Ban ngày ban mặt, trong đầu một đống suy tư, Mạnh Như Ký đương nhiên không ngủ được, vì thế nàng lựa chọn ngồi thiền tĩnh tâm, rất nhanh đã tiến vào trạng thái mơ màng.
Có điều, khác với ngồi thiền bình thường, lần này, Mạnh Như Ký cảm thấy thần chí tỉnh táo ngoài ý muốn.
Nàng nhìn bản thân tỉnh táo bước vào giấc mộng của mình, bốn bề, không gian như một cái lồng cực lớn, bối cảnh là màn sương mù chỗ dày chỗ mỏng.
Mạnh Như Ký tuỳ tiện bước vào một đám sương, liếc nhìn vào trong, từ đó có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong qua màn sương mù này.
Cảnh tượng kỳ dị lộng lẫy đó, vừa là quá khứ của nàng, nhưng không chỉ là quá khứ của nàng.
Nàng nhìn thấy Trản Diệp, trong khung cảnh, thứ hiện ra chính là ngày nàng cứu Trản Diệp.
Trên hồ băng, thiếu niên vẫn rất mong manh, co rút trên đất, hắn ta dường như sắp bị đông cứng rồi.
Mạnh Như Ký đang tăng thêm thuật pháp cho Trản Diệp, thuật pháp phát ra ánh sáng ấm áp, bao bọc Trản Diệp, như thể làm tan chảy băng cứng và gió lạnh trên mặt hồ.
Nàng đã cứu hắn ta.
Nhưng khác với ký ức thật, trong cảnh tượng trong mộng này, Mạnh Như Ký còn nhìn thấy một bản thân khác.
Mạnh Như Ký kia mặc một bộ y phục khác, là bộ y phục nàng mặc hôm Trản Diệp phá huỷ núi Hoành Hư.
Trên y phục nàng ta, toàn là vết máu đỏ thẫm.
Trên mặt nàng ta cũng dính máu.
Nàng ta đứng cạnh Mạnh Như Ký đang cứu người, đau khổ khóc lóc, gào thét: "Đừng cứu hắn! Đừng cứu hắn! Ngươi sẽ hối hận! Hắn không xứng! Phải giết hắn! Ngay tại đây!"
Từng câu, từng chữ, đều là tiếng gào khóc phát ra từ nội tâm vào ngày Trản Diệp huyết tẩy núi Hoành Hư.
Nàng hối hận, căm hận, toàn bộ cảm xúc, đều bị phóng đại trong giấc mộng.
Mạnh Như Ký nhìn bản thân điên loạn, im lặng không nói.
Đây là nàng tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong hiện thực, trong cuộc sống.
Nàng nói với Trản Diệp, những năm vừa qua, người nàng giết nhiều nhất là bản thân, không phải trò đùa, nàng đã vô số lần giết chết một bản thân mất khống chế như vậy ở trong lòng.
Sau đó mở mắt ra, lại lãnh đạm, lý trí, tiếp tục đối diện với năm tháng trước mắt.
"Ai da, Tiểu Mạnh, khó khăn lắm nhỉ."
Một giọng nói, phá vỡ giấc mộng mà Mạnh Như Ký đang lục lọi.
Nàng quay đầu, nhìn thấy Mạc Ly đang đứng sau lưng mình.
Mạc Ly tươi cười nhìn nàng, trong bóng tối, khuôn mặt trắng quá mức đó như phát ra ánh sáng.
Hắn vung tay, xua tan đám sương xám xịt cạnh Mạnh Như Ký: "Ngươi chăm chú xem ác mộng thế làm gì, xem vài thứ vui vẻ đi."
Mạc Ly phất tay lên bầu trời, một làn sương xám đậm bay tới.
Mạc Ly thổi làn sương, sương bên trong tiêu tan đi một chút.
Mạnh Như Ký liếc nhìn bên trong, là khi nàng còn thơ ấu, vẫn còn hình hài trẻ con.
Nàng đang được cha mẹ mà nàng không nhớ rõ mặt đưa đến bên sông, mông trần ngồi nghịch...
Mạnh Như Ký: "..."
Nàng phất tay phủi làn sương đó đi.
"Ngươi hoang đường!"
"Ta đau lòng quá đi, nữ nhi bất hiếu, còn không cho ta nhìn bộ dạng ngươi lúc nhỏ."
Mạnh Như Ký khó chịu nhìn Mạc Ly: "Bây giờ đang gấp, đừng nói chuyện phiếm với ta."
Mạc Ly tươi cười: "Ta là yểm yêu, thời gian trong mộng không phải do ta quản lý sao.
Đừng gấp." Mạc Ly chỉ làn sương bay trên đầu: "Nếu ngươi muốn xem, có thể xem hết mấy giấc mộng này rồi ra cũng không vội."
"Không xem nữa." Mạnh Như Ký khoanh tay nhìn hắn: "Tại sao mấy ngày này ngươi cứ ngủ say không tỉnh, gọi cũng không gọi ra được."
Mạc Ly bĩu môi: "Ta bị thương mà.
Phải nghỉ ngơi chứ."
"Vậy bây giờ ngươi tỉnh đúng lúc thế?" Mạnh Như Ký cười lạnh: "Tình hình bên ngoài rất bất ổn, có kẻ mang lệ khí đã tỉnh dậy dưới cây Nhân Duyên.
Hắn cướp vị trí thành chủ thành Trục Lưu, muốn phá huỷ vùng đất Vô Lưu..."
"Ta biết, Trản Diệp." Mạc Ly thản nhiên nói.
"Ngươi quen hắn?"
"Đương nhiên." Mạc Ly cười: "Ta phong ấn mà."
Bốn chữ, rất nhẹ, nhưng lại rơi vào tim Mạnh Như Ký.
"Ngươi..."
"Ta."
"Ngươi là chủ nhân Vô Lưu."
"Coi là vậy đi."
Khoảnh khắc này, Mạnh Như Ký bừng nắng hạ rồi, hiểu ra rồi!
Tại sao trước đây một hòn đá như hắn lại có thể đập vụn một vàng của Lạc Nghênh Phong, tại sao có thể dùng bản thể hòn đá là hắn thi triển thuật pháp mà không bị ảnh hưởng bởi quy tắc.
Thì ra, hắn chính là người định ra quy tắc này!
"Có phải ngươi đang đùa ta không!" Mạnh Như Ký tức đến mức nắm lấy cổ áo Mạc Ly: "Ngươi còn bảo ta dưỡng lão cho ngươi! Ngươi dưỡng lão cái quỷ gì! Ta đến vùng đất Vô Lưu có phải là một tay ngươi gây ra không!"
"Cái đó không phải thật." Mạc Ly không giận, vẫn cười hi hi vỗ tay Mạnh Như Ký: "Tới vùng đất Vô Lưu đều là vì chấp niệm của các ngươi quá sâu, không trách ta được.
Còn chuyện dưỡng lão ấy à, ai bảo làm chủ vùng đất Vô Lưu thì không cần dưỡng lão.
Ta không tin tưởng người khác, ta chỉ tin ngươi, Tiểu Mạnh.
Ngươi có tâm."
Bây giờ Mạnh Như Ký chỉ hận mình có tâm!
Nhẫn nhịn cơn giận, Mạnh Như Ký buông cổ áo hắn ra, quay đầu, hít sâu, bình ổn cảm xúc: "Được, nếu đã như vậy, cũng rất tốt.
Trước đây Trản Diệp tới vùng đất Vô Lưu, trên người có lệ khí, ngươi không muốn hắn náo loạn nơi này nên phong ấn hắn dưới cây Nhân Duyên, đúng không?"
"Tiểu Mạnh thông minh."
"Vậy phong ấn hắn thêm lần nữa."
Mạc Ly thở dài, lắc đầu: "Chịu thôi."
Mạnh Như Ký lạnh lùng liếc hắn một cái: "Đừng lấy cớ Lạc Nghênh Phong đả thương ngươi, ngươi là chủ nhân Vô Lưu, ở vùng đất Vô Lưu, thứ đó có thể làm ngươi bị thương?"
"Tiểu Mạnh ấy à..." Mạc Ly cười: "Đôi lúc lại quá thông minh.
Ta thực sự đã bị thương, có điều, quả thực không phải do Lạc Nghênh Phong.
Thời gian không ở đây, ta đã đến nhân gian."
"Ngươi còn có thể đến nhân gian?" Mạnh Như Ký giận quá hoá cười, nhưng bây giờ cũng không muốn kỳ kèo chuyện này với hắn: "Được, tiếp tục."
"Ta đã bị thương ở nhân gian đó."
"Ngươi bị thương cái gì ở nhân gian?"
"Trước đây con rể thứ hai của ta, Diệp Đại Hà, không phải đã nói rồi sao..."
Mạnh Như Ký ngắt lời: "Hắn không phải con rể thứ hai của ngươi!"
"Tóm lại là Diệp Đại Hà nói rồi, bây giờ nhân gian tràn ngập lệ khí, ta muốn đi xem thử tình hình, sau đó ở nhân gian, ta bị một thứ rất nặng lệ khí đả thương."
Mạnh Như Ký nghe vậy liền nhíu mày, quan sát Mạc Ly từ trên xuống dưới.
Hắn đứng thẳng lưng, vẻ mặt thoải mái, nhìn từ vẻ ngoài thì không thấy giống bị thương ở đâu, nhưng trong tình hình hiện tại, Trản Diệp cùng là kẻ địch của