Chị không thể kéo quần lên liền bơ người ta chứ.
.
Tuyết ngừng rơi, trời lặng gió.
Thời Duyệt trở mình trong lòng Hứa Ấu Diên, cánh tay dài đặt lên vai chị, muốn gối lên tay chị ngủ thêm một lát.
"Đừng ngủ." Hứa Ấu Diên nói, "Bây giờ chúng ta không phải đang đi nghỉ dưỡng, bối cảnh vẫn chưa kết thúc đâu."
"Còn bao lâu..." Thời Duyệt không hề muốn mở mắt.
Hứa Ấu Diên nhìn đồng hồ: "Thời gian trong trò chơi chỉ còn lại 22 tiếng."
"Vậy tính ra chúng ta đã làm hai tiếng. Chậc chậc chậc..." Thời Duyệt lại dựa sát vào trong lòng Hứa Ấu Diên, "Có người ngoài miệng tự gọi mình là bà cô già, đến lúc bắt nạt trẻ con lại làm liên tục liên tục. Hứa Ấu Diên, chị học mấy kỹ thuật này từ đâu? Tâm sự với em được không?"
Khuôn mặt Hứa Ấu Diên nóng lên vì thẹn, biểu cảm của Quản gia A hoàn toàn không có gì thay đổi, nhưng bản thân cô đã ngã xuống giường ôm gối ôm cún con, cả người co lại thành một con rùa đen.
Tên quỷ nhỏ này rõ ràng biết hết, nhưng miệng không tha cho ai, muốn nhìn người khác không biết làm sao.
Hứa Ấu Diên bình tĩnh lại, trả lời bằng giọng nói thản nhiên: "Em thật sự muốn biết? Chị nói chi tiết rõ ràng từ đầu đến cuối cho em?"
Thời Duyệt cắn vào cổ chị, khiến Hứa Ấu Diên kêu "ngao" vì đau: "Sao lại cắn chị?"
"Chị nói xem sao em lại cắn chị, có ai như chị không? Không phải chỉ trêu chị thôi à, muốn giảng bài để giải thích nghi hoặc cho người ta thật?"
Hứa Ấu Diên sờ cổ: "Khi nào mua cho em cái chậu bạc ăn cơm."
Thời Duyệt khẽ nhíu mày, không biết chị có ý gì.
"A Song dùng chậu vàng, em dùng chậu bạc, quá hợp lý."
"Ha, mắng em là chó. Nghĩa là em cắn nhẹ rồi."
Thời Duyệt nói rồi lật người đè Hứa Ấu Diên xuống đất, nằm trên người Hứa Ấu Diên, suy nghĩ xem tiếp theo nên cắn miếng thịt nào của chị để giải hận, "Cảm thấy cắn chỗ nào cũng rất thích. Đừng nói, Quản gia A lớn hơn chị một tuổi, dáng người lại đẹp hơn chị."
Hứa Ấu Diên đẩy em xuống, lấy quần áo mặc lên người: "Em còn chưa nhìn thấy, sao em biết?"
Hứa Ấu Diên nhắc như vậy, Thời Duyệt mới nhớ ra đây là trò chơi, hai hiệp lật qua lật lại của mình và Hứa Ấu Diên đều là ở trong trò chơi, dáng dấp của Hứa Ấu Diên ngoài hiện thực như thế nào, Thời Duyệt vẫn chưa thật sự được nhìn thấy.
"Chị, ý chị là mời em sao?" Thời Duyệt ôm chặt Hứa Ấu Diên từ phía sau.
Ngực của Tần Chân không lớn, nhưng xúc cảm mềm mại và độ ấm khi áp vào lưng Hứa Ấu Diên vẫn khiến Hứa Ấu Diên rung động trong lòng.
Thời Duyệt đã quen với đủ biểu cảm ngoài cứng trong mềm của Hứa Ấu Diên, kiên quyết giữ vững hình tượng chị gái lớn, thật ra bên trong vẫn không chịu được khi bị trêu chọc.
Hôm nay có thể chủ động, dường như là nhờ phúc từ hình tượng của Quản gia A.
Dù ngoài miệng cứng rắn thế nào, nhưng Hứa Ấu Diên đã có thể chủ động thân mật cùng Thời Duyệt, đã rất khác với trạng thái phản cảm và kiên quyết từ chối rõ ràng lúc mới đầu.
Ngạo kiều luôn nói những lời chứa ẩn ý, không phải không muốn, chỉ là mặt mỏng.
Thời Duyệt đã nắm chắc biện pháp đối phó với Hứa Ấu Diên, nếu mặt Hứa Ấu Diên mỏng, vậy cô liền chịu trách nhiệm mặt dày là được.
Hứa Ấu Diên được Thời Duyệt ôm từ phía sau, hơi thở nặng dần. Thời Duyệt hiểu ngôn ngữ cơ thể của chị, vuốt ve khuôn mặt chị, từ từ đưa khuôn mặt của chị quay về phía sau.
"Ngẩng lên." Thời Duyệt rũ hàng mi dài, môi lướt qua tai Hứa Ấu Diên, hơi nóng khiến đôi tai đỏ bừng của chị tăng nhiệt.
Hứa Ấu Diên ngước cằm, ngẩng đầu lên, hôn sâu cùng người phía sau...
Thời gian trong trò chơi lại qua 4 tiếng, chỉ còn lại 18 tiếng.
Hứa Ấu Diên gần như không nâng nổi lưng và eo, hai chân đều tê, giá trị thể lực giảm sút, nhưng lượng máu lại được hồi đầy.
Nếu không phải Hứa Nghị Thụ về, Hứa Ấu Diên nghe thấy tiếng mở cửa, kịp ngăn Thời Duyệt lại, chỉ sợ em vẫn tiếp tục.
"Gì mà chơi lớn vậy..." Hứa Ấu Diên đỡ eo, không đứng dậy nổi.
Nhớ lại lần đầu tiên ở trong trò chơi cũng thế này, không biết lần này có phải cũng sẽ ảnh hưởng đến cô ngoài hiện thực suốt mấy ngày hay không.
"Sợ lần sau sẽ không có cơ hội." Thời Duyệt lấy quần áo giúp chị, cẩn thận cài kín, nhìn chị bằng vẻ mặt tội nghiệp.
Trong lúc cài khuy áo, Thời Duyệt cảm nhận được cơ thể Hứa Ấu Diên khẽ run rẩy, ngẩng lên, vậy mà chị lại đang cười.
Thời Duyệt: "...có thể có chút tình yêu đích thực giống người bình thường không? Em đang buồn chị lại cười? Em rất nghiêm túc!"
Hứa Ấu Diên xoa đầu em: "Được, chị biết rồi."
"Chị biết cái gì?"
"Còn 18 tiếng, chúng ta phải nhanh lên."
"Chị chỉ biết chuyện này?"
"Chẳng phải đây là chuyện quan trọng nhất lúc này sao? Chúng ta vẫn đang ở trong bối cảnh trò chơi chưa qua ải. Nhanh lên, bố chị về rồi."
Thì ra Hứa Ấu Diên sợ hai người tiếp tục thân mật sẽ bị bố nghe thấy âm thanh kỳ lạ, xem ra lúc làm chị khá tập trung.
Thời Duyệt vui vẻ, tạm tha cho chị.
"Eo và chân chị có đau lắm không? Còn đứng lên được không?" Thời Duyệt nói, 'Em xoa bóp cho chị, đợi thể lực hồi phục là được."
Lời này của em nghĩa là đã quên Hứa Ấu Diên bị đau lưng mấy ngày sau lần đầu tiên, hay căn bản là không biết?
"Không cần, chị đứng dậy hoạt động chút là được."
"Đừng cố quá."
"Không sao, yên tâm."
Đang ở trong rừng sâu, tuyết lại rơi nhiều chắn đường, ngay cả Đông Tây Nam Bắc cũng khó phân biệt, muốn rời khỏi nơi này không dễ.
Trong rừng sâu núi thẳm không có gì, nhìn xung quanh, ngay cả một căn nhà gỗ cũng khó có khả năng gặp được, nhưng không chừng vẫn có thể đào được ít đồ vật có ích ở nơi nào đó.
"Tần Quân mang theo không ít đồ đến đây, có thảm có rượu, có lẽ hệ thống vẫn để lại con đường sinh tồn cho người chơi. Chúng ta quay lại thử xem, không chừng sẽ tìm được đồ có ích."
"Được."
Dựa vào trí nhớ để quay lại, tìm nơi Tần Quân đã nổ súng.
"Ở đây!" Thời Duyệt tìm thấy thi thể Tần Cảnh bị vùi dưới lớp tuyết dày, bới được một tấm chăn, mấy chai rượu và một cái túi trong đống tuyết bên trái thi thể.
Xem ra lúc đi Tần Quân rất chán nản, không mang thứ gì theo.
Hứa Ấu Diên mở túi, bên trong có một chiếc la bàn nhỏ và một dụng cụ châm lửa dùng trong dã ngoại đã ẩm ướt.
Ngoài ra không còn gì khác, vậy là đủ.
"Chị nhớ là họ lái xe đến đây."
Hứa Ấu Diên nghĩ nếu có thể tìm được xe thì không còn gì tốt hơn, đáng tiếc, tất cả xe đều đã bị lái đi, tuyết rơi nhiều đến nỗi ngay cả dấu vết bánh xe cũng không thấy, không thể đi theo lộ trình của xe.
Thời Duyệt cầm la bàn hỏi: "Chúng ta nên đi phía nào?"
Ngay khi Hứa Ấu Diên đang do dự, gió nổi lên.
Hứa Ấu Diên đón gió, quần áo phong phanh dán vào cơ thể, rất lạnh, nhưng cơn rét lạnh càng làm đầu óc của cô bình tĩnh và sáng suốt hơn.
"Đi đến kia." Hứa Ấu Diên chỉ về một phía.
Thời Duyệt khó hiểu, không cần la bàn, chị vẫn có thể biết phải đi phía nào?
"Vì sao?"
"Kinh nghiệm." Hứa Ấu Diên nói, "Trước kia chị chơi game thường gặp tình huống phải chọn đường thế này, chị đã đặc biệt tìm hiểu, nhiệt độ trong rừng khá thấp, trên mặt đất hình thành áp cao lạnh, sự chênh lệch khí áp tạo thành khí áp nằm ngang, vì vậy có gió. Gió sẽ thổi từ trong rừng rét lạnh đến vùng tương đối ấm hơn, vậy nên đi theo cơn gió này sẽ có thể ra khỏi rừng rậm, tìm được đất bằng."
"Được đấy, Hứa Ấu Diên chị là cẩm nang đi đường."
"Chơi game nhiều mà thôi."
Thời Duyệt nhét chăn vào trong túi, vặn mở nắp chai rượu ngửi thử, là mùi nồng của rượu mạnh: "Nào, uống một ngụm, ấm người. Chúng ta không biết còn phải đi bao xa đây."
Hứa Ấu Diên do dự nhìn chai rượu: "Chị bỏ rượu lâu rồi."
"Uống trong game không sao mà, hơn nữa chị uống là vì mạng sống được chứ."
Thời Duyệt ngửa đầu uống một hớp lớn, cay đến nỗi nhe răng nhếch miệng, nhưng rượu Thiêu đao tử vào bụng, cơ thể bắt đầu nóng lên nhanh chóng, giá trị thể lực vẫn luôn mất ổn định cũng tăng trở lại rất nhiều.
"Này." Thời Duyệt đưa cho Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên không có cách nào, đành uống.
Rượu mạnh như vậy, Thời Duyệt nhìn Hứa Ấu Diên lại có thể uống liên tục mấy hớp lớn không ngừng, có vẻ tửu lượng cực tốt.
Hứa Ấu Diên uống một hơi hết hơn nửa chai rượu, vặn chặt nắp, cất chai rượu còn lại một ít vào trong túi: "Để chị đeo túi cho, thể lực và máu của Quản gia đều tốt hơn Tiểu tiểu thư, chị mang nặng hợp lý hơn."
Thời Duyệt lắc đầu: "Chị phải giữ thể lực để phân tích đường ra khỏi rừng, đương nhiên việc tốn thể lực này phải giao cho người trẻ thì tốt hơn."
Hứa Ấu Diên "chậc" một tiếng: "Tranh thủ khịa chị đúng không. Được rồi, chúng ta đi. Tần Quân lái xe tới, chị cảm thấy gần nơi này sẽ có đường cái. Nếu có thể tìm được đường cái là tốt nhất, có xe đi qua chúng ta có thể rời khỏi đây, đây là cách ít tốn sức nhất."
"Đi!"
Hai người đón gió đạp tuyết, đi hơn hai tiếng, quả nhiên nhìn thấy đường cái.
"Tốt quá!" Hai người nhìn nhau phấn khởi đập tay, khi đang loay hoay leo lên đường, cả hai nhìn thấy ở khúc quanh phía trước có một chiếc xe đang đậu.
Hai mắt sáng lên, Thời Duyệt chạy về phía chiếc xe, nhưng bị Hứa Ấu Diên giữ lại.
"Sao thế?"
Hứa Ấu Diên giơ tay ra hiệu "suỵt", kéo Thời Duyệt đến lề đường, cẩn thận bước đi thật khẽ về phía chiếc xe:
"Em không phát hiện ra sao? Chiếc xe này bị tuyết phủ dày như vậy, nghĩa là đã ở đây một thời gian rồi, rừng núi hoang vắng, vì sao lại đậu ở đây?"
Được chị nhắc như vậy, Thời Duyệt lập tức nghĩ: "Có phải tài xế gặp chuyện ngoài ý muốn rồi không?"
Hứa Ấu Diên: "Rất có thể. Chúng ta đều không có vũ khí, đi đến cẩn thận một chút."
"Được."
Nín thở đi đến bên cạnh xe, nhận ra đây là một chiếc xe tải chở gỗ, xét từ độ dày của lớp tuyết phủ trên thân xe, chiếc xe này đã đậu ở đây ít nhất hơn một tiếng.
Hơn nữa cửa xe bên vị trí lái mở rộng.
Hai cô đang ở phía sau chéo với ghế lái, chỉ thấy cửa xe bên ghế lái bị mở, không thể nhìn thấy toàn bộ tình hình trong xe.
Tình cảnh khá kỳ quái, gặp phải trường hợp này trong rừng rậm không người là chuyện thật rùng rợn. Không có vũ khí, hai cô không dám tiến lên.
Hứa Ấu Diên suy nghĩ một lát, nói với Thời Duyệt: "Xem tình hình này, rất có thể là tài xế chạy đường dài muốn đi vệ sinh giữa chừng, sau khi xuống xe, không biết vì nguyên nhân gì không thể quay lại..."
Thời Duyệt bổ sung: "Có khi nào bị dã thú tấn công rồi?"
"Rất có thể." Hứa Ấu Diên nói, "Ai biết được nơi quỷ quái này sẽ có thú dữ gì. Nếu bị tấn công từ một tiếng trước, có lẽ thú dữ vẫn còn ở gần đây. Có khả năng nhất chính là thú dữ thường canh bên con đường này, đợi các tài xế không nhịn được phải xuống xe. Các tài xế không quen với địa hình nơi đây rất có thể sẽ trúng chiêu."
Hứa Ấu Diên bảo Thời Duyệt lấy dụng cụ châm lửa trong ba lô ra ngoài: "Chúng ta đốt một cây đuốc trước. Thú dữ nào cũng chắc chắn sẽ sợ lửa."
Thời Duyệt lục dụng cụ châm lửa ra ngoài, thử dùng.
"Nhưng đâu cũng có tuyết, tất cả cành cây đều ẩm ướt, khó châm lửa mà?"
Hứa Ấu Diên nhìn xung quanh, cây lá kim thường là cây tùng bách.
Cô sờ soạng trong đống tuyết một lát, chạm được vào một quả rơi xuống từ cây tùng bách.
"Loại quả thông này có rất nhiều nhựa bên trong, thử xem có dùng để nhóm lửa được không."
Thời Duyệt làm nhiệm vụ theo Hứa Ấu Diên, hoàn toàn không giống như đang bị kẹt trong rừng rậm, mà thú vị và thoải mái như đang trong một chuyến dã ngoại.
Tìm được một thân cây đã héo, Thời Duyệt trèo lên bẻ ít cành khô dễ bắt lửa.
Thời Duyệt ném một đống cành khô xuống, Hứa Ấu Diên dựng một cái bệ không tiếp xúc với nền đất ẩm, dùng quả tùng nhóm lửa thành công.
Buộc mấy cành cây thô chắc vào nhau, nhét mấy quả tùng vào trong khe hở, có thể kéo dài thời gian lửa cháy thêm một lát. Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt mỗi người cầm một bó đuốc trong tay, đi về phía xe tải.
Quả nhiên, trong ca-bin trống không không có người, Hứa Ấu Diên đứng bên cửa xe, nhìn quanh, thấp thoáng nhìn thấy một nơi hơi phồng lên trong tuyết, dường như là một thi thể.
Hứa Ấu Diên nhìn thấy góc áo của thi thể.
Là tài xế xe tải, không nghi ngờ gì.
Thi thể ở rất gần xe tải, chỉ cách khoảng bảy tám mét.
Gần như vậy, tài xế cũng không chạy về kịp, hẳn là một đòn trí mạng.
Thú dữ có thể đánh một đòn trí mạng, chẳng lẽ là...
"Hứa Ấu Diên." Thấy trong xe không có người, Thời Duyệt lên trước, "Trên xe tải có hệ thống sưởi ấm, bản đồ GPS dẫn đường, còn có ít thức ăn nước uống. Nhanh lên đây!"
Hứa Ấu Diên "ừ" một tiếng, không quay đầu, mà cảnh giác nhìn quanh, chạy đến cửa xe.
Ngồi ghế phụ lái, Thời Duyệt như giẫm phải cái gì, cúi đầu nhìn, lại là một khẩu súng.
Tốt quá.
Thời Duyệt lập tức cúi xuống nhặt, vừa nhặt vừa gọi Hứa Ấu Diên: "Có súng!"
Nghe thấy tin đã tìm được vũ khí, Hứa Ấu Diên vui mừng quay đầu lại.
Thời Duyệt cầm súng ngồi dậy, bị biểu cảm của Hứa Ấu Diên dọa.
Sắc mặt Hứa Ấu Diên trắng bệch, như thể đang nhìn thấy điều đáng sợ nhất trên đời.
Mà nơi chị đang nhìn, là sau lưng Thời Duyệt.
Một cái đầu gấu đen sì chắn hết cửa kính xe, đang nhìn chằm chằm Thời Duyệt.
"Cúi xuống!"
Khi Hứa Ấu Diên hét lên, bàn tay to lớn của con gấu cũng đập vỡ cửa kính xe sau lưng Thời Duyệt, mảnh kính vỡ bắn vào người Thời Duyệt, bàn tay gấu kia cũng vươn mạnh vào trong xe.
Thời Duyệt rụt vai nâng tay chắn theo bản năng, tay gấu sượt qua cánh tay cô, vạch ra ba vết máu sâu hoắm trên tay Thời Duyệt.
Đây là một con gấu nâu cực đói, không tiếc bất cứ giá nào để kiếm ăn trong thời tiết rét lạnh!
Trong điều kiện khí hậu khắc nghiệt, chỉ cần có đồ ăn, nó chắc chắn sẽ bí quá hóa liều, tuyệt đối không bỏ qua bất cứ cơ hội nào!
Gấu nâu đột nhiên tấn công khiến Thời Duyệt giật mình kêu lên, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, giơ súng bắn con gấu.
"Tạch", không có đạn.
Thời Duyệt: "?!"
Gấu nâu lại hướng móng vuốt đến đầu Thời Duyệt, Thời Duyệt cầm súng lập tức ngồi xuống dưới ghế xe, miễn cưỡng tránh được đòn của gấu nâu, tai bị cào một nhát, máu chảy đầy cổ.
Khi Thời Duyệt nằm xuống, Hứa Ấu Diên đã quăng mạnh cây đuốc trong tay về phía đầu con gấu.
Ngọn đuốc bay vù trên khoảng không, bay qua ca-bin