Trở lại gian phòng trong trò chơi, Hứa Ấu Diên nhận được thư của hệ thống, mở ra xem, có một "hòm bảo vật qua ải" đang chờ được nhận.
Hứa Ấu Diên chọn "nhận", chờ tải một giây, hòm bảo vật qua ải xuất hiện trong gian phòng trống trải của cô với một tiếng "bịch", lúc rơi xuống có hiệu ứng tạo hố, rồi nhanh chóng trở lại hình dạng cũ.
Qua ải sẽ có thưởng, đây là quy trình bình thường Hứa Ấu Diên luôn biết, nhưng cô vẫn thấp thoáng vui vẻ khi gói quà xuất hiện.
Người chơi bình thường, thậm chí là người chơi nghèo chơi đến kiệt sức, chẳng phải chỉ mong chờ đến khoảnh khắc này thôi sao?
Hứa Ấu Diên nhanh chóng mở ra, một giọng nữ lanh lảnh vang lên trong phòng:
"Người chơi 'Nothing' thân mến, cảm ơn bạn đã tham gia cuộc phiêu lưu giai đoạn hai của chủ đề mạo hiểm mùa giải 2035, chúc mừng bạn đã qua ải và đạt được hòm bảo vật qua ải! Xin hãy kiểm tra và nhận thưởng kịp thời, tận hưởng thành quả của thắng lợi."
Gói quà có một trăm nghìn đồng tiền vàng trò chơi, một đạo cụ bình thường, một phương tiện bình thường, và một hộp quà truyền thuyết lộng lẫy.
Hứa Ấu Diên chỉ chú ý đến sáu chữ "hộp quà truyền thuyết lộng lẫy". Cô tìm được hộp quà, giọng nữ tiếp tục vang lên:
"Chiến lợi phẩm vượt qua giai đoạn hai của chủ đề mạo hiểm mùa giải này, mở ra có thể nhận được: một lượng tiền vàng lớn, vẻ ngoài đặc biệt, trang bị cấp truyền thuyết và thẻ triệu hồi cấp kim cương."
Hứa Ấu Diên hít sâu một hơi, offline, tắm gội thơm tho, tẩy rửa dơ bẩn, mới một lần nữa online mở hòm bảo vật.
"Chị đi đâu thế? Offline lâu vậy, nhắn Wechat không trả lời gọi video cũng không tiếp."
Khi đang chuẩn bị mở hòm bảo vật, Thời Duyệt gửi tin nhắn thoại, xin đến gian phòng của cô hẹn hò.
Hứa Ấu Diên thoải mái "chấp nhận", liếc qua chợt thấy một cái bóng trắng, cô nhìn lại, giật mình: "Ai đấy!"
Người xuất hiện trong phòng cô rõ ràng là Bạch Xà trong cảnh nước ngập Kim Sơn.
"Sao thế, thay bộ quần áo đã không nhận ra em rồi à?" Vẻ ngoài là vẻ ngoài Bạch Xà, mở miệng lại là tiếng của Thời Duyệt.
"Sao em lại có vẻ ngoài Bạch Xà?"
"Mở hộp quà truyền thuyết trong hòm qua ải đấy. Một vẻ ngoài đặc biệt 'Bạch Xà - nước ngập Kim Sơn', còn có một đống tiền vàng, một triệu." Thời Duyệt nhìn thoáng qua hộp quà còn chưa mở của chị, bừng bừng hào hứng lại gần: "Để em giúp chị."
"Dừng lại!" Hứa Ấu Diên lập tức cản em lại: "Đương nhiên chị phải tự mình ra tay vào khoảnh khắc thần thánh này!"
"Nhưng dạo này chị hơi đen, không sợ mở được toàn đồ bỏ đi sao?"
"Sở thích của chị là nhặt đồ bỏ đi đấy! Dù là đồ bỏ đi chị cũng muốn tự tay nhặt! Cấm động đậy!"
"Ồ." Thời Duyệt ngoan ngoãn ngồi xuống một bên, "Vậy em nhìn chị mở hòm được không?"
Hứa Ấu Diên xoa đầu em, ở khoảng cách gần, vẻ ngoài Bạch Xà càng tinh xảo. Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đã qua bóp nặn của Thời Duyệt, nhưng trang dung mê hồn hơn rất nhiều, đôi môi rực rỡ như một em bé vừa mới ăn xong, cả người tỏa ra một loại yêu khí không dễ động vào, như thể một giây sau cảnh nước ngập Kim Sơn sẽ lại xuất hiện.
Lúc này Thời Duyệt bị chị ra lệnh liền ngồi xuống đất ở một bên, rất không ăn nhập với gương mặt trang điểm yêu mị hung ác của em, hai tay còn chống lên cái đầu nhỏ tủi thân.
Hứa Ấu Diên ngó em nhiều hơn: "Sao em lại ngồi dưới đất?"
"Không có chỗ khác để ngồi." Thời Duyệt nhìn xung quanh, "Gian phòng này của chị không có đồ đạc gì, vẫn là dáng vẻ nguyên bản nhất."
"Không thể sánh với gian phòng đầy ý tưởng tỉ mỉ của em."
"Đầy ý tưởng?" Thời Duyệt hỏi, "Chị thấy đầy ý tưởng chỗ nào?"
"Ở chỗ em là một em bé ngoan ngoãn chăm chỉ thích đọc sách."
Hàng lông mày Thời Duyệt nhướng lên lại trầm xuống, nhạt nhẽo quá đáng: "Vầng đúng thế, biệt danh chúa tể gặm sách một thời cũng không phải gọi chơi."
"Biệt danh gì quê mùa thế." Hứa Ấu Diên mở cửa hàng, chọn được một chiếc ghế lười có giá 5888 đồng tiền vàng, hỏi Thời Duyệt thích màu gì.
"Gì cũng được, màu đỏ đẹp đấy."
Hứa Ấu Diên: "...em có thể nói màu đỏ luôn mà."
"Sao lại hỏi em?"
"Mua cho em đấy, chị cũng không ngồi."
Chọn màu đỏ, mua, chiếc ghế đỏ xoay vòng xuất hiện sau lưng Thời Duyệt, Thời Duyệt bay lên cao, ngã bùm xuống ghế, còn bị nảy lên.
"Thoải mái!"
Chiếc ghế lười này trong preview nhìn không lớn, kê trong phòng mới thấy đây không phải ghế đơn, mà đủ rộng để hai người nằm.
"Mềm quá, Hứa Ấu Diên chị đến thử xem." Thời Duyệt vẫn lăn lộn phía trên.
"Em, cẩn thận chút." Hứa Ấu Diên nhìn thoáng qua rồi lập tức quay đầu, tập trung vào hòm bảo vật, "Em đang mặc váy đấy."
"Ồ..." Thời Duyệt lấy tay đè váy lại, ngồi dậy.
Hứa Ấu Diên nhìn hai vẻ ngoài hiếm, một là Thánh Đấu Sĩ Đồng Shun* thêm 600 điểm phòng ngự, một là Võ Tắc Thiên thêm 1890 điểm uy nghiêm.
*Nhân vật trong manga Saint Seiya (Áo Giáp Vàng) Ấu Diên và Thời Duyệt đọc lúc nhỏ.
"Uy nghiêm có tác dụng gì?" Hứa Ấu Diên hỏi Thời Duyệt.
"Không biết." Thời Duyệt nói, "Vào bối cảnh của giai đoạn tiếp theo chị thử xem."
"Sao em lại không biết? Không phải đều đã vượt qua chủ đề kinh dị và chủ đề tình yêu rồi à?"
Hứa Ấu Diên cười híp mắt nhìn em, xem lần này Thời Dã có thể lại gọi điện đúng lúc không.
"Hầy, nói vậy nhạt nhẽo lắm." Thời Duyệt nói, "Được rồi được rồi, coi như em lừa chị. Thật ra em vẫn chưa mở khóa hai chủ đề kia, muốn lừa cao thủ đến dẫn đường cho em, lừa được chị đấy."
Hứa Ấu Diên cười: "Ừ, được, ok."
"Ba từ đồng ý này của chị rõ ràng có ý châm chọc?"
"Em xem em có nhạy cảm không. Em tìm đúng người rồi, đợi đấy chị gánh em."
"Gánh em?"
"...không có gì, là một cách nói thông dụng cũ thôi, em không biết cũng không sao." Hứa Ấu Diên nhìn sang gói quà, "Vẫn còn một đạo cụ bình thường và một phương tiện bình thường. Túi vạn năng, có năm ô, có thể mang theo năm đạo cụ hoặc vũ khí bên mình. Cái này tốt."
Thời Duyệt: "Chị đoán xem em mở được đạo cụ gì?"
"Mặt em tươi như thế, chắc chắn là đồ tốt."
Thời Duyệt cười hề hề, lấy một thứ gì đó từ sau lưng, cầm trên tay.
Là một con lợn tiết kiệm màu hồng phấn.
Lợn con mũm mĩm gần như chiếm hết bàn tay Thời Duyệt, chất liệu sứ truyền thống, trên lưng có một khe hở để nhét tiền xu. Lợn con nằm trong lòng bàn tay Thời Duyệt "hừ hừ" hai tiếng, thoải mái lăn mấy vòng, khịt khịt mũi, ngủ.
"Cũng đáng yêu quá!" Hứa Ấu Diên lại gần chọc nó, "Nó làm được gì? Tiền bên trong có thể sinh lãi?"
"Đúng vậy, lãi suất là 8% một năm, tiêu diệt hết phần lớn các công cụ quản lý tài chính, là một con lợn đẻ trứng vàng."
Hứa Ấu Diên tiếp tục xem phương tiện: "Một chiếc xe điện sản xuất năm 2030, chưa qua chỉnh sửa, không thể bắn pháo, còn là màu đỏ đô..."
Thời Duyệt: "Chị nghĩ gì thế, còn muốn xe bắn được pháo? Nào nào nào, tiết mục cuối cùng đến rồi, nhanh mở hộp quà truyền thuyết đi! Em sắp không chịu nổi rồi!"
Hứa Ấu Diên hít sâu một hơi, thanh tịnh, thành kính mở "hộp quả truyền thuyết lộng lẫy".
Hai thứ chói mắt bật ra ngoài, Hứa Ấu Diên bất chấp đôi mắt khó chịu, lập tức nhào đến.
Giống Thời Duyệt, hộp quà của Hứa Ấu Diên cũng có hai vật phẩm, vẻ ngoài "Hứa Tiên - hoàn toàn tỉnh ngộ", và một thẻ triệu hồi cấp kim cương.
"Vẻ ngoài Hứa Tiên?" Mong chờ đầy cõi lòng, Hứa Ấu Diên đen mặt, thật sự muốn chửi, "Ai thèm mặc vẻ ngoài của hắn!"
Thời Duyệt lại rất vui vẻ: "Mặc mặc, chị xem chị không chỉ mở được vẻ ngoài Hứa Tiên, chị cũng họ Hứa. Em mở được Bạch Xà, là vẻ ngoài couple, rất hiếm đúng không. Nhanh mặc cho em xem."
Hứa Ấu Diên cau mày nhắm mắt lại: "Không mặc."
"Mặc đi mà mặc đi mà. Mở cũng mở rồi, chị không mặc nó cũng không biến thành cái khác."
"Không."
Thời Duyệt không nói, chỉ kéo tay áo Hứa Ấu Diên, nhìn chị bằng vẻ mặt đáng thương.
Hứa Ấu Diên: "...không chịu nổi em, chỉ là một vẻ ngoài thôi, có gì hay mà xem."
Thời Duyệt tiếp tục đáng thương bám bám nhìn chị.
Hứa Ấu Diên: "...nói trước, chị mặc, không được cười."
Thời Duyệt lập tức gật đầu, thề một trăm lần, cam đoan tuyệt đối không cười!
Hứa Ấu Diên có cảm giác xấu hổ vì phải làm trò hề để dỗ trẻ con vui vẻ. Cô bắt lấy vẻ ngoài "Hứa Tiên - hoàn toàn tỉnh ngộ", quyết định chắc chắn, chọn "mặc".
Vẻ ngoài Hứa Tiên được mặc lên người, áo vải gọn gàng, dáng người cao ráo, mặt mày khôi ngô.
Hứa Ấu Diên đến trước gương, người cao hơn, lông mày rậm hơn, khuôn mặt góc cạnh hơn, môi mỏng hơn, ngoài ra vẫn có thể tìm thấy bóng dáng của hình tượng ban đầu.
"Bạch Xà" đến gần, xuất hiện trong gương cùng chị, mỉm cười ngẩng đầu nhìn chị chăm chú: "Chị cao hơn em rồi, góc độ này thật sự khó có được."
Hứa Ấu Diên vốn muốn trêu em, kết quả là khi nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Xà, mãnh hổ bỗng dưng quỳ xuống, ôm chân em khóc lớn:
"Nương tử --- ta sai rồi --- tha thứ cho ta đi!"
Nước mắt trào ra từ hai mắt một cách hết sức phóng đại, giống như hai suối phun nước.
Thời Duyệt cười muốn phát điên, Hứa Ấu Diên muốn đứng lên, nhưng căn bản không thể, vậy mới biết tỉnh ngộ trong "Hứa Tiên - hoàn toàn tỉnh ngộ" có nghĩa là gì, vừa nhìn thấy Bạch Xà liền điên cuồng nói xin lỗi.
"Không phải em đã