Đi đón người trong lòng về ở chung.
.
A Song và Dịch Như Song mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau một lúc lâu, Dịch Như Song hiểu ra căn bản không có ai gọi mình, mà là cái tên đáng ghét này của mình không được chọn tốt, lại có thể trùng với một con chó.
Hứa Ấu Diên nhìn vẻ mặt của cô ấy cũng hiểu là chuyện gì, ngượng ngùng cười nhẹ với cô ấy...
Sau khi Dịch Như Song xuất hiện, có mấy người đàn ông khỏe mạnh đang chạy bộ đêm cũng vội đi tới theo tiếng kêu. Mấy tên côn đồ thấy càng lúc càng có nhiều người, sợ sẽ chịu thiệt, trước khi đi con chỉ vào Hứa Ấu Diên nói:
"Cô chờ đấy, tôi nhớ mặt cô rồi, cứ đợi đấy!"
Mấy tên côn đồ trẻ chạy đi, Hứa Ấu Diên đỡ bà lão dậy, kiểm tra vết thương, nói: "Có vẻ là bị thương ngoài da, hay bác đến bệnh viện kiểm tra thử cho yên tâm đi ạ."
Bà lão cảm ơn Hứa Ấu Diên rối rít, lại kiên quyết không đến bệnh viện:
"Ông nhà bác bị ngã gãy chân, từ năm trước đã không thể đi làm. Bây giờ vừa phải kiếm tiền vừa phải gửi về cho con ăn học. Ông nhà bác gãy chân cũng không muốn tốn tiền đi bệnh viện, phải cắn răng chịu đựng, bác bị thương thế này về rửa sạch là được rồi. Cảm ơn cô bé! Cháu để lại số điện thoại cho bác đi, đợi bác dư dả rồi, nhất định sẽ cảm tạ cháu tử tế!"
Hứa Ấu Diên lắc đầu: "Không cần, bác..." Vốn còn định nói vài lời khuyên bảo, nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh của đối phương, dù nói nhiều hơn, người ta vẫn có tính toàn của mình, cô cũng không cần tốn công nữa.
Đừng nói là bà lão này, chính bản thân Hứa Ấu Diên trước đây ngất xỉu hai lần, không phải cũng không nỡ đi bệnh viện sao...
"Bác về nghỉ sớm đi ạ." Hứa Ấu Diên cảm thấy chua xót.
Từ nhỏ đã được bố mẹ yêu thương không cần lo ăn lo mặc, hơn hai mươi tuổi lên đến đỉnh cao của cuộc đời nhờ Tái Tạo Vũ Trụ, Hứa Ấu Diên đã quen với cuộc sống tốt đẹp, nhưng trong thời gian sống ở ngoại ô phía Tây, cô đã nhìn thấy rất nhiều mảnh đời trước kia chưa từng thấy, thậm chí chưa từng nghĩ đến.
Đây là một mặt khác trong thế giới tiêu khiển là trên hết.
Hứa Ấu Diên mang chút mất mát đi về nhà, không để ý phía sau có người nhìn mình chăm chú.
Thật ra Dịch Như Song đã tìm hiểu không ít chuyện của Hứa Ấu Diên trên mạng, gồm cả sự cố vật phẩm tai tiếng khi đó, đào được rất nhiều tin tức vụn vặt trên diễn đàn, biết đại khái chuyện đã xảy ra.
Hứa Ấu Diên là một nhân vật huyền thoại, cũng là một người có số phận nhiều thăng trầm.
Từ kiệm thành sang thì dễ, từ sang xuống kiệm thì khó.
Nhưng chuyện tối hôm nay đã để Dịch Như Song phát hiện, dù đang ở trong hoàn cảnh ngặt nghèo như vậy, Hứa Ấu Diên này vẫn giữ vững trái tim dũng cảm.
Chẳng trách người như Thời Duyệt thích cô ấy...
Hai người thật sự vô cùng xứng đôi.
Nhưng khi ở trước mặt Hứa Ấu Diên, ngoài việc trùng tên với thú cưng, Dịch Như Song cũng không cảm thấy tự ti.
Kể từ khi phát hiện sếp thích mình là hiểu lầm, Dịch Như Song đầu treo xà nhà dùi đâm chân một thời gian, sau đó tập trung hết mình cho công việc, không ham muốn gì.
Có lẽ giải đặc biệt trong liên hoan cuối năm đã vén mở hoàn toàn thể chất được tổ may mắn độ của cô, sau đó lại giành được nhiều lì xì nhất, hơn nữa còn được bầu chọn là nhân viên xuất sắc. Vừa sang năm mới đã được thăng chức thành trưởng một nhóm trong bộ phận vận hành, lương cũng được tăng thêm hai nghìn, tiếp xúc với công việc phức tạp hơn cũng có sức cạnh tranh hơn. Tóm lại, Dịch Như Song tràn đầy niềm tin vào tương lai của mình.
Cô thề sẽ không bao giờ lãng phí tinh thần và sức lực vào chuyện nhỏ nhặt vô vị như tình cảm.
Cô phải chăm chỉ làm việc, anh dũng tiến về phía trước, trở thành người tốt hơn.
Buổi tối về đến nhà, Dịch Như Song lấy thiết bị chặn cửa từ trên đầu cửa xuống dưới khe cửa, lên dây cót, chắc chắn rằng bên ngoài không thể mở vào, sau đó đi đóng cửa sổ.
Đặt mình vào trong chiếc "hộp" vừa kín vừa an toàn, Dịch Như Song bật máy tính lên, định tiếp tục làm việc.
Vừa lên mạng đã nhìn thấy giám đốc Hoàng nhắn tin đến nhóm làm việc, thông báo chuyện đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật bị xuất huyết não nguy hiểm đến tính mạng vì thức khuya, khuyên mọi người nâng cao hiệu suất, giảm bớt thời gian làm việc thêm giờ, tuyệt đối không được thức đêm.
"Quý trọng mạng sống, tránh xa thức đêm", tám chữ này được đặt cỡ chữ số 1* lại in đậm, để tất cả nhân viên đều nhìn rõ.
*kích thước chữ trong in ấn chữ Hán, 一号, tương đương size 26 trong Word.
Dịch Như Song cảm thấy trạng thái của mình không tệ, chịu khó một chút cũng không sao. Nhưng khi muốn mở tài liệu lại phát hiện đã bị khóa, thời gian mở khóa là mười giờ sáng mai, giờ làm việc.
Được rồi, bị bắt đi ngủ sớm.
Dịch Như Song cũng muốn đi ngủ sớm một chút, nhưng vì thói quen thức muộn, muốn ngủ sớm cũng khó.
Lấy điện thoại, phát hiện trong nhóm lớn của công ty cũng có rất nhiều người quen thức khuya hoàn toàn chưa có ý định đi ngủ, lại không có công việc để làm, đành tâm sự trong nhóm, mọi người kể ít chuyện đêm khuya cho dễ ngủ.
Thời Duyệt bỗng ngoi lên: "Gì thế này, bảo mấy người đi ngủ sao ai cũng ở đây kể chuyện?"
Tiểu Teddy giống như MC trong nhóm, người khởi xướng kể chuyện đêm khuya cũng là cô ấy, thấy sếp xuất hiện, cô ấy lập tức hào hứng:
"Tổng giám đốc Thời đến rồi! Tổng giám đốc Thời phát lì xì!"
Thời Duyệt gửi dấu chấm hỏi.
Tiểu Teddy vì lì xì không sợ gì: "Vì sao không ngủ được, chẳng phải vì không có tiền nên buồn ư! Chỉ cần có lì xì, sẽ lập tức ngủ ngon!"
Các nhân viên đều biết sếp có tiền, Lạc Giữa Thời Nguyên Thủy bán chạy như vậy, phát hành một tháng đã kiếm được gần sáu mươi triệu, liệu sếp có vui vẻ phát lì xì không?
Vì thế lại bắt đầu tổ chức thành hàng gửi một loạt emoji "cảm ơn sếp".
Ngồi trong phòng làm việc viết hệ thống "X", Thời Duyệt liếc mắt, tự nhủ: "Mấy người dở hơi này lại đòi ăn hời?" Nhưng vẫn phát một bao lì xì to, trên bao viết:
"Xem ai may mắn nhất, mai khao."
Tiểu Teddy run tay giành, thầm nghĩ chắc chắn không phải mình, Như Song được tổ may mắn độ vẫn đang online kìa.
Kết quả là mở bao lì xì được 598 tệ, Tiểu Teddy giật mình, lại nhìn danh sách, xong, may mắn nhất!
Đến khi tất cả mọi người đều đã mở lì xì, danh hiệu người may mắn nhất vẫn không rời khỏi vị trí trước tên Tiểu Teddy, mọi người ồn ào đòi cô ấy ngày mai phải khao, Tiểu Teddy rất hối hận.
Thời Duyệt còn đổ thêm dầu vào lửa, gửi emoji "vỗ tay".
Tiểu Teddy rơi nước mắt thấm ướt chăn.
Thoát kiếp phải khao, Dịch Như Song vẫn được tổ may mắn độ nổi lên, chia sẻ về chuyện mình vừa trải qua.
Nghe xong, các đồng nghiệp đều kinh ngạc, cho rằng cuối năm mới thiếu yên ổn, không ngờ đầu năm còn mất yên ổn hơn.
Mọi người dồn dập hỏi thăm tiến độ trang trí căn hộ cao cấp của cô, vẫn nên nhanh chóng dọn đến khu nhà cao cấp, tránh cho lại gặp nguy hiểm.
Trong lúc tán gẫu với các đồng nghiệp, Dịch Như Song cố ý nhắc đến Hứa Ấu Diên, chỉ là không nói tên cụ thể, mà thay thế bằng "hàng xóm phòng 4390".
Thời Duyệt vốn không chú ý xem, chỉ treo cửa sổ nhóm chat lửng lơ ở một bên, vùi lấp giữa gần mười cửa sổ khác, lúc nào thấy sẽ trả lời một câu. Nhưng khi bốn chữ số "4390" được đặt cạnh nhau, cô lại cực kì nhạy cảm nhìn thấy đầu tiên.
Cau mày chuyển cửa sổ nhóm chat đến trước mặt, thả về trong màn hình máy tính, phóng to tối đa.
"Thật sự, tình hình lúc đó quá nguy hiểm, mấy tên côn đồ kia đều cầm dao..."
"Năm ngoái có vụ trộm vào nhà cướp còn hành hung người, phía cảnh sát đã lập án nhưng năng lực quá yếu, căn bản không bắt được kẻ nào, bây giờ trực tiếp cầm dao đi cướp rồi..."
"Hàng xóm phòng 4390 rất dũng cảm cũng rất nguy hiểm, nếu không phải các hàng xóm khác đến kịp..."
Thời Duyệt đọc từng chữ từng câu Dịch Như Song gửi, cảm thấy trong đầu ù ù, lập tức gọi cho Hứa Ấu Diên, muốn nhanh chóng xác nhận tình hình của chị, liệu có bị thương hay không.
Hứa Ấu Diên không tiếp.
Sau khi trải qua một màn giật gân, Hứa Ấu Diên về nhà tắm nước nóng, kiệt sức, đi ngủ sớm.
Một khi đã ngủ liền ngủ say như chết, điện thoại trên bàn đổ chuông cũng không nghe thấy.
Thời Duyệt: "..."
Mới vừa đúng một giờ, Hứa Ấu Diên đã ngủ?
Nhưng hình như dạo này chị dưỡng sinh hơn thật.
Hay là...thật ra chị không ngủ, mà gặp chuyện nguy hiểm nên mới không thể trả lời?
Thời Duyệt tự làm mình sợ giật bắn người, lập tức đứng dậy --- đừng là đám côn đồ kia quay lại trả thù!
Mặc kệ chuyện gì xảy ra, Thời Duyệt lập tức đứng dậy đi đến ngoại ô phía Tây.
Nhất định phải xác nhận Hứa Ấu Diên không sao, đêm nay cô mới có thể ngủ.
Giao thông ban đêm thông thoáng, bốn mươi phút liền đến ngoại ô phía Tây.
Thời Duyệt dừng xe trước cổng khu chung cư, đang chuẩn bị lên tầng gọi cửa, điện thoại đổ chuông.
Hứa Ấu Diên trả lời bằng tin nhắn thoại.
"Vừa nãy ngủ quên...không nghe thấy điện thoại của em, sao thế?"
Giọng nói đầy mệt mỏi, cách màn hình cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ đáng yêu khi ngái ngủ của Hứa Ấu Diên.
Xem ra không có chuyện gì, còn rất buồn ngủ.
Thời Duyệt dừng bước chân vội vàng, tựa bên thang máy trả lời Hứa Ấu Diên: "Không có gì, chỉ là nhớ chị."
Hứa Ấu Diên trả lời rất nhanh: "Em đừng thức đêm đấy muộn rồi còn chưa ngủ, xem đồng nghiệp của em đi, nguy hiểm quá..." Nghe thấy tiếng ngáp của chị lọt vào tin nhắn thoại giữa chừng, sau đó bị gửi đi.
"Ừ, em đang chuẩn bị đi ngủ đây. Chị cũng ngủ đi, không làm phiền chị nữa."
"Ừ. Ngủ ngon."
Thời Duyệt cất điện thoại về túi, lại xuống dưới lầu, quan sát một vòng quanh chung cư, không thấy nhân vật khả nghi nào, nhưng gặp được mấy người quản lý khu nhà cầm đèn pin đi đến.
Nhân viên ban quản lý khu nhà nói họ cũng nhận được thông báo từ cảnh sát, nói có tội phạm chạy trốn đến khu vực lân cận, nên đi tuần tra để đảm bảo an toàn cho cư dân.
Mặc dù quả thật là họ bắt đầu để ý, nhưng Thời Duyệt cũng chỉ tạm thời yên tâm một chút.
Muốn Hứa Ấu Diên nhanh chóng dọn ra.
Hiện giờ không còn là vấn đề quan tâm hay không quan tâm đến lòng tự trọng của chị. Khu ngoại ô phía Tây quái quỷ này không an toàn cho bất cứ người nào ở đây.
Sáng sớm mai sẽ nói chuyện này với Hứa Ấu Diên.
Kết quả là sáng sớm hôm sau Hứa Ấu Diên đi công tác, khi Thời Duyệt gọi, chị lại đang ở Hàn Quốc.
"Bây giờ chưa nói chuyện được với em, chị sắp phải họp rồi."
Thời Duyệt cúp máy, sau đó nhiều buổi tối tiếp theo, Hứa Ấu Diên đều chỉ có thời gian trò chuyện với cô vài câu liền mệt đến nỗi không thể không đi ngủ.
Chị nói đi Hàn Quốc cùng Thương Lộc để bàn về chuyện bản quyền của "Thế Giới Mỹ Thực Huyễn Tưởng" với Hàn Quốc, định bán một phần trước để bù vào chi phí phát triển rồi tính tiếp. Bên này vẫn còn vài việc cần thảo luận, có lẽ phải muộn một chút mới có thời gian rảnh rỗi.
"Nếu muộn quá em cứ ngủ trước đi." Giọng nói của Hứa Ấu Diên có vẻ rất mệt mỏi, nhưng vẫn rất dịu dàng, "Đừng thức đêm, nghe chưa? Ngoan."
"Lại không được gặp chị nhiều ngày rồi...chị dỗ em mới đi ngủ."
"Phải dỗ thế nào?"
"Thế nào cũng được, nói gì em thích nghe, đồ đầu gỗ nhà chị."
Hứa Ấu Diên nghĩ một lát, gửi một tin nhắn thoại đến, Thời Duyệt tràn đầy mong chờ ấn mở, muốn xem chị lại định chơi xấu để lừa gạt qua ải thế nào.
"Được rồi, cục cưng, ngủ sớm đi. Đợi chị về mang quà cho em được không?"
Thời Duyệt vốn đã hơi mệt, khi nghe thấy hai tiếng "cục cưng" lại lập tức tỉnh táo, suýt nữa nhảy dựng lên khỏi giường.
Nói trêu thì vẫn là chị Điểu biết trêu hơn.
Bình thường cứ như hũ nút, nhưng tình cờ nói một câu yêu thương lại có thể khiến người ta vui đến nổ tưng bừng!
Thời Duyệt không muốn nhắc đến chuyện nhà cửa làm Hứa Ấu Diên bị phân tâm khỏi công việc, đợi chị về nước sẽ nói trực tiếp với chị.
Đã nhận được xưng hô đặc biệt "cục cưng", Thời Duyệt thỏa mãn chìm vào giấc ngủ, liên tục gặp những giấc mơ đẹp.
Thời Duyệt ngoan ngoãn yên lặng đợi Hứa Ấu Diên trở về từ Hàn Quốc, rất ngoài dự liệu của cô, chưa đợi được Hứa Ấu Diên về, lại phải đón một vụ lùm xùm mạnh như gió lốc.
Không sai, là lùm xùm về Hứa Ấu Diên.
Vào một buổi sáng thứ hai buồn ngủ nào đó, khi Thời Duyệt vừa mới chật vật rời giường, định đến công ty vào lúc tám giờ, mấy ứng dụng trên điện thoại đồng loạt đẩy một tin tức sôi sục ---
"Nữ diễn viên hot Diêm Dung thừa nhận đang yêu, người yêu lại là! (ảnh)"
Thời Duyệt vốn không quan tâm nhiều đến những người nổi tiếng, chẳng qua đã gặp Diêm Dung tại trung tâm thương mại Hữu Độ ở quê nhà, là người đẹp rắc rối nhưng không thể cắt đứt của Thương Lộc, thật ra làm cô có phần hứng thú.
Lẽ nào hai người công khai.
Thời Duyệt tò mò ấn mở tin tức.
Mở trang tin, Thời Duyệt càng đọc càng sầm mặt.
Má, cái quái gì đây?!
Vừa về nước, Hứa Ấu Diên mệt mỏi, tạm biệt Thương Lộc định về nhà ngủ một giấc.
Lên taxi mới đi được ba cây số đã phải tạm dừng.
Định lướt Weibo trong lúc tắc đường, không ngờ mất một lúc lâu cũng không vào được, cũng không mở được trang web.
Lẽ nào vì quá lâu không đăng nhập tài khoản nên bị khóa?
Trong lúc Hứa Ấu Diên đang cảm thấy khó hiểu, ứng dụng bắt đầu đẩy thông báo tin nóng liên tục. Hứa Ấu Diên vốn không để ý, nhưng sau khi nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức bị khóa chết ---
"Diêm Dung công khai đang yêu (ảnh)"
Hứa Ấu Diên ngây người, lập tức ấn vào.
"Diêm Dung công khai chuyện tình cảm, đang trong giai đoạn cuồng nhiệt của tình yêu, nửa kia là người ngoài nghề rất có sức hấp dẫn..."
Phản ứng đầu tiên của Hứa Ấu Diên cũng là Thương Lộc và Diêm Dung công khai yêu nhau!
Mấy ngày qua ở Hàn Quốc chị Lộc vẫn luôn kể khổ với cô, cũng nhắc đến chuyện này, bạn nhỏ xúi quẩy Diêm Dung lại cứ thế công khai không nói một lời?
Lúc này chị Lộc dễ chịu rồi.
Đang suy nghĩ, tài khoản Weibo đã đăng nhập được, không biết vì nguyên nhân gì, vừa rồi đường truyền mạng bị nghẽn không thể lên, có lẽ vì Diêm Dung công khai chuyện tình cảm trên Weibo, khiến máy chủ Weibo bị ngưng trệ một lúc.
Khi Hứa Ấu Diên đăng nhập vào tài khoản Weibo đã lâu không dùng, cô có cảm giác như đi nhầm cửa.
999+ lời mời kết bạn, 999+ bình luận, 999+ tin nhắn riêng...
Tài khoản chính đã được đổi tên và xóa sạch từ lâu, đây chỉ là tài khoản phụ để cô hóng drama lúc rảnh rỗi thôi mà?!
Chuyện gì thế này?
Người hóng tin đồn trở thành trung tâm của tin đồn, Thời Duyệt đã từng trải qua chuyện này, hôm nay đến lượt Hứa Ấu Diên.
Đối tượng yêu đương được Diêm Dung công khai không phải Thương Lộc, mà là Hứa Ấu Diên!
Là cô!
Tin tức đính kèm hai bức ảnh, một là ảnh chụp màn hình Diêm Dung công khai chuyện tình cảm:
"Nếu tôi yêu, các bạn có chúc phúc cho tôi không?"
Có tổng cộng 1,02 triệu lượt chia sẻ và 570 nghìn lượt bình luận, lượt thích không đếm xuể. Thời gian đăng Weibo là 20 phút trước.
Mà bức ảnh còn lại, là ảnh của cô, không sai, là ảnh của chính Hứa Ấu Diên.
Không phải ảnh khi đi làm trước kia, xem quần áo là cô gần đây. Trong ảnh, Hứa Ấu Diên đang lái xe, nhìn vào ống kính với vẻ mặt vô cùng dữ dằn, mà cũng trong ảnh,