Xin chào, tôi là một bản nhạc nhẹ nhàng, âm điệu của tôi cũng tươi sáng, như là kí ức, như là hiện tại.
Aiden đã và vẫn tiếp tục nghiêm túc suy nghĩ. Anh từ sáng sớm đã rời khỏi căn hộ, mang theo xe đạp phía sau chiếc xe của mình. Lái xe đến công viên không quá xa nhà, mang ra xe đạp, sau đó lại đạp thêm một quãng dài quanh hồ, đến lúc thấm mệt mới chậm rì rì dừng lại, kéo theo xe đạp tựa vào bên ghế tựa bằng kim loại lạnh lẽo bởi cái lạnh của đêm qua, mặt kệ đám sương đọng trên ghế, Aiden ngồi lên chúng, mắt đăm đăm nhìn ra hồ, cúi người, hai khủy tay chống lên hai chân, tay bắt vào nhau, cằm gác lên, bắt đầu suy tư.
Thời điểm anh đến công viên, cũng đã có người thưa thớt qua lại. Nhưng ngồi tập trung như anh vào lúc này thì dường như không có người thứ hai. Hôm nay trời vắng gió, lá cây của mùa xuân xanh um cả một vùng, tiếng chim từ đâu đó đã bắt đầu vang lên, dưới mặt hồ, cá quẩy nước đớp mồi do người đi bộ thả xuống vài mẩu bánh mì trong bữa sáng của anh ta, điện thoại để bên cạnh anh lại không ngừng lóe sáng nhưng Aiden không quan tâm đến việc đó quá nhiều. Vấn đề hiện tại vẫn khiến anh không thể giải thích, cũng không tin thể tin được mình đã thấy Laya hai lần, trong cả hai phần thi. Ở những giây phúc cuối cùng của phần thi kia, cô người gỗ ấy như được tháo đi mảnh vải che ở mắt, lộ ra một đôi mắt, một gương mặt, một nụ cười khiến Aiden nhìn vào liền ngẩng ngơ, cô người gỗ hóa thành Laya, uyển chuyển di chuyển, mỉm cười nhìn về phía anh.
Lần thứ nhất mọi chuyện có thể được xem là tai nạn, nhưng lần thứ hai này, khiến anh cảm thấy không được yên lòng. Khi đã có lần thứ hai xuất hiện thì lần thứ ba hay thứ tư đều là chuyện có thể xảy ra, mà xác suất nó xuất hiện lại còn cao hơn so với việc nó không khả thi. Anh xác định bản thân không có bất kì cảm xúc lạ lẫm nào hướng về phía của Laya, cho nên việc xuất hiện của Laya trên sân đấu đã khiến anh hiện tại đang cố khẳng định với bản thân rằng anh đang phụ thuộc vào Laya, trong tiềm thức coi cô như trung tâm, là người dẫn dắt, là người cho anh cảm xúc và ngoài ra thì không còn gì khác. Nhưng Laya lại không có mặt vào thời điểm thi đấu, chỉ xuất hiện trước buổi thi đấu cách một ngày: "Hay là một phép tính?". Aiden buộc miệng nói, ngón tay mân mê đường rảnh giữa mũi và môi trên khẽ dừng lại trước câu hỏi mang tính kết luận kia. Dù gì, Laya cũng là một huấn luyện viên của anh: "Nếu đã gọi là huấn luyện viên thì mọi chuyện vẫn là nên có tính toán"
Aiden cảm thấy suy nghĩ này của mình đúng đắn, nó đúng ở điểm Laya biết tính toán thời gian anh có thể bị xung quanh tác động mạnh mẽ nhất, dựa vào thời gian, thói quen và lịch trình của anh thông qua thầy Elijah, Laya có thể đã lên hẳn một chương trình khiến anh không đi sai bước ra khỏi những thứ cô đã mất công sắp xếp. Aiden từng nghe theo lời của người xung quanh đến vài vị bác sĩ để trị liệu tâm lý, họ chỉ nói anh quá mức lí trí, không chấp nhận phần cảm nhận của bản thân. Anh đã thử, nhưng cái bọn họ gọi là phần cảm nhận ấy, dù anh đã rất tập trung, nhưng vẫn không thể tìm được một thứ gì đó tương tự như bọn họ miêu tả. Thay vì dựa vào trị liệu, người bệnh dần tìm được tiến triểu thì Aiden lại dùng những thứ mà anh nghe, đọc, học qua thành suy nghĩ, tư liệu do chính anh sắp xếp lại.
Cảm thấy mọi thứ ổn thỏa, cái tên cùng hình ảnh của Laya qua hai phần thi đã được bộ não của Aiden hiện thực hóa một cách logic học nhất, phù hợp nhất nên Aiden cảm thấy đã có thể bỏ nó qua một bên, kế đến nên trở về quỹ đạo, đi làm việc để nuôi sống bản thân. Aiden vươn tay