Cắn xong lại liếm liếm.
.
Hôm sau là ba mươi Tết, Hứa Ấu Diên ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại, sức lực đều bị trò chơi tình yêu ép khô.
Ngủ dậy cảm nhận một chút, ừm, là cơn đau lưng quen thuộc, vừa mệt vừa sảng khoái.
"Ấu Diên, ăn thôi, mua cho con bánh quẩy và mì trộn con thích này." Hứa Nghị Thụ đã bày bữa sáng nóng hổi ra bàn, "Nhanh, đi đánh răng rửa mặt đi."
"Vâng." Hứa Ấu Diên rửa mặt để mặt mộc ngồi vào trước bàn, múc tương ớt và cải ngâm trong bát nhỏ vào mì, vui vẻ trộn đều.
Hứa Nghị Thụ vừa ăn bánh canh vừa nhìn con gái: "Năm mới rồi nhỉ, tâm trạng tốt vậy."
"Thế ạ?"
"Tự soi gương đi! Miệng sắp kéo đến tận tai rồi. Hơn nữa có cảm giác dạo này da của con đẹp hơn phải không?"
"Da con có lúc nào không đẹp sao?" Hứa Ấu Diên ngoài miệng phản bác nhưng cũng quay đầu lại soi gương. Quả thật nước da không còn giống như trước, hồng hào căng bóng, nhờ ăn Tết, khuôn mặt còn có vẻ rất mịn màng. Lần trước làn da cũng đẹp thế này, vẫn là lần đầu tiên gặp Thời Duyệt trong trò chơi.
"Có chuyện vui?" Hứa Nghị Thụ híp mắt cười hỏi.
"Có ạ." Hứa Ấu Diên nói, "Nghỉ Tết đó, có thể về nhà với bố già, là chuyện vui nhất."
"Con bé này, toàn nói những lời vô ích."
"Này còn không có ích? Vậy gì mới là có ích ạ." Hứa Ấu Diên kệ bố, ăn một miếng mì trộn lẫn với một miếng quẩy đã vui chết đi được, còn được ở nhà nghỉ xõa thoải mái, cũng chẳng trách về nhà ăn Tết lại béo lên, căn bản không chống lại được hương vị của quê nhà.
"Tối qua chơi game cùng Thời Duyệt hả? Chơi đến muộn như vậy." Hứa Nghị Thụ đã ăn bánh canh xong, làm như tùy ý hỏi một câu trong lúc dọn dẹp bát đũa.
"Bố để xuống!" Hứa Ấu Diên chỉ vào bát đũa, quát một tiếng tràn đầy năng lượng, "Không được nhúc nhích! Sáng sớm bố đã đi mua đồ ăn sao có thể để bố dọn được? Bố để đấy, con làm."
Hứa Nghị Thụ dạy bảo: "Con làm thì con làm, quát lớn vậy làm bố sợ hết hồn."
Hứa Ấu Diên cười hề hề, dọn bát đũa đặt vào trong máy rửa bát.
Con gái chạy vào bếp Hứa Nghị Thụ mới phản ứng kịp, hóa ra là không muốn trực tiếp trả lời câu hỏi của bố, chuồn êm rồi.
"Ấu Diên à, bữa tất niên tối nay con muốn ăn gì?" Hứa Nghị Thụ cười hỏi thử, "Ăn vịt quay Kinh Vận phường không?"
"Không ăn." Hứa Ấu Diên đặt thời gian cho máy rửa bát, "Lần trước bố ăn một bữa Kinh Vận phường hại con bị lừa bán hơn nửa ngày. Hơn nữa vừa ăn xong bố đã thèm rồi?"
Đương nhiên Hứa Nghị Thụ biết, chỉ ước gì con gái có thể ra ngoài đi chơi cùng Thời Duyệt cả ngày: "Vậy cơm tất niên ăn món gì? Bố có thể nấu, nhưng mà, ôi, tay bố từ tối qua cứ đau nhức."
"Lại đau nhức ạ? Lát nữa con dán cao cho bố. Vậy đi, con thể hiện tài năng làm cơm tất niên cho bố được không? Bố nghỉ ngơi đi. Món sườn kho của con..."
Nghe thấy con gái muốn nấu cơm, Hứa Nghị Thụ bật dậy: "Hình như hoạt động một chút là đỡ khó chịu rồi."
Hứa Ấu Diên: "..."
Ba mươi Tết năm nay có phần lạnh lẽo, vì mẹ không còn ở đây, chỉ có hai bố con.
Những năm trước, từ buổi chiều Hứa Nghị Thụ và vợ đã bận rộn làm cơm tất niên trong bếp, điện thoại không ngừng nhận tin nhắn chúc Tết. Vẫn còn ở SQUALL, Hứa Ấu Diên vừa bận rộn trả lời tin nhắn chúc mừng năm mới, phát lì xì trong nhóm, vừa làm loa truyền thanh cho bố mẹ, nói cho bố mẹ biết ai đến chúc Tết, chiếu video lên tường.
Năm nay Hứa Ấu Diên thất nghiệp, ê-kíp dự án và mấy người bạn thân chỉ bắt đầu hoạt động khi bữa cơm tất niên diễn ra, trước đó, điện thoại của Hứa Ấu Diên luôn yên lặng.
Yên lặng cũng tốt, Hứa Ấu Diên kéo Hứa Nghị Thụ đi mua pháo hoa và pháo nổ về, để nhà họ Hứa cũng náo nhiệt một chút.
Từ năm 2025, thành phố đã không cho phép bắn pháo hoa và pháo nổ thật, hiện giờ thứ gì cũng có phiên bản điện tử 4D, hiệu ứng rất thật lại không gây ô nhiễm môi trường, đất nước phổ biến rộng khắp, người dân cũng vui vẻ đón nhận, chỉ là giá cả hơi cao.
Hứa Ấu Diên và Hứa Nghị Thụ ở nhà cũng không có việc gì, chẳng bằng ra ngoài đi dạo, đến siêu thị gần nhà chọn hai loại pháo nổ và hai loại pháo hoa.
Bắt đầu bữa ăn tất niên sẽ đốt pháo nổ, ăn tối xong trước khi xem chương trình cuối năm sẽ đi bắn pháo hoa, sắp xếp rõ ràng.
"Chị Điểu!"
Trong lúc quét mã trả tiền ở siêu thị, Hứa Ấu Diên nghe thấy có người gọi mình, không cần ngẩng lên cũng biết là Thời Dã.
Gặp Thời Dã ở siêu thị là chuyện rất bình thường, nhưng đây có nghĩa là...
Hứa Ấu Diên nhớ đến chuyện xảy ra trong núi tuyết ngày hôm qua, từ từ ngẩng đầu nhìn lại, Thời Dã A Phù cười hề hề lại gần, chỉ có hai người.
"Cháu chào bác." Thời Dã và A Phù chào Hứa Nghị Thụ, Hứa Nghị Thụ đáp:
"Chào hai cháu."
"Chị Điểu mua gì ấy? Chúng tôi cũng mua loại pháo hoa này!" Thời Dã chỉ vào xe đẩy A Phù đang giữ.
A Phù hỏi: "Vậy chúng ta còn mua cái này không? Đổi sang loại khác đi, tối nay hai nhà chúng ta hẹn bắn cùng một nơi, có thể xem hai loại."
Thời Dã: "Thông minh, cậu đi đổi loại bươm bướm khi nãy cậu muốn đi."
"Được." A Phù đi đổi, Hứa Ấu Diên nói:
"Cậu xem cậu thoải mái tác oai tác quái kìa."
"Hâm mộ à? Cậu muốn thoải mái cũng có thể thoải mái luôn, chỉ là không biết cậu có bằng lòng hay không thôi. Đúng không bác."
Hứa Nghị Thụ và Thời Dã bắt được ý nghĩ của nhau, nhìn nhau cười.
Hứa Ấu Diên rũ mi mắt nhìn hai người: "Ba mươi Tết còn phải nghe mấy người luyên thuyên. Này, chỉ có hai cậu?"
Thời Dã lập tức nói: "Ỏ, tìm Tiểu Duyệt đúng không?"
Hứa Ấu Diên: "...tôi định hỏi là sao bố mẹ cậu không đi cùng."
Thời Dã lấy điện thoại gửi Wechat: "Tiểu Duyệt, đến đây, chị Điểu nhớ em."
Hứa Ấu Diên: "Sao cậu dám bịa đặt trước mặt người trong cuộc!"
Còn chưa lên án xong, Thời Duyệt đã đi ra từ kệ hàng phía sau Thời Dã, trên tay phải ngoài điện thoại còn có một hộp đựng bộ xử lý ngoài, hiển nhiên đã nhận được Wechat của Thời Dã.
Thời Duyệt nở nụ cười sâu xa với Hứa Ấu Diên, sau đó chào Hứa Nghị Thụ:
"Trùng hợp quá. Bữa tất niên tối nay nhà bác có món gì ạ?"
Hứa Nghị Thụ nói sẽ mua đồ bên ngoài, cũng tự mình làm canh cá, hai người ăn không cần quá rườm rà.
"Bác cứ ăn trước, rồi cháu sẽ mang ít đồ ăn đêm đến..."
Thời Duyệt chưa nói xong, Hứa Ấu Diên đã lập tức ngăn em lại: "Đừng đưa ca-lo đến nữa được không? Một cái bánh của em lần trước làm chị phải tập thể dục mấy ngày!"
Thời Duyệt "ầy" một tiếng: "Em mang cho bác, chị không ăn là được mà."
Hứa Ấu Diên: "..."
Thời Duyệt cười tủm tỉm: "Buổi tối gặp lại bác ạ."
Hứa Nghị Thụ: "Được được, vậy làm phiền Tiểu Thời rồi."
"Đúng rồi, Hứa Ấu Diên, có chuyện nói cho chị." Trước mặt Hứa Nghị Thụ, Thời Duyệt thường bỏ qua họ, gọi Hứa Ấu Diên là "Ấu Diên" thân mật hơn, hiện giờ lại gọi chị bằng họ tên đầy đủ, nét mặt còn có vẻ nghiêm túc, dường như là có chuyện quan trọng cần nói.
Hứa Ấu Diên nghĩ thử, có lẽ là chuyện về "Quý Ông", cũng có lẽ là chuyện liên quan đến sự cố vật phẩm.
"Bác, chúng cháu sẽ đi một lát về." Thời Duyệt ngoắc tay, gọi Hứa Ấu Diên đi theo mình.
Hai cô đi đến lối thoát hiểm không người, xác định xung quanh không có ai, Hứa Ấu Diên nói: "Chắc là an toàn rồi, em nói đi."
Thời Duyệt nghiêm túc nghiêng người lại gần, Hứa Ấu Diên nghiêng tai lắng nghe.
Thời Duyệt không nói gì, chỉ hôn vào tai Hứa Ấu Diên một cái.
Tai bị dính đỏ vết son của Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên: "??"
"Em nói rồi, chị nghe thấy không?"
Nhân lúc Hứa Ấu Diên vẫn chưa phản ứng kịp, lại chụt một cái vào môi Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên ẩn cằm của em, chỉ ước gì có thể ẩn bay đầu em ngay lập tức.
Thời Duyệt cũng không làm liều, xoa xoa vành tai in vết son của Hứa Ấu Diên, nhéo nhéo, bôi dấu vết.
"Em đừng quấy nữa..."
Vốn chỉ có một vết đỏ, bị Thời Duyệt bôi như vậy, cả vành tai đều đỏ.
"Thì ra tai là bộ phận nhạy cảm, đã nhớ."
Hứa Ấu Diên nắm cổ áo em: "Không phải có chuyện quan trọng cần nói à?"
"Đúng vậy, thơm thơm là chuyện rất quan trọng."
"..." Hứa Ấu Diên bất lực, vứt em lại lập tức quay về.
"Tối ra ngoài bắn pháo hoa." Thời Duyệt theo sau chị, "Đi chọn với em nhớ."
Hứa Ấu Diên: "Chị không có hứng thú với mấy thứ trẻ con thích."
"Ỏ, vậy để em hỏi bác xem có hứng thú không."
Hứa Ấu Diên hận lúc này không phải ở trong trò chơi, nếu không chắc chắn đã bay lên ngoáy chân thành một cơn gió lốc.
Một hộp pháo hoa điện tử 4D rất nhỏ, một tay có thể cầm hai hộp.
Thời Duyệt nâng giỏ mua hàng quét sạch các loại pháo hoa mới được bày trên kệ, đưa cho Hứa Ấu Diên.
"Em thế này cũng lãng phí quá?" Hứa Ấu Diên liếc nhìn Thời Dã và A Phù đang chọn câu đối xuân, nhỏ giọng nói, "Có tiền cũng không nên tiêu như vậy."
"Ừa, chị nói rất đúng, không thể để chị của em biết. Vậy để hết ở nhà chị, tối nay đi bắn cùng em."
"Em định khi nào mới cho gia đình em biết em là đại gia ngầm?"
"Không vội, đợi Phòng Bí Mật được tẩy trắng hoàn toàn rồi tính. Miễn cho bố mẹ em lại lải nhải em không đặt đầu óc vào con đường đứng đắn."
Mua sắm xong, hai gia đình cùng trở về, sau đó tách ra ở cổng chung cư.
Đốt pháo rồi bắt đầu ăn cơm tất niên. Bữa cơm tất niên tuy đơn giản nhưng ấm cúng. Cơm nước xong xuôi, hai bố con cùng dọn dẹp, dọn xong lại gọi video hologram chúc Tết ông nội và cô, rồi chúc Tết ông bà ngoại ở nước ngoài, còn chúc Tết đủ họ hàng gần họ hàng xa khắp nơi trên thế giới.
Mỗi một năm trôi qua, dù khoa học công nghệ phát triển, tất cả mọi người vẫn đều kiếm tìm hương vị Tết.
Khi còn nhỏ Hứa Ấu Diên rất không thích Tết, cảm giác Tết chỉ có một từ, ồn ào, và một tử khác, mệt mỏi.
Đến khi lớn lên, qua thời kỳ niên thiếu nổi loạn dễ xúc động, bắt đầu hiểu bố mẹ, bắt đầu coi bố mẹ là hai người bạn thân quan trọng nhất của mình, Hứa Ấu Diên lại bắt đầu tìm kiếm hương vị ngày Tết.
Sự tiến bộ của khoa học công nghệ giúp những lời chúc Tết trở nên dễ dàng hơn, thân thiết hơn, hình ảnh hologram giúp tất cả mọi người ở khắp nơi trên Trái Đất gặp nhau trong thế giới ảo, trực tiếp nói với nhau câu "chúc mừng năm mới".
Hứa Nghị Thụ đang gọi video cùng đồng nghiệp cũ, Hứa Ấu Diên phát lì xì trong nhóm.
Nhất định phải phát lì xì cho ê-kíp mình dẫn dắt, phát ít cũng không hợp lý. Người nghèo có rất nhiều nỗi băn khoăn, khi Hứa Ấu Diên vẫn đang tính toán xem nên phát bao nhiêu, Thương Lộc đã phát một bao lì xì lớn trong nhóm làm việc, Hứa Ấu Diên run tay cướp, lấy được 2312,89 tệ, là người may mắn nhất.
Mọi người bắt đầu nhiệt tình chắp tay xin Hứa Ấu Diên lì xì, Hứa Ấu Diên đoán vừa rồi chị Lộc phát ít nhất năm mươi nghìn, nếu cô gửi ít quá sẽ không hay, nhiều hơn năm mươi nghìn cũng không đúng.
Đối nhân xử thế, thật khó khăn.
Trái tim nhỏ máu, Hứa Ấu Diên phát hai mươi nghìn.
Gửi đi, tất cả mọi người đều giành hết, có người nhắc Hứa Ấu Diên vẫn chưa giành.
Lúc này Hứa Ấu Diên mới phát hiện vẫn còn một người chưa giành lì xì, được rồi, coi như lấy ít máu về, vậy thì giành.
29,9 tệ...vận may tệ nhất.
Hứa Ấu Diên ngã vào sô pha, giận bốc khói.
......
Trong nhóm lớn của công ty N-COUNT, sau khi tổng giám đốc Thời gửi một câu "năm mới vui vẻ", tất cả nhân viên đều bật điện thoại, ngồi xuống canh, đợi để cướp lì xì.
Tổng giám đốc Thời nổi tiếng hào phóng, tặng một căn hộ cao cấp nhìn ra sông cho giải đặc biệt trong liên hoan cuối năm, bao lì xì bay đầy trời, chắc chắn đêm giao thừa sẽ tặng không ít.
Tiểu Teddy ngồi trên sô pha trong nhà, miệng ngậm bánh tổ, cả nhà đang cười nghiêng ngả vì chương trình cuối năm, chỉ có cô dán mắt vào điện thoại trong tay, bày trận sẵn sàng chờ quân địch.
【Thời Duyệt: Tân xuân vui vẻ, cung hỉ phát tài】
Lì xì đến rồi!
Tiểu Teddy nhanh chóng ấn mở, mẹ ơi! Mình giành được lì xì 1230 tệ!
【Thời Duyệt: Tân xuân vui vẻ, cung hỉ phát tài】
Lại nữa!
Tiểu Teddy tiếp tục cướp, cướp được hơn một nghìn, phấn khởi giậm chân.
Cả nhà đều lại gần nhìn chằm chằm điện thoại của cô, mỗi lần mở lì xì đều có thể nghe thấy tiếng reo hò truyền ra ngoài cửa sổ.
Muốn nói chịu chơi vẫn là tổng giám đốc Thời chịu chơi, phát mười bao lì xì liên tiếp, mỗi bao đều có tổng cộng khoảng một trăm nghìn.
Tiểu Teddy cướp gần như muốn gãy tay, tưởng rằng phát mười bao lì xì sẽ thôi, nào ngờ Thời Duyệt lại đập thêm một bao to đùng.
"Nhanh! Vẫn còn!" Mẹ Tiểu Teddy giục con gái.
Tiểu Teddy ấn vào, bao lì xì mở ra, 5622 tệ.
Hét lên! Hét khản cả cổ rồi.
Trong nhóm dồn dập gửi các loại meme "cảm