Họ gọi tôi là một bản tình ca, một bản tình ca ray rứt phác họa một góc tổn thương nơi tâm hồn em.
Người đàn ông trước mặt cô trông thật hạnh phúc, mỉm cười nhìn sang cô gái bên cạnh, lại nhìn qua Laya: "Cô ấy nói đã đưa thiệp mời cho em?"
"Ừ, đã đưa, thật may vừa lúc trở về liền trùng hợp có thể nhận được tin vui này": Laya cong mắt tạo ra nếp cười từ đôi mắt, khuôn miệng cũng khẽ cong lên, nghiêng đầu tựa như chúc mừng cho hạnh phúc của hai người trước mắt
"Anh còn định tìm Joshep, nhờ anh ấy gởi thiệp cho em. Không ngờ lại thấy được em sớm như vậy": Người đàn ông cười thật hiền, thật dịu dàng khiến Laya trong tâm như bị kim châm, chậm chạp thở một hơi dài
"Ừ, em may mắn mà"
Emma hào hứng ôm lấy một cánh tay của người đàn ông, đầu tựa vào vai anh, mỉm cười hạnh phúc nhìn Laya: "Cậu nhất định phải đến, dù gì cũng là bạn học chung thầy, dù đã rất lâu không gặp, tớ cũng đã mời thầy, thầy bảo sẽ suy nghĩ. Tớ rất muốn thầy đến nên nếu cậu đến, thầy nhất định cũng sẽ đi"
"Haha, này không bằng cậu cứ bảo tớ một tiếng với thầy, cũng không cần rườm rà như thế này"
Người đàn ông bên cạnh cô liền ho nhẹ, cô gái liền thu lại ánh mắt, mỉm cười lại nhìn anh, sau đó vui vẻ nhìn lại Laya ở phía đối diện: "Tớ cũng rất mong cậu đến, thật lòng chúc phúc cho tớ và anh Jame"
"Đương nhiên rồi!": Laya cong mắt cười, khuôn mặt cũng tựa như bừng sáng. Cả ba lại trò chuyện thêm đôi lời xã giao, sau đó cô nói lời tạm biệt với người đàn ông trước mặt mình, im lặng ngồi tại bàn nhỏ, nhìn theo hình ảnh anh ta như tỏa sáng lúc rời đi tay trong tay cùng vị hôn thê mà đôi mày của cô lại chau lại, môi cũng mím, nắm tay cô từ lúc nào đã xiết đến lúc này cúi đầu mới nhìn thấy, run rẩy mở ra đã thấy rõ dấu ngon tay in hằn bên trong lòng bàn tay. Đỡ bàn tay ấy ôm lấy trán mà thở dài, cả người ngã ra sau lưng ghế, ngã vào phần đệm mềm mại, cười chua chát lắc đầu, dứt khoát đứng dậy rời đi.
Laya bị tai nạn do có người cố tình, cô không thể thấy mặt, tầm nhìn mờ đục cùng cảm giác đau thấu người từ từ dâng lên, còn có cảm giác lạnh. Thời gian trôi qua, có người đến trước mặt cô, lôi cô ra khỏi chiếc xe ấy, sau đó cô cảm nhận được hơi nóng, còn có ánh lửa sáng trong đêm. Người đó ngồi xổm xuống bên cô, im lặng chờ qua thêm một lúc. Laya không thể động, cũng không lên thể lên tiếng, cảm thấy mọi thứ sau mờ nhạt, chợt nghe giọng ai đó vang lên cùng có ánh sáng lòe loẹt từ trên dọi xuống. Sau đó người đó rời đi, sau đó.. cô thấy ánh đèn đỏ cùng âm thanh đinh tai ngày một nhỏ dần, rồi tắt lịm. Laya bị liệt nữa người, mắt phải tổn thương, bốn xương sườn cùng tay phải bị gãy, một bên đầu gối bị vỡ xương.
Bởi vì có người cố tình, phạm vi nghi vấn lại quá lớn, vòng thi quốc gia với thông tin của cô liền được gia đình hủy đi xem như chưa từng tồn tại, tất cả đoạn băng trên mạng đều bị tháo bỏ, không ai đề cập, không ai đặt câu hỏi, tất cả đều vây quanh ánh hào quang của người chiến thắng. Mà người đàn ông tên James kia có lẽ đã lên máy bay rồi. Bọn họ đã cãi nhau trước đó, bọn họ đã nói qua chuyện chia tay, cô định sau phần thi cùng chiến thắng sẽ đến giải thích cho anh bởi vì cô đã quá căng thẳng về mọi thứ, sau đó họ sẽ cùng lên máy bay. Nhưng tất cả đều muộn. Thời điểm Laya kết nối lại với thế giới một lần nữa đã là ba năm sau, ngoại trừ gia đình là người cùng cô trải qua mọi thứ, số còn lại đa phần đều là trách móc, sau đó lại là lo lắng cho cô khi không nhận được dù là một phần hồi âm ít ỏi từ cô. Laya và cả gia đình đều không mong người ngoài biết chuyện không cần biết. Cô từ chối tiếp xúc với bên ngoài cho đến khi gặp lại Joshep, cô đã hỏi anh về Jame.
Joshep đã xin lỗi về việc anh đã đọc thư từ cô gái gọi là Emma, học trò khóa dưới của Elijah rằng anh muốn đảm bảo nếu một ngày Laya đọc chúng, thì chúng sẽ không làm cô cảm thấy tồi tệ. Thời điểm buổi thi kết thúc, Joshep đã cảm thấy không ổn mà gọi cho Laya, nhưng cũng không ai bắt máy. Anh đã rất lo khi tất cả thông tin về Laya đều bốc hơi, việc đó như nói về sự tồn tại của Laya vốn không hề hiện diện, nhưng tất cả việc anh có thể làm là bảo trì im lặng, cho đến khi gia tộc báo tin về tai nạn của Laya cùng tình trạng hôn mê của cô. Emma nói thay mặt Jame đến tìm lời giải thích của Laya từ Joshep nhưng đều vô ích. Emma đã van xin anh hãy gởi thư đến cho Laya và Joshep đã chọn lựa đọc chúng. Tất cả đều nói về Jame, rằng anh ta rời đi khi nghĩ rằng Laya đã chán ngấy và muốn bỏ rơi anh. Jame muốn cho cả hai một thời gian và anh đã hối hận về điều đó, mong muốn gặp lại Laya.
Thư đều được gởi mỗi tháng trong suốt ba năm, ngày tháng đều ghi rõ. Laya chậm chạp nghe Joshep kể, thì thào mệt mỏi than: "Anh à.. em muốn khóc, nhưng không thể nữa anh à..". Mười lá thư cuối cùng, là lời từ biệt chậm rãi đầy đau đớn của Jame qua từng câu chữ. Anh đã xin lỗi về sự bồng bột của mình, đã van xin cô hồi âm cho đến hai lá thư cuối, anh đã xin lỗi bởi sự phiền phức của mình, rằng anh sẽ buông tay, rằng anh cũng muốn