Mãnh Thú

Một ngày hạnh phúc, ngày sau tai họa


trước sau

"Tôi đã nói là hôm nay có thể sẽ mưa mà!" Thiệu Huy cằn nhằn vuốt lại mái tóc ướt sũng của mình, đồng thời cởi luôn áo khoác ngoài đã ướt đẫm.

Linh Quân lắc lắc đầu điên cuồng, thoải mái cởϊ áσ ném sang một bên rồi ngồi phịch trước hiên mà cười khì, "Nè ông chú, tôi giúp chú đi chơi khuây khỏa, chú không cảm ơn lại còn cằn nhằn với tôi à? Dù sao thì cũng tìm được chỗ trọ qua đêm rồi, không phải là tốt rồi sao?"

"Nhóc con, không phải chú đây sợ ướt mưa, mà chú đang lo cho con siêu xe của em đang trơ trọi ở bên ngoài kia kìa." Thiệu Huy cũng hùa theo Linh Quân, a dua dùng giọng điệu khinh khỉnh đáp lại. Hắn là tiếc cho con xe mới vừa mua, ngốn của hắn biết bao nhiêu tiền mà bây giờ lại nằm chỏng chơ ở ngoài giống như đồ bỏ bị vứt vào bãi phế liệu.

"Cũng đúng, đợi tôi một lát." Linh Quân chộp lấy chìa khóa xe, nửa thân trên trần như nhộng chạy vội ra bên ngoài. Mặt trời đã lặn hẳn, màn đêm dần buông nhuốm lấy vạn vật. Bầu trời một màu đen kịt, ào ạt cơn mưa rào như gội rửa những tạp nham của trần thế. Thiệu Huy lo lắng nhìn theo bóng lưng to lớn của Linh Quân, lại nhìn lên bầu trời vẫn đang đùng đoàng sấm chớp không có điểm dừng.

Linh Quân chở xe đến một bãi đỗ gần chỗ trọ, cũng may có người chủ trọ giúp đỡ chứ hắn cũng không biết nên đỗ con xe đắt đỏ này ở đâu.

Hắn đang xoay người định quay về, đột nhiên có một tia chớp sáng đánh xuống. Ánh sáng mạnh mẽ đổ xuống, hắn chau mày phát hiện có động tĩnh. Linh Quân nheo mắt, trong màn mưa xối xả nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé ở đằng xa, dường như đang kéo lê thứ gì như bao tải, cứ chậm rãi trong màn mưa thực hiện động tác ấy của mình.

"Thấy mợ rồi...." Linh Quân đợi cho hết sấm chớp mới nhanh chóng ẩn sang một góc, đưa tầm mắt nhìn về phía xa kia. Bóng dáng nhỏ bé kia đã khuất dạng sau bóng tối, nhưng hắn biết, tai họa lại sắp ập xuống rồi. Hắn biết, vì vậy hắn muốn dành một ngày với người mà hắn yêu. Hắn không biết ngày mai còn có thể gặp người không, vì vậy hắn muốn trân trọng từng giây từng phút được ở bên cạnh người.

"Làm gì mà lâu vậy? Biết tôi lo lắm không? Khi nãy vừa có sấm lớn...." Thiệu Huy nhỏ giọng cằn nhằn, cầm lấy khăn lông trắng muốt mà cẩn thận lau tóc cho Linh Quân. 

"Em làm sao vậy? Cảm rồi à?" Thiệu Huy thấy hắn im lặng bất thường liền ngạc nhiên hỏi, còn lo lắng kiểm tra nhiệt độ cho hắn. Linh Quân tạch lưỡi một cái, nhanh nhẹn bắt lấy bàn tay Thiệu Huy mà đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay.

"Em..... Sao lại....." Thiệu Huy mau chóng rụt tay lại, vành tai đã bắt đầu ửng đỏ lên. Mái tóc ướt đẫm dầy dụ hoặc, đôi mắt phủ một tầng sương mờ pha chút mỏi mệt lại cuốn lấy tâm trí hắn, khiến hắn mãi xao động.

"Vào trong đi, ở ngoài này lạnh quá."

"Lúc nãy em đi nhanh quá, tôi chưa kịp đưa ô cho em. Bây giờ lại ướt như chuột lột rồi."

"Không sao, tôi không dễ cảm đâu. Nhưng mà, canh gà này là....." Linh Quân vẫn đang lau tóc, tầm mắt đụng phải chén canh gà hầm nghi ngút khói đặt ở chiếc bàn nhỏ trong phòng.

"Sợ em cảm lạnh nên mới gọi một phần ở quán dưới, còn nóng nên ăn mau đi."

"Ông chú tốt bụng quá đi, cảm ơn chú nhiều." Linh Quân nhanh chóng cầm bát canh to mà húp một hơi sạch, hắn thở ra một làn khói mỏng, trông vẻ mặt rất sảng khoái.

"Còn châm chọc kiểu đấy tôi đạp em ra ngoài đấy."

Thiệu Huy ngả lưng tựa vào tường, trên màn hình điện thoại sáng lên một tin nhắn gửi đến.

Hắn hơi chau mày, nhưng rồi cũng nhanh chóng cất điện thoại đi.

"Ài, ngon quá trời quá đất. Ấm cả bụng no cả người ~" Linh Quân vét sạch sành sanh đồ ăn trên bàn một cách no nê, đến nỗi bụng hắn trở nên tròn như quả bóng mới ngừng lại mà thả một hơi đầy thỏa mãn.

Thiệu Huy ân cần ôm lấy tấm lưng hắn, đưa gương mặt kề sát bên má hắn, "Hôm nay cảm ơn em."

"Không cần cảm ơn, nhìn chú uể oải mệt mỏi như cái xác không hồn tôi cũng không vui nổi đâu."

Hắn tựa lưng về phía sau, để cả cơ thể lọt thỏm vào lòng của Thiệu Huy. Cảm giác này đối với hắn đặc biệt an yên, đặc biệt thoải mái. Linh Quân đưa tay xoa mái tóc mềm mại của Thiệu Huy, cười khẽ, "Tóc chú mềm thật đấy, sờ vào rất thích."

"Em có chuyện gì giấu tôi sao?" 

Phiền muộn và nỗi lo trong mắt em không thể nào giấu được tôi đâu, cậu nhóc ạ.

"Chỉ là thấy lo lắng một chút. Hay là, tôi giấu anh đi luôn nhỉ? Giấu vào trong một hang động trên một đỉnh núi ở một nơi không ai hay biết, để không còn điều gì nguy hiểm nữa."

"Ngốc ạ, cho dù có như thế thì nguy hiểm vẫn sẽ rình rập mà thôi. Không thể trốn tránh, chỉ có thể đương đầu."

Linh Quân vẫn đang mân mê từng lọn tóc của Thiệu Huy, trong đầu đang vạch ra một kế hoạch cực kỳ hoàn hảo.

"Sao vậy? Không gọi được cho chủ tịch Quách à?" Yến Mạn sốt sắng hỏi.

Linh Quân thiếu chút nữa muốn đập nát điện thoại, bực dọc chau đôi mày, "Không gọi được."

"Quân à, không lẽ...."

"Không rõ, nhưng em phải đến Quách gia một chuyến." 

Hắn biết, chuyện hắn lo nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi.

Làm ơn, làm ơn không giống như những gì hắn nghĩ.

Linh Quân không nói với ai câu nào, chỉ một mạch lái xe đến Quách gia. Hắn bước xuống xe, nhìn một vòng khung cảnh xung quanh. Không có gì bất thường cả, mọi thứ vẫn rất êm ắng, như rằng cơn mưa hôm qua đã gội rửa tất cả máu tanh dơ bẩn đi.

"Cậu à, cậu không được vào mà không có sự cho phép của cậu chủ đâu ạ." 

Linh Quân chau mày, mấy người bảo vệ này cứ lải nhải mãi bên tai hắn không thôi. Nhưng bọn họ cũng không dám động vào hắn, bởi vì họ biết hắn là ai. Ánh mắt Linh Quân thay đổi, hướng nhìn người đang điềm đạm bước xuống bậc thềm, đến đứng trước mặt hắn.

Linh Quân cong lên khóe môi, trong huyết quản trào lên một loại kɦoáı ƈảʍ kì lạ. Chính là loại kɦoáı ƈảʍ của ác thú, chính là nụ cười của kẻ điên loạn, "Quách Lâm, lâu rồi không gặp."

Nhị thiếu gia Quách Lâm gương mặt như bừng sáng, trong giọng nói toát lên vẻ hạnh phúc tột cùng, "Cậu đến đây tìm tôi sao? Sao lại đột ngột như vậy?"

"Tôi cần có lý do để gặp cậu sao? Thích thì đến thôi, nếu không muốn nói là..... tôi muốn nhìn thấy gương mặt đau khổ của cậu, một lần nữa."

Hắn không nói lời ngon ngọt dẫn dụ Quách Lâm, cũng không hành động hoa mỹ để chiếm lấy sự tin tưởng của Quách Lâm. Hắn chỉ cần là chính hắn, bởi vì Quách Lâm bị thu hút bởi chính con người tàn bạo của hắn. 

Chậc, một đứa trẻ tội nghiệp. Lầm tưởng rằng hành hạ khinh thường chính là tình yêu, tin tưởng vào khái niệm ấy một cách mù quáng.

Quả nhiên, Quách Lâm khi nghe đến đây các trụ não như có luồng điện chạy dọc. Cảm giác suиɠ sướиɠ từ sống lưng lên đến đại não. Phải, cậu đến đây là để chà đạp tôi, đến đây để thể hiện tình yêu của cậu đối với tôi.

Ha ha ha, cuối cùng thì cậu cũng nhận ra tình cảm của cậu với tôi rồi.

Tôi gϊếŧ Châu Doãn, hại Thiệu Huy cũng đều để cậu có thể nhận ra rằng, cậu yêu tôi. 

Cậu yêu tôi, chứ không phải tên thầy giáo chết tiệt kia.

"Vào nhà đi, em đã nhớ anh lắm đấy." Quách Lâm dường như trút bỏ tất cả phòng bị, chạy đến bên cạnh Linh Quân như một con cún nhỏ mà nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. 

Sập bẫy rồi.

"Đừng hấp tấp như vậy chứ, không giống con người em chút nào." Linh Quân nhịn xuống cơn buồn nôn của bản thân, cắn răng hôn một cái lên mu bàn tay nõn nà của Quách Lâm.

Hắn bước vào gian nhà chính rộng lớn ấy, lại cảm giác dường như Quách gia nhuốm lên một tầng lạnh lẽo và u ám. Tuy lần trước hắn cũng có cảm giác này, nhưng lần này nó mãnh liệt hơn nhiều. Hắn tin vào trực giác của hắn, hắn tin vào những gì lóe lên trong trí óc hắn.

"Anh có muốn ăn gì không? Em nấu cho anh nhé?" Quách Lâm đi vào trong bếp, nhẹ nhàng nói vọng ra. Linh Quân quét một vòng quanh nhà, lại ậm ừ ngồi xuống ghế, "Hưʍ..... Bít tết được không, anh đang thèm thịt."

"Để em xem đã..... A có này, anh chịu khó đợi một lát nhé." Cậu lục lọi trong tủ lạnh một chút, tìm được đầy đủ nguyên liệu mới thở phào nhẹ nhõm. Lại đột nhiên cảm nhận được phía sau áp chế lên một luồng nóng hổi mãnh liệt, toàn thân được bao bọc bởi một cơ thể cứng rắn.

"Anh dùng nhà vệ sinh một chút được không?"

"Anh cứ tự nhiên, nhà của em cũng chính là nhà của anh." Quách Lâm cứ ngỡ rằng mình đang mơ, dường như những điều hằng đêm cậu mơ đều trở thành sự thật rồi. Cậu chạm lấy mái tóc của hắn, nhẹ nhàng đặt lên khóe môi hắn một nụ hôn.

Linh Quân bước vào trong nhà vệ sinh, ngắm nhìn bản thân trong gương một hồi lâu.

Hắn bắt đầu nôn mửa liên hồi, dường như đến cả người như hắn cũng bị Quách Lâm làm cho ghê tởm. Hắn ghét cái cảm giác này, máu của hắn sôi lên đến tận não rồi. Hắn muốn một tay gϊếŧ chết con quái vật kia, trả thù cho Châu Doãn, trả thù cho tất cả những người đã bị nó gϊếŧ hại.

Linh Quân dùng bàn tay đầy rẫy vết đạn lau thật mạnh nơi khóe môi, những nơi Quách Lâm chạm đến đều khiến hắn chán ghét tột độ. Hắn nhớ hoàng tộc của hắn, hắn nhớ hơi ấm của người.

Thiệu Huy, tôi hứa, lần này sẽ không để anh xảy ra chuyện.

Linh Quân đi lên tầng hai, tìm được vị trí phòng của Quách

Lịch. Hắn vặn tay nắm cửa, lại nghe một tiếng cạch.

Cửa khóa rồi.

Linh Quân không hề hoảng loạn, cũng không hề lo lắng mà lôi ra một chiếc chìa khóa mạ vàng. Mấy ngày trước Quách Lịch đã bí mật gửi chiếc chìa khóa này cho hắn, chỉ gửi mà không hề căn dặn bất cứ thứ gì. Hắn nghĩ, có lẽ là muốn hắn sử dụng vào lúc này.

Hắn tra chìa vào ổ khóa, mở được cửa phòng.

Đại thiếu gia này quả thật rất ham học hỏi, gian phòng hết nửa đã chứa sách, giữa phòng đặt một bàn làm việc bằng thủy tinh, phía trên có một bức thư được đặt ngay ngắn.

Linh Quân trầm mặc, cầm lấy bức thư để vào trong túi áo. Hắn ngước nhìn khung hình được treo cẩn thận trên tường, thở dài một tiếng, "Hy vọng rằng, không giống như những gì tôi tưởng tượng."

"Bởi vì điều đó thật sự rất khủng khiếp. Cho nên mong rằng, anh sẽ không như những gì tôi lo sợ."

Cánh cửa phòng khép lại, giấu đi những hạt nắng cuối cùng của bầu trời. Không gian bao trùm lấy thật ảm đạm và lạnh lẽo, không giống với sự ấm áp mà Thiệu phủ mang đến cho hắn.

Bóng tối. Lạnh lẽo. Và ác quỷ.

Ngự ở nơi đây, ngay chính trong cơ thể một thiếu niên xinh đẹp.

"Anh làm gì ở đó vậy?"

Linh Quân giật mình quay đầu, Quách Lâm đứng trân ở đó, ánh mắt vô hồn nhìn trừng vào hắn, bờ môi bật lên những tiếng khô khốc. 

Mãnh thú đối đầu với ác quỷ, kết cục sẽ như thế nào?

"Nhà em rộng quá, anh vừa đi ngắm nghía một lúc liền bị lạc đường." 

Quách Lâm nhìn thấy vẻ cứng rắn trong câu chữ của hắn, nhưng trong lòng vẫn dấy lên loại cảm giác bất an. Cậu cười rợn một cái, rút trong túi ra một khẩu súng có gắn giảm thanh.

Nòng súng nhẹ nhàng đặt vào trán của Linh Quân, một cái chạm nhẹ nhàng mà lạnh buốt.

"Linh Quân, anh không lừa em đúng chứ? Mục đích của anh khi đến đây là gì vậy?"

Ánh mắt phủ lên hơi lạnh, vô hồn như những xác sống, đôi môi cứ khô khốc bật lên mấy tiếng, lặp đi lặp lại như cỗ máy bị hỏng.

Hắn vẫn rất bình thản đối diện với ánh mắt kia, dường như ác quỷ kia vẫn còn rất non nớt, rất dễ bị kích động đến phát rồ.

"Nếu em không tin anh, thì gϊếŧ anh cũng được đó. Chết trong đôi tay xinh đẹp này của em, vừa nghĩ đến thôi là toàn thân anh đã run lên vì suиɠ sướиɠ rồi. Bóp cò đi nào tiểu Lâm yêu dấu của anh..... Mau làm đi." Đôi bàn tay giữ chặt lấy nòng súng, điên cuồng ra hiệu. Quách Lâm sững lại, thần kinh thoáng rung lên một nỗi sợ hãi.

Vẻ điên loạn cùng sự quyến rũ kia pha trộn, khiến khẩu súng trong tay Quách Lâm khẽ run.

Rõ ràng, cậu bị khí thái kia áp chế. Cậu, vẫn không thể chống lại hắn.

"Em xin lỗi! Xin lỗi anh, em thật sự xin lỗi!" Cậu ứa nước mắt, vứt khẩu súng sang một bên mà chạy đến ôm hắn. Từng tiếng nấc vang vọng bốn phía, cứ như dòng thác ào ạt đổ xuống, mạnh mẽ dồn dập.

"Đừng bao giờ nghi ngờ anh như vậy, anh sẽ không vui đâu." Đôi môi cong lên nụ cười đầy thỏa mãn, ánh mắt như điên dại vì kɦoáı ƈảʍ dâng lên trong lòng. Linh Quân dịu dàng vuốt lại mái tóc kia, cứ kiên nhẫn dỗ dành người trong lòng.

Nếu được, tao muốn một tay xé rách yết hầu của mày, đem tất cả lục phủ ngũ tạng của mày phanh thây thành trăm mảnh.

Nhưng đó là tao của ngày trước, bây giờ tao không muốn đôi tay này phải thấm đẫm máu nữa. Bởi đôi tay này phải ôm lấy một bông hoa cao ngạo và thanh khiết, bông hoa ấy chính là đấng tối cao nhất của tao.

Cho nên, mày không thể chết một cách dễ dàng như vậy, tiểu Lâm à.

Tao sẽ giày vò mày, tao sẽ cho mày nếm được cảm giác mất đi người mà mày yêu nhất.

Cảm giác khi thấy người mày yêu lừa dối mày, xem tình cảm của mày là thứ giẻ rách không đáng một xu.

Mà nực cười, tao cười đến điên dại rồi.

Người mà mày yêu một cách điên cuồng, lại chính là tao.

Linh Quân ở lại nhà Quách Lâm ăn tối một lát rồi cũng ra về. Hắn một mình rảo bước trên con đường lớn tấp nập, đèn đường sáng đến chói mắt, khắp nơi đều tràn ngập màu sắc. Thành phố phồn hoa ngập trong xa hoa tráng lệ, lấp lánh đến lóa mắt. Con người sống trong hào nhoáng lại phút chốc quên đi nhân tính, cứ chà đạp lẫn nhau, mặc cho máu đổ, mặc cho đê tiện vẫn muốn một lần sống trong hào nhoáng. Nhưng, sự hào nhoáng ấy là tức thời hay dĩ vãng?

Thay vì giành giật một mảnh trời không thuộc về mình, tại sao không ở lại đây nuôi dưỡng mảnh vườn nhỏ bé của bản thân?

"Nếu biết trước có ngày này..... Thì mình nên tự tay kết thúc mọi chuyện cho rồi."

Hắn nhớ, vào năm đó Thiệu Huy vì thay hắn thi bơi đã bị thương rất nặng, cũng bởi vì chủ nhiệm Đồng Hiển Vy kia bị tình yêu làm cho mù mắt mà hại người ả yêu phải chịu đau đớn.

Ngẫm lại, Quách Lâm này cũng hệt như vậy. Suy cho cùng cũng là một đứa trẻ tội nghiệp, vì cưỡng cầu tình thương mà sa vào vũng lầy tội ác. Cầu cho đứa trẻ ấy, kiếp sau có thể an yên trong vòng tay của một người mà nó coi là cả thế giới.

Linh Quân đang mê man trong dòng suy nghĩ của mình thì đột nhiên giật mình.

Sau gáy truyền đến một luồng điện, cảm giác ấy chạy dọc sống lưng hắn. Linh Quân quay đầu, lại bắt gặp Hán Trung đang ăn mặc lôi thôi, nheo mắt nhìn hắn.

"Mày làm cái gì mà như thằng bụi đời vậy hả?" Gã cười cười khoác lấy vai hắn, thong dong bước từng bước.

"Cậu coi lại bản thân đi hẵng nói người khác, trông nhếch nhác như mấy kẻ ăn xin."

"Hahaha dạo này miệng mồm càng ngày càng độc hơn rồi. Sao vậy? Mày đang lo lắng cái gì?"

"Cậu chủ, Lộ ca còn theo cậu không?" Hắn nghiêm túc quay đầu hỏi, lại nhìn thấy vành tai Hán Trung bắt đầu đỏ.

"Theo cái con khỉ! Cái con cẩu điên đó như có keo dính, ngày nào cũng lẽo đẽo theo tao đến tận công ty. Nếu nó không làm việc cho nhị thiếu gia Quách Lâm thì tao phế mẹ chân nó rồi!"

"Khoan đã..... Lộ ca đó, không biết là thật lòng trung thành với Quách Lâm hay không?"

Linh Quân hỏi câu này, Hán Trung nghe xong cũng suy ngẫm một hồi. Con người Lộ Mãn Huyền lại quá thần bí, gã ở bên cạnh Hán Trung ngày đêm như vậy đi, nhưng rốt cuộc vẫn không biết gã đang âm thầm dự tính điều gì.

"Tao.... Không rõ nữa, nhưng nếu nó cùng một giuộc với Quách Lâm, tao sẽ không bao giờ tha thứ cho nó." 

Linh Quân nhìn rõ, trong ánh mắt kia có một tia thất vọng. Hắn biết, Hán Trung đã quen với sự tồn tại của Lộ Mãn Huyền, nếu không muốn nói là gần như dựa dẫm vào nhau. Hắn chỉ lo sợ một điều, nếu thật sự Lộ Mãn Huyền là người che đậy những tội ác tày trời của Quách Lâm, e rằng mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn.

Hắn thở dài một hơi, rút ra một điếu thuốc được bọc trong giấy trắng, đưa cho Hán Trung một điếu. Hắn châm lửa cho cả hai, mỗi khi phiền muộn thì đây là cách giải tỏa tốt nhất của hai người họ.

"Tôi nhờ anh một chuyện được không?"

"Nói đi, tao với mày còn khách sáo với nhau nữa sao?"

"Lộ ca, anh có thể điều tra hắn ta được không? Chuyện này nên kết thúc càng sớm càng tốt, tôi không muốn bất kì ai bên cạnh tôi gặp nguy hiểm nữa."

Hán Trung chần chừ một chút, cuối cùng kẹp lại điếu thuốc, phả ra một hơi khói trắng dài, "Được, tao sẽ giúp mày."'


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện