Edit: TrangBeta: GiangHắn không thể kiềm chế sự vui sướng của mình.
Lúc con trai mở ra hắn nhìn thấy nàng, thật sự hắn rất muốn hôn nàng.
Giống như mấy năm trước đó, hôn lên môi nàng.Nguyên Sơ hơi buồn bực vỗ vỗ lưng hắn: "Ngươi thật sự sợ bóng tối à?"Dạ Trầm Uyên rầu rĩ ừ một tiếng.
Có Kỷ Hồng Nhan ở đây, hắn không thể làm quá mức được, cho nên hắn dùng sức ôm chặt Nguyên Sơ một chút nữa rồi mới buông ra, nhìn sâu vào mắt nàng."Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu giúp."Kỷ Hồng Nhan thấy vậy mới nhẹ nhàng thở ra: "Thì ra là sợ bóng tối à? Ha ha Tiểu Trầm Uyên đúng là rất thú vị nha."Nàng tiến tới gần bọn họ, ngăn cách Nguyên Sơ và Dạ Trầm Uyên ra, nghiêm túc nói: "Nếu ngươi sợ bóng tối, tốt nhất nên tìm một đạo lữ song tu, tỷ tỷ ta đây tự tiến cử làm gối ôm cho ngươi, thấy thế nào?"Dạ Trầm Uyên nhìn nàng một cái, khẽ nhíu mày.
Dù sao cũng có người ngoài ở đây, hắn dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh."Ta không cần." Hắn nói xong, nhìn Nguyên Sơ: "Nhưng mà tiền bối, vết thương của người..
Ta giúp người xem xem có ổn không?"Kỷ Hồng Nhan thấy Dạ Trầm Uyên chỉ biết quan tâm tới Nguyên Sơ, không vui nói: "Vết thương của hắn lúc nãy ta đã băng bó ổn rồi."Nói cách khác, Kỷ Hồng Nhan đã nhìn thấy thân thể của sư phụ hắn.Dạ Trầm Uyên nhìn Kỷ Hồng Nhan bằng ánh mắt muốn giết người, nghiêm túc nói: "Dược liệu của ngươi làm sao tốt bằng của ta, ta là luyện dược sư."Lúc hắn quay lại nhìn Nguyên Sơ, biểu cảm lại cực kỳ mềm mại: "Hãy để ta băng bó lại vết thương cho người.""Hả?" Nguyên Sơ không hiểu lý do gì nhưng lại theo thói quen gật đầu: "Được!"Vừa nãy đúng là nàng cũng cảm thấy Kỷ Hồng Nhan băng bó rất qua loa."Ngươi! Các ngươi!" Kỷ Hồng Nhan bị bọn họ làm cho tức muốn chết, nàng quay đầu đi mặc kệ bọn họ.Dạ Trầm Uyên cũng không thèm để ý tới nàng, dẫn Nguyên Sơ đi tới bên cạnh hồ.
Tóm lại, thân thể của sư phụ, chỉ có hắn mới có thể đụng vào.
Dấu vết của người khác, đều phải tẩy rửa cho sạch.Băng gạc cũ bị lột hết ra, Nguyên Sơ không nhìn được khẽ rên "ư" một tiếng.
Vết thương trên lưng bị móng vuốt của Giao băng cào một miếng là chỗ bị thương nặng nhất.Dạ Trầm Uyên nhìn miệng vết thương của nàng, sát khí trong mắt từ từ lan ra, khuôn mặt trở nên dữ tợn, những đường gân xanh trên cổ nổi lên thấy rõ.Nguyên Sơ thấy hắn chậm chạp vẫn chưa làm gì, nàng nghĩ chắc mấy vết thương làm cho hắn sợ, nên nàng nhẹ nhàng nói."Có phải rất đáng sợ không? Ha ha..
Thật ra không đau một chút nào.
Nam tử hán đại trượng phu, chút thương tích nhỏ này có đáng gì? Cho dù có đứt một chân, ta cũng sẽ không nhăn một..
Ai da! Ngươi muốn giết người à?"Nguyên Sơ còn chưa nói xong, Dạ Trầm Uyên đã mạnh bạo ấn miếng vải bông trên tay hắn lên vết thương của nàng.
Thấy Nguyên Sơ đau đớn co rúm người lại, hắn vội vàng buông tay ra, đau lòng vô cùng.
Chỉ là, hắn nghĩ tới Nguyên Sơ không quý trọng bản thân mình như vậy, hắn rất tức giận.Xem ra, sau này hắn phải quan tâm chăm sóc cho sư phụ nhiều hơn, nàng không hề chú ý tới bản thân chút nào, hắn nhất định phải ở bên cạnh nàng mới được.Quá trình băng bó lúc sau đơn giản hơn nhiều, sau khi Dạ Trầm Uyên rửa sạch miệng vết thương liền dùng linh dược tốt nhất bôi cho nàng.Hắn vừa băng bó vết thương vừa kể lại kỳ ngộ ở dưới hồ.Thì ra lúc hắn ở dưới hồ đã nhận được truyền thừa sinh tồn dưới nước, hắn còn nhặt được một quả trứng rồng đã mất đi sức sống.Nhưng vì hắn có huyết mạch Thần Hoàng, lão Lệ lại có bí pháp cho nên hắn hao tốn nửa lượng máu trên người mới cứu trứng rồng sống lại được, cũng ký khế ước sinh mệnh với nó.Ban nãy, trứng rồng không cách nào chui vào Thiên Châu được nhưng bây giờ nó lại vào được rồi.
Dạ Trầm Uyên còn hỏi Nguyên Sơ có muốn xem qua không.Nguyên Sơ nghe được, cảm thấy đúng là hết nói nổi hắn luôn.Nàng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Dạ Trầm Uyên, nghiêm túc hỏi: "Ngươi đối với ai cũng không hề đề phòng như vậy sao?"Dạ Trầm Uyên ngạc nhiên.Nguyên Sơ lại nói: "Ngươi mới Trúc Cơ đã đem cơ duyên của mình kể hết cho người khác nghe như vậy.
Rốt cuộc, ngươi có biết trứng rồng và không gian giới tử quý giá tới cỡ nào không? Ngươi như vậy là đang mong chờ người khác tới giết người cướp của sao?"Dạ Trầm Uyên bị nàng trách mắng, khóe miệng hơi cong lên."Người đã cứu mạng ta."Hắn cúi đầu xuống tiếp tục băng bó vết thương cho Nguyên Sơ: "Cho nên, người không phải người khác."Nguyên Sơ bị hắn