Mạnh Như Ký cảm thấy, từ khi tới vùng đất Vô Lưu, nguyện vọng của nàng luôn rất khó thành hiện thực.
Ví dụ như nàng muốn tiền, nhưng mỗi lần có được đều tiêu sạch như nước chảy.
Nàng muốn thành thân với Mục Tuỳ, thành rồi, vui vẻ chưa được mấy ngày lại cảm thấy chi bằng không thành.
Nàng muốn tới thành Trục Lưu, nàng quả thực đã tới, nhưng cũng không thể coi là hoàn toàn tới...
Sau khi tỉnh lại từ trong bóng tối, nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, trong lòng nàng liền cảm thán như vậy.
Căn phòng này ở một nơi rất cao, như một toà tháp, bốn phía là cửa sổ, nhưng không có cửa.
Mạnh Như Ký mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy biển mây mênh mông.
Mạnh Như Ký đếm lại những ngày đã qua, vì tiền tài và những thứ tầm thường, nàng vẫn luôn lăn lộn ở vùng đất Vô Lưu, vận khí không tốt, còn lặn ngụp dưới sông một lần, đã rất lâu không đứng ở nơi cao này, nàng ngược lại có chút không quen.
Nàng nhìn biển mây, có chút thất thần, nhất thời cảm thấy như đã quay về nhân gian, quay về núi Hoành Hư.
Lúc trên núi có sương mù, nhìn từ cửa sổ phòng nàng, cũng là cảnh tượng thế này...
"Vù" một tiếng gió, Mạnh Như Ký liếc thấy chính giữa căn phòng có ánh sáng trận pháp loé lên, ngay sau đó, nàng liền ngửi thấy khí tức khiến người khác không vui.
Mạnh Như Ký quay đầu lại, trong đám lệ khí, một người mặc y phục xám bước ra từ trận pháp.
Mạnh Như Ký tựa vào cửa sổ, lạnh lùng nhìn hắn ta.
Trên khuôn mặt vẫn còn vết đao, khiến ánh mắt hắn ta càng thêm âm u cố chấp.
"Vết thương khỏi thì quên luôn đau?" Mạnh Như Ký lạnh giọng nói: "Gấp gáp bắt ta lại như vậy, là muốn nhanh chóng chết thêm lần nữa sao?"
Nghe Mạnh Như Ký nói, Trản Diệp không những không giận mà còn cười.
Trong không gian riêng không có người ngoài, vẻ mặt hắn ta rất tự nhiên, kéo cái ghế trong phòng đến rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Mạnh Như Ký bên cửa sổ:
"Ta rất nhớ ngươi, Mạnh Như Ký."
Thoải mái như vậy, như thể hôm qua bọn họ vẫn cùng nhau thảo luận về trận pháp mới, phá giải chú thuật kỳ lạ...
Mạnh Như Ký không đáp, tựa bên cửa sổ, nhìn biển mây bên dưới, trong lòng suy nghĩ nhảy từ đây xuống thì có khả năng sống sót không.
Sờ soạng khắp người, một đồng tiền cũng không có, vòng tay Mục Tuỳ đưa cũng không biết tại sao đã mất linh.
Hòn đá Mạc Ly đó thì vẫn còn, có lẽ Trản Diệp không biết thứ này có tác dụng gì, vì thế không lấy khỏi nàng.
Mạnh Như Ký bắt đầu thấy may mắn, lần trước lúc gặp "Trản Diệp giả", nàng đã không lôi Mạc Ly ra.
Nhưng nhảy từ đây xuống, lỡ như Mạc Ly không tỉnh...
"Trên cửa sổ có cấm chế." Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Mạnh Như Ký, Trản Diệp vừa rót trà cho mình vừa nói: "Ngươi không nhảy ra được đâu."
"..."
Vậy thì tốt quá.
Mạnh Như Ký trợn trắng mắt trong lòng, lại nhìn về phía Trản Diệp.
Đối với hoàn cảnh của mình hiện tại, Mạnh Như Ký biết rõ, cứng chọi cứng, nàng chắc chắn không đấu lại hắn ta.
Tiền đã mất, nội đan cũng không còn, còn không biết bên ngoài thế nào, kẻ trước mắt có nhược điểm gì.
Vì thế Mạnh Như Ký nhẫn nhịn cảm xúc, lãnh đạm nhìn chằm chằm Trản Diệp: "Ngươi tới đây từ lúc nào?"
Nghe Mạnh Như Ký nói chuyện với mình, khoé miệng Trản Diệp nhếch lên, khiến vết sẹo trên mặt càng trở nên đáng sợ: "Sau khi ngươi giết ta, ta đã tới vùng đất Vô Lưu.
Lệ khí trên người ta khó tiêu tan, vì thế bị người khác phong ấn dưới gốc cây."
"Cây Nhân Duyên?"
"Bọn họ gọi như vậy."
Không khác suy đoán của Mạnh Như Ký trước kia là bao.
Sau khi bị nàng giết thì Trản Diệp tới vùng đất Vô Lưu, sau đó bị cao nhân phong ấn dưới cây Nhân Duyên, vẫn luôn ngủ say, gần đây không biết xảy ra chuyện trùng hợp gì mà tỉnh lại.
"Ai phong ấn ngươi?" Mạnh Như Ký hỏi thẳng.
Trản Diệp hiểu rõ tính toán của Mạnh Như Ký, nhưng hắn ta không định che giấu.
Theo hắn ta thấy, hắn ta không cần che giấu Mạnh Như Ký hiện tại.
"Chủ nhân Vô Lưu." Trản Diệp đáp.
Bốn chữ này khiến Mạnh Như Ký ngẩn ra.
Ngoại trừ lúc mới tới vùng đất Vô Lưu, Mạnh Như Ký nghe các quân sĩ nhắc đến người này, thì những lúc khác nàng đều cảm thấy vị chủ nhân vùng đất Vô Lưu này như ẩn thân vậy.
Chuyện gì cũng không xuất hiện, bất luận thành Trục Lưu và núi Lâm Lam làm chuyện gì, nhưng lại âm thầm định rõ chế độ thưởng phạt.
Cách vận hành của vùng đất Vô Lưu, dường như chưa từng rời khỏi người này.
"Tại sao hắn..."
"Có lẽ, là muốn duy trì cân bằng của nơi này, có điều gần đây, không biết tại sao, khí tức của hắn đã yếu đi.
Sức mạnh phong ấn dao động, vừa hay, bên ngoài cũng có lệ khí sinh sôi, thế nên ta mới được đánh thức."
"Lệ khí bên ngoài sinh sôi..."
Mạnh Như Ký nhớ đến Diệp Xuyên.
Trước đây Diệp Xuyên nói, sau khi hắn tới vùng đất Vô Lưu thì cứ ở dưới cây Nhân Duyên đợi chết, đến khi nhìn thấy tên của Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ bay đến...
Sau đó hoá thành lệ khí, thao túng con thỏ, tìm thấy nàng và Mục Tuỳ...
Lệ khí bên ngoài trong miệng Trản Diệp, không phải chính là...
Diệp Đại Hà chứ...
Tính toán thời gian, hình như, đúng là, khớp rồi...
Mạnh Như Ký im lặng hồi lâu.
Trản Diệp nhìn biểu cảm khẽ thay đổi của nàng, có chút buồn cười: "Ta tỉnh lại, là do ngươi sao?"
Mạnh Như Ký không muốn thừa nhận, vì thế không lên tiếng.
Thấy Mạnh Như Ký im lặng, Trản Diệp lại rót một ly trà cho Mạnh Như Ký:
"Sau khi tỉnh lại, ta nhìn thấy tên ngươi trên cái cây đó, biết ngươi cũng đã tới đây...!Mạnh Như Ký, ta vừa buồn vừa vui.
Ngươi biết không, ta buồn vì nhân gian đó vẫn rách nát như vậy, khiến ngươi cũng đến nơi này.
Ta vui...!vì vận mệnh cũng xem như không ghét bỏ ngươi.
Ồ, còn một điều khiến ta buồn nữa."
Trản Diệp nhìn Mạnh Như Ký, vẻ mặt càng thêm âm u: "Vậy mà ngươi, lại thành hôn cùng người khác rồi."
Ừm...!Truyện Trọng Sinh
Sao không thể?
Là nàng trăm phương ngàn kế ép buộc mà.
Mạnh Như Ký liếc nhìn cành cây không biết tại sao đã mất linh trên cổ tay.
Cũng không biết trượng phu được lời của nàng đang làm gì, thấy nàng bị bắt đi ngay trước mắt nhất định rất tức giận, mất mặt, chắc chắn còn ghen nữa.
"Không sao." Trản Diệp đẩy trà nóng về phía Mạnh Như Ký: "Ta biết hắn đã lấy nội đan của ngươi, còn trở thành vật Treo Mệnh của ngươi.
Ta đã chuẩn bị đan dược cho ngươi rồi, ba ngày sau, đủ hai ngàn vàng, lúc đưa ngươi đi, ta cũng sẽ giúp ngươi lấy lại nội đan.
Đến lúc đó, cả tên đó và vùng đất Vô Lưu, ta đều sẽ huỷ diệt cho ngươi."
Giọng nói và vẻ mặt hắn ta, lạnh lùng đến mức nước sôi cũng không thể hâm nóng.
Mạnh Như Ký nghe vậy liền trầm mặt: "Ngươi vẫn không thay đổi, vẫn cực đoan và điên cuồng như vậy.
Vùng đất Vô Lưu, làm sai điều gì? Tại sao ngươi phải phá huỷ nơi này."
Trản Diệp thấy Mạnh Như Ký không tình nguyện tiến lại gần mình một bước, chỉ đành bưng trà nóng bước đến bên cạnh nàng.
"Mạnh Như Ký, khi trời quang, từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ thành