhớ đánh đủ ba phút."
"Biết rồi! Biết rồi mà!"
Cứ làm như đánh răng là ý nghĩa cuộc đời vậy.
Nhưng bánh việt quất thực sự quá ngon, Nhiếp Xuyên xơi một phát hơn nửa.
Vị ngọt cùng vị chua dịu của việt quất kết hợp hoàn mỹ với nhau, nếu không phải Reese nói cậu đã đủ no rồi cầm đĩa bánh đi mất, Nhiếp Xuyên nghĩ mình có thể ăn hết cả cái luôn cũng được.
Suốt cả một tuần, Nhiếp Xuyên đều ở cùng với Reese.
Ban ngày bọn họ sẽ cùng chơi bóng, mệt thì nghỉ ngơi, có lúc Nhiếp Xuyên làm biếng, sẽ nằm luôn ở sân bóng đánh một giấc ngắn, Reese không chỉ tùy theo ý cậu, thậm chí còn cùng nằm xuống.
"Này...!Trên mặt đất bẩn lắm đấy." Nhiếp Xuyên nhìn lên bầu trời nói.
"Biết bẩn cậu còn ngủ ở đây?"
"Bởi vì sức chịu đựng của tôi với cái bẩn tốt hơn anh chứ sao."
Vừa nói xong, Nhiếp Xuyên phát hiện, bỏ qua kỹ năng chơi bóng và chỉ số IQ, cậu cuối cùng cũng có một điểm mạnh hơn Reese.
"Đồ ngốc.
Cái này có gì hay mà so." Reese gối đầu lên cánh tay, yên lặng nhắm hai mắt lại.
Mười mấy phút sau, Reese lôi Nhiếp Xuyên từ trên mặt đất dậy, hai người lại bắt đầu chơi bóng.
Không có trọng tài, cũng không quan tâm đến điểm