Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 43


trước sau

Nhất định là mình, chỉ có thể là mình.

.

Trong tất cả những thành tựu và kinh nghiệm sống của Hứa Ấu Diên, làm trò chơi xếp ở vị trí thứ nhất, tiếp theo là vẽ tranh và nuôi chó.

Còn làm thế nào để dỗ con gái, hơn nữa còn là một cô gái trẻ tuổi, thậm chí là nhỏ hơn mình mười một tuổi, sống trong xã hội trưởng thành quá lâu khiến cô nhất thời không động não được.

Hôm nay Thời Duyệt rất hiểu chuyện, có thể nhìn ra tâm trạng của em không tốt, nhưng sau đó cũng không tiếp tục nổi giận, mà vẫn luôn ngoan ngoãn nướng thịt.

Hứa Ấu Diên không thể không biết xấu hổ để em vất vả, một tay cầm kéo một tay cầm kẹp, chủ động phục vụ Thời Duyệt.

Một bàn thịt đều được cắt thành những miếng nhỏ vừa miệng, được nướng vừa phải, ngoài giòn trong mềm, ngay cả nhân viên phục vụ AI đi qua cũng không giúp được gì.

Hứa Ấu Diên cắt những miếng thịt đã nướng chín rồi đặt tất cả vào bát Thời Duyệt, bản thân chưa ăn được mấy miếng.

"Làm gì cứ cho em, chị cũng ăn đi chứ."

"Ăn, ăn." Hứa Ấu Diên vừa nói vừa tiếp tục lấp đầy bát đĩa của Thời Duyệt.

Thật ra Thời Duyệt ăn rất nhiệt tình, ít nhất đều ăn gần hết các món đã gọi, đang tiếp tục phát huy nguyên tắc không lãng phí.

Sau đó dù không nhắc lại chuyện vẻ ngoài, nhưng không còn thấy vẻ hoạt bát thường ngày của em, giọng điệu khi nói cũng thấp hơn ba phần, Hứa Ấu Diên không yên tâm.

Cảm giác lúc này cô không phải bị bối cảnh của Phòng Bí Mật bắt chịu oan, mà hoàn toàn rõ ràng là một kẻ cặn bã.

Khi vào phòng vệ sinh, Hứa Ấu Diên thật sự lấy điện thoại tìm kiếm: "Làm thế nào để dỗ bạn nhỏ vui vẻ?"

Tìm kiếm mới cảm thấy từ khóa định vị có vẻ không chính xác lắm, kết quả hiện ra đều là làm thế nào để dỗ trẻ con năm, sáu tuổi.

Hứa Ấu Diên đứng trong buồng, suy nghĩ một lát, sửa hai chữ "bạn nhỏ" thành "bạn gái".

Đương nhiên, "bạn gái" mà Hứa Ấu Diên nhập vào chỉ bạn là con gái, kết quả hiện ra lúc này mới gần giống như những gì cô mong đợi.

Tổng cộng có 16,59 triệu kết quả tìm kiếm, Hứa Ấu Diên thoáng nhẹ nhõm hơn, xem ra việc dỗ dành bạn gái không chỉ làm một mình cô phiền não.

Thế nhưng xem một vòng cũng không tìm được đáp án mình mong muốn, về cơ bản cộng đồng mạng đều thảo luận về việc làm thế nào để dỗ dành bạn gái thật sự, thậm chí là dỗ vợ vui vẻ, bạn là con gái không nằm trong phạm vi thảo luận của họ.

Vậy là Hứa Ấu Diên tạm thời tưởng tượng Thời Duyệt thành bạn gái của mình, xem phải dỗ dành thế nào, chỉ là tạm thời tưởng tượng mà thôi.

Phương pháp dỗ dành bạn gái đầu tiên nói, khi làm bạn gái buồn, nhất định phải hôn hôn cô ấy, dỗ dỗ cô ấy, ôm ôm cô ấy, những việc này có thể giải quyết hơn 95% sự việc, thậm chí có thể...Hứa Ấu Diên không dám nhìn xuống, nhanh chóng lướt qua đoạn này.

Phương pháp ở dưới là đưa cô ấy đi ăn một bữa thật ngon. Chinh phục dạ dày của cô ấy, làm toàn bộ lượng máu dồn về dạ dày, não thiếu oxy sẽ không còn sức để nổi giận với bạn, vì thế một bữa ăn thịnh soạn có thể giải quyết 96% sự việc.

Được rồi, dù cơ hội chỉ tăng thêm 1%, nhưng hai cô đang thật sự ăn một bữa thịnh soạn đây.

Có vẻ cũng không đáng tin cho lắm.

Lướt xuống tiếp, tặng cô ấy một món quà lớn, rốt cuộc chẳng ai không thích bất ngờ.

Hứa Ấu Diên nghĩ đến Thời Duyệt vẫn mang theo mô hình ma cà rồng cô tự tay làm lúc trước, xem ra Thời Duyệt rất thích những mô hình tự làm thế này, được rồi, về nhà lại làm một món khác cho em, lần này làm một đôi Bạch Xà và Hứa Tiên có thể làm em bớt giận không?

Đêm nay về liền thức làm, ngày mai đưa cho em.

Hứa Ấu Diên tin tưởng lòng chân thành sẽ hiệu nghiệm, lần này thật sự là mình bị ma quỷ ám ảnh, tham tiền mù mắt, khiến Thời Duyệt không vui, dù có làm gì đi chăng nữa thì một lời xin lỗi chân thành vẫn là quan trọng nhất.

Giải quyết vấn đề phải bắt đầu giải quyết từ căn nguyên.

Hứa Ấu Diên đăng nhập vào trang web Caps, vào khu vực riêng của Phòng Bí Mật...

Ra khỏi phòng vệ sinh trở lại vị trí đối diện với Thời Duyệt, Thời Duyệt hỏi: "Chị đi đâu thế? Đi lâu như vậy em còn tưởng chị rơi trong nhà vệ sinh rồi. Chị em không có ở trong đấy đúng không?"

"Đâu ra chị em? Chỉ có mình chị thôi." Hứa Ấu Diên quét sạch vẻ mặt ủ rũ trước đó, nhìn qua rõ ràng còn thấp thoáng vui vẻ, như thể vừa giải quyết được một vấn đề lớn, cô hỏi Thời Duyệt: "Ăn no chưa? Muốn gọi thêm gì không?"

"Ăn nhiều như vậy còn chưa no, chị cho lợn ăn đấy à?"

Lời nói của Thời Duyệt có chút cứng nhắc, Hứa Ấu Diên không tức giận càng không cãi lại, ngược lại còn cười khà khà.

"Hứa Ấu Diên chị không sao chứ? Đừng như vậy được không? Làm em sợ. Dù sao chị cũng đã nói xin lỗi rồi, em có thể làm gì? Em cũng không ăn thịt chị đúng không? Được rồi, em vẫn thích chị muốn mắng liền mắng em như trước kia."

"Gì mà muốn mắng liền mắng, chị ác như vậy à, bình thường đều là mắng yêu được không?"

Thời Duyệt hoàn toàn trợn tròn mắt.

Hứa Ấu Diên cũng vui vẻ: "Sao nào? Có cần thiết phải lườm chị một cách chân thực vậy không? Mắt sắp trợn ra tận sau gáy rồi."

"Không phải là học chị à?"

"Có thể học cái gì hay hơn không? Học cái này."

"Vấn đề là chị cũng phải có gì hay để cho em học chứ."

Không ngờ Hứa Ấu Diên vẫn tốt tính gật đầu: "Đúng đúng, đều tại chị không có ưu điểm gì, dạy em hư theo."

Thời Duyệt nghe giọng nói cực kì chân thành kia không giống như châm chọc, thật sự rất khác với tác phong thường ngày của Hứa Ấu Diên.

Đây là Hứa Ấu Diên đuổi theo cô ba dãy phố điên cuồng diss, thậm chí mặc vẻ ngoài nhị sư huynh để đánh cô sao?

Rõ ràng cảm thấy ấm áp vì được dỗ dành, được cưng chiều, nhưng Thời Duyệt cũng vì được cưng chiều mà thật sự lo sợ.

Hứa Ấu Diên đúng là một người trung thực, khi cảm thấy mình làm điều gì sai trái khiến người khác không vui, cô sẽ lập tức chân thành nhận lỗi, mặc người xử.

Ở hoàn cảnh bình thường, tất cả mọi người đều không thích ức hiếp người trung thực, cảm giác ức hiếp người trung thực khiến nội tâm hổ thẹn.

Nhưng Thời Duyệt thì khác, nhìn Hứa Ấu Diên cưng chiều mình như thế, cô chỉ hận không thể giậm chân bay lên trời.

Thề với trời, nếu Hứa Ấu Diên mãi mãi yêu chiều cô thế này, cô cũng có thể cố gắng đến tận cùng thời gian.

Vô tình mở ra cánh cửa dẫn đến thế giới mới, thật ra Thời Duyệt đã không còn giận như khi nãy, đương nhiên cô biết rõ cuộc sống hiện tại của Hứa Ấu Diên rất vất vả, trong tay thiếu tiền không thể làm bất cứ việc gì.

Vẻ ngoài Hứa Tiên có thể bán được hơn mười nghìn tệ, cô biết.

Có ai không thích tiền đây?

Chỉ là lúc mới nghe tin vẻ ngoài đôi bị bán đi, cô không thể chấp nhận được nên đã nổi giận, giờ đây suy nghĩ rõ ràng mới cảm thấy không nên.

Nhưng khi vô tình phát hiện ra sự dịu dàng của Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt lại phấn chấn, nỗi lòng "hiểu chuyện" vừa bị đè xuống lại bắt đầu nhộn nhạo.

"Hầy ~" Thời Duyệt thở dài một hơi.

Quả nhiên, Hứa Ấu Diên lập tức bám theo hỏi: "Sao vẫn thở dài? Không phải chị đã chủ động nhận lỗi rồi sao?"

Thời Duyệt chống cằm bằng hai tay, bĩu môi đáng yêu nói: "Em muốn uống rượu."

Hứa Ấu Diên lập tức gọi nhân viên phục vụ AI, nhờ nó giới thiệu các loại rượu phù hợp với nữ giới.

AI gợi ý một loại cocktail và rượu trắng, Hứa Ấu Diên hỏi ý kiến Thời Duyệt.

"Chị quyết định hộ em đi."

Hứa Ấu Diên gọi một ly cocktail, rồi gọi một cốc nước hoa quả cho mình.

Thời Duyệt: "Sao chị không uống rượu?"

Hứa Ấu Diên nói: "Chị rất thích uống, chỉ là trước kia bận làm việc, cần duy trì đầu óc tỉnh táo, nên cai cùng thuốc lá rồi. Đã lâu không uống, không thể nghiện lại."

Rượu và nước hoa quả được đưa lên, Thời Duyệt uống hai hớp, nhanh chóng đặt ly xuống.

Hứa Ấu Diên: "Sao thế? Không ngon?"

Thời Duyệt nói: "Em lại muốn uống nước hoa quả rồi."

"Nước hoa quả, để chị xem thử." Hứa Ấu Diên rất kiên nhẫn lướt màn hình chọn món, "Nước ép dưa hấu nam việt quất, nước ép xoài, nước chanh leo...em muốn gì?"

"Em muốn nước dưa hấu nam việt quất." Ánh mắt Thời Duyệt rơi vào cốc nước dưa hấu nam việt quất của Hứa Ấu Diên.

Hứa Ấu Diên nhìn cốc thủy tinh trước mặt, trên miệng cốc vẫn còn dấu son của mình.

"Chị gọi một cốc khác cho em." Hứa Ấu Diên chưa kịp gọi, Thời Duyệt đã nhanh chóng cầm lấy cốc nước của chị.

"Phiền toái như vậy làm gì, em uống cốc của chị." Thời Duyệt cầm chặt cốc nước bằng cả hai tay, như thể sợ bị người khác cướp mất.

"Em..." Hứa Ấu Diên nhìn chằm chằm dấu son của mình, nhất thời không biết có nên nhắc nhở em hay không.

Từ đầu đến cuối Thời Duyệt luôn nhìn Hứa Ấu Diên, tựa như không phát hiện thấy dấu son kia, nâng cốc lên uống cạn, đôi môi vừa vặn đè lên dấu môi của Hứa Ấu Diên.

Hứa Ấu Diên: "..."

Thời Duyệt: "Chua chua ngọt ngọt, rất ngon."

Hứa Ấu Diên nhìn hai dấu môi vốn không đồng màu, giờ phút này lại giao nhau một cách hài hòa, ánh mắt nhất thời thẫn thờ.

"Không phải chỉ là một cốc nước hoa quả thôi sao, nhìn chằm chằm em lâu vậy, ki bo." Thời Duyệt gọi một cốc mới cho chị, "Dù sao cốc này cũng thuộc về em rồi."

"Được được được, của em của em, không ai giành với em."

Sau khi nước của Hứa Ấu Diên được đưa lên, Thời Duyệt nâng cốc nói: "Cạn."

Hứa Ấu Diên cau mày cười hỏi: "Cạn vì chuyện gì?"

"Được nhiên là cạn vì chị chủ động hẹn em rồi. Em vẫn luôn nghĩ chị rất ghét em, làm nhiệm vụ Phòng Bí Mật cùng nhau cũng là bị ép, ra khỏi trò chơi không thể nào muốn gặp em, đúng không?"

"Sao lại thế được?" Hứa Ấu Diên vặn lại, "Chẳng lẽ hơn một tháng ở phòng gym không là gì à?"

"Không giống."

"Không giống chỗ nào?"

"Em bảo không giống thì là không giống, giống cũng thế không giống cũng thế."

Hứa Ấu Diên buồn cười: "Cái quái gì thế."

Một buổi tối bắt đầu có chút mất tự nhiên vì chuyện về vẻ ngoài Hứa Tiên, dưới sự dẫn dắt của Hứa Ấu Diên, cảm giác ấm áp bất ngờ từ từ dâng lên.

Thời Duyệt vốn cho rằng buổi hẹn hôm nay sẽ kết thúc sau khi cơm nước xong xuôi, không ngờ Hứa Ấu Diên nói muốn đưa cô về nhà.

"Không phải em nói hệ thống tự lái của xe em có vấn đề à? Khi nãy lại uống rượu, uống rồi không được lái xe, lỡ như có chuyện gì chị không chịu trách nhiệm nổi. Chị không uống, để chị lái xe đưa em về."

"Rồi chị phải làm sao bây giờ? Đưa em về xa vậy, còn định vòng về nhà?"

"Không sao, chị gọi xe là được, đừng lo."

"Sao em có thể không lo, nhà của chị ở ngoại ô phía Tây, đưa em về rồi mới về nhà phải đến mấy giờ..."

Thời Duyệt chưa nói xong đã bị Hứa Ấu Diên đẩy ra xe: "Hiện giờ taxi đều không người lái rồi, không nguy hiểm, chẳng phải chỉ về nhà ngủ muộn một chút thôi sao. Hơn nữa đồng hồ sinh học của chị bị đảo lộn từ lâu rồi, trước ba giờ không ngủ được, vừa vặn đi dạo bên ngoài, dễ ngủ."

"Nhưng..."

Hứa Ấu Diên lập tức ngăn em: "Trước kia không phát hiện em rất lắm lời, đi đi đi, đợi về đến nhà sẽ nói cho em biết một chuyện khác."

"Chuyện gì không thể nói bây giờ?"

"Không thể, thật sự không thể, em ngoan ngoãn nghe lời đi, về đến nhà chị sẽ nói."

Thời Duyệt không hiểu vì sao Hứa Ấu Diên bỗng nhiên úp

úp mở mở, thế nhưng có thể ở cùng Hứa Ấu Diên thêm một lát chẳng có gì không tốt, không cần phải ăn thêm một bát canh cá để đổi lấy.

Tiếc là tối nay không tắc đường.

Con đường bình thường phải chạy hết một tiếng, tối nay lại chỉ cần hơn bốn mươi phút đã đến nơi, hành trình suôn sẻ như có thiên binh thiên tướng mở đường giúp cô, khiến Thời Duyệt cực kì khó chịu.

"Em sống ở đây à?" Đến cổng chung cư, Hứa Ấu Diên lên tiếng hỏi.

"Chị biết nơi này?"

"Ừ, biết, gần nơi chị ở trước kia."

"Có nghĩ đến việc chuyển về không?"

Hứa Ấu Diên cười: "Ai muốn ở ngoại ô phía Tây chứ? Nhưng chờ chị có tiền rồi nói sau."

Thời Duyệt như có lời muốn nói, nhưng ngẫm lại rồi nhịn xuống, đổi sang chủ đề khác, hỏi Hứa Ấu Diên: "Lúc nãy chị bảo, còn có chuyện khác đợi về đến nhà sẽ nói cho em biết, là chuyện gì?"

Trước khi nói về chuyện kia, Hứa Ấu Diên chân thành xin lỗi một lần nữa:

"Chuyện hôm nay thật sự là tại chị, chị đến tuổi này rồi, quả thật suy nghĩ khác với người trẻ các em. Với chị, những kỷ niệm khi vượt ải quan trọng hơn, vẻ ngoài phần thưởng gì gì đó chỉ là hình thức. Chị thích những thứ thực tế, không như người trẻ các em bây giờ thích lãng mạn. Có lẽ đối với các em chị rất nhạt nhẽo, thậm chí có chút đáng ghét."

"Chuyện vẻ ngoài lần này, thật sự chị nên nói trước với em một tiếng, dù sao chúng ta cũng là đồng đội, vẻ ngoài đó là phần thưởng chúng ta cùng hợp tác qua ải nhận được, nếu em thích, chúng ta phải giữ lại."

"Gì thế, nói một tràng dài." Thật ra Thời Duyệt đã lờ mờ nghĩ đến điều chị muốn nói, nhưng không thể đợi mà thúc giục chị nói những lời cuối cùng.

Hứa Ấu Diên nở nụ cười bí ẩn, lấy tinh thể kết nối Phòng Bí Mật: "Online rồi chị cho em biết."

Thời Duyệt nhanh chóng online.

Vừa lên mạng, Hứa Ấu Diên đã gửi lời mời hẹn hò.

Vào phòng của Hứa Ấu Diên, người trước mắt không phải Hứa Ấu Diên mặc áo phông quần đùi đơn giản, mà là Hứa Tiên.

Là vẻ ngoài Hứa Tiên - hoàn toàn tỉnh ngộ!

"Hứa Ấu Diên chị có vấn đề gì không! Chuyện gì đây? Đừng nói với em chị mua lại vẻ ngoài này?" Thời Duyệt thật sự không dám tin vào hai mắt của mình.

"Đúng vậy, chị đã năn nỉ người mua rất lâu, em nghĩ chị ở trong phòng vệ sinh lâu như vậy làm gì?"

"Không phải chứ...Hứa Ấu Diên, chị đã bán rồi, bây giờ lại mua về? Chị phải bỏ ra bao nhiêu tiền?"

"Sao thế? Chị không được học người trẻ các em lãng mạn sao? Tiền có quan trọng không? Tiền quan trọng, nhưng vui vẻ quan trọng hơn."

Thời Duyệt vẫn cảm thấy khó tin, vẫy tay gọi chị đến, véo véo mặt chị, lại lật lật mí mắt của chị: "Để em nhìn kỹ xem, chị là Hứa Ấu Diên đúng không? Hay là người khác giả trang?"

Hứa Ấu Diên hất tay em: "Làm trò gì đấy, có ai móc mắt người khác như em không? Dù đang trong trò chơi nhưng vẫn đau đấy."

"Gì thế? Hiền được mấy phút lại bắt đầu dữ với em."

Hứa Ấu Diên cười khổ: "Thế cũng là dữ với em?"

Thời Duyệt: "Đúng, đương nhiên là thế rồi."

Hứa Ấu Diên chợt quỳ xuống, ôm chân Thời Duyệt gào khóc: "Nương tử --- tha thứ cho ta --- ta sai rồi!"

Nước mắt bắn lên mặt Thời Duyệt, Thời Duyệt cười ha ha, suýt nữa bị sặc.

Sau khi ồn ào, Thời Duyệt nghiêm túc hỏi Hứa Ấu Diên: "Chị nói cho em, rốt cuộc chị mua lại vẻ ngoài này mất bao nhiêu tiền? Mấy người tranh giành vẻ ngoài kia chắc chắn sẽ không bán lại cho chị dễ như vậy. Có phải chị mất rất nhiều tiền không?"

"Em cứ nghĩ đến chuyện này làm gì? Được rồi, không nói nữa, lên nhà ngủ sớm một chút đi. Đợi đến cuối tuần nếu rảnh, chúng ta tiếp tục chuyển sang bối cảnh mạo hiểm thứ ba, còn một phần nữa là có thể bước vào giai đoạn thi đấu rồi."

"Sao còn phải đợi đến cuối tuần, nếu chị không mệt thì đêm nay chơi luôn nha."

"Đừng quấy, công việc vẫn quan trọng hơn." Hứa Ấu Diên nhìn tòa nhà chung cư, "Tiền thuê nhà ở đây không hề rẻ, chị cũng biết giá thị trường, không cố gắng làm việc thì gánh nặng sẽ rất lớn. Nên giữ sức đi làm."

"Vậy nhà cũ ở gần đây của chị sao rồi?" Thời Duyệt hỏi.

"Bán lúc ly hôn rồi, chia đôi với vợ cũ của chị. Ừm...em biết chị ly hôn chưa?"

"Biết. Chị nỡ bán sao? Khu vực tốt như vậy, trung tâm của cả thế giới, khu vực bảo đảm giá trị ổn định, triển vọng tăng giá cũng tốt. Bán nhà không phải ý của chị đúng không?"

Đây là lần đầu tiên Thời Duyệt chủ động nhắc đến chuyện Hứa Ấu Diên ly hôn, cô muốn biết khi nhắc đến vợ cũ, Hứa Ấu Diên sẽ tỏ ra thế nào.

Hứa Ấu Diên không hổ là "người lớn trưởng thành", nhắc đến chuyện này vẫn tỏ ra như thường, kể lại sự thật một cách rất bình thản:

"Ừ, không phải đề nghị của chị, chỉ là đề nghị này cũng không có vấn đề gì, nhà là tài sản chung, cô ấy có tư cách lấy đi một nửa."

Thời Duyệt cố gắng tìm hiểu tình cảm của chị với vợ cũ, tiếc là thất bại.

Hứa Ấu Diên cực kì lý trí, tựa như đang nói về chuyện không liên quan đến mình, không hề xúc động khi cất lời.

Thời Duyệt không hỏi thêm.

Thoát khỏi Phòng Bí Mật, Thời Duyệt nhìn đồng hồ trên xe, đã là mười một rưỡi tối.

"Hay chị lên nhà cùng em đi." Thời Duyệt nói, "Đã muộn thế này còn về làm gì? Ngủ ở nhà em đi. Chị về một mình em cũng lo."

Giọng điệu của Thời Duyệt giống hệt với giọng điệu của Hứa Ấu Diên trong Phòng Bí Mật khi nãy, cô rất muốn biết ở trước mặt mình, Hứa Ấu Diên rốt cuộc sẽ nghiêm túc hay chỉ coi đây là chuyện vui đùa.

Hai người ngồi trong xe yên tĩnh, ngoài ánh mắt nhìn nhau chăm chú, không còn hành động quan tâm nào đủ sức thuyết phục hơn.

Đây là lần đầu tiên Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên đối mặt trực tiếp với nhau, cô biết Hứa Ấu Diên có thiện cảm với mình, nếu không có thiện cảm thì đã không chân thành khen ngợi, càng không cần tốn nhiều công sức dỗ dành người mình không thích.

Vậy trong lòng Hứa Ấu Diên rốt cuộc nghĩ thế nào? Chị sẽ trả lời thế nào?

Hứa Ấu Diên không đáp lại ánh mắt của cô, cũng không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào cô, nở nụ cười.

Sau đó không nói gì, xuống xe.

Thời Duyệt cũng lập tức xuống xe, nhìn Hứa Ấu Diên đút hai tay vào túi áo bước đi trong bóng đêm, áo khoác rất mỏng, giống như kiểu áo mặc vào đầu thu, dưới mái tóc tùy ý buộc cao, chiếc cổ để trần đón gió lạnh thổi vào.

Thời Duyệt nhìn Hứa Ấu Diên bước đi một mình từ trong ánh đèn sáng ngời ấm áp của chung cư ra ngoài đường lớn.

"Ngủ ngon!" Thời Duyệt cất cao giọng, gần như hét lên.

Hứa Ấu Diên quay đầu lại, đứng ở nơi giao nhau giữa bóng tối và ánh sáng, Thời Duyệt không thấy rõ nét mặt của chị.

......

Về đến nhà, không bật đèn, Thời Duyệt đứng một mình bên cửa sổ, tự kiểm điểm.

Tại sao cô phải để ý đến vẻ ngoài trong trò chơi? Có ý nghĩa gì? Vì sao phải cố chấp chuyện nhỏ nhặt này?

Không thể lấy cớ vì đã chờ đợi quá lâu.

Thời Duyệt vốn cho rằng mình và Hứa Ấu Diên không có khả năng.

Hai người cách nhau mười một tuổi, khi Thời Duyệt đang cố gắng lớn lên, dùng sức vươn tới mốc trưởng thành mười tám tuổi, Hứa Ấu Diên lại kết hôn.

Cô thầm mến Hứa Ấu Diên nhiều năm như vậy, cứ ngỡ rằng đời này hai người sẽ không còn quan hệ gì, chẳng ngờ trời cao ưu ái cô.

Hứa Ấu Diên ly hôn, chị thật sự đã ly hôn.

Cơ hội bỗng nhiên đến, Thời Duyệt tự nói với mình, lần này cô không thể bỏ qua.

Dùng trăm phương ngàn kế để sắp đặt một vị trí bên cạnh Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt biết, Hứa Ấu Diên là một người hết lòng vì sự nghiệp, khi ở vực thẳm của cuộc đời, chị sẽ càng dốc lòng dốc sức để một lần nữa đứng lên, phải làm thế nào để chị chú ý đến mình?

Đối với những người ở độ tuổi như Hứa Ấu Diên, sức sống của một người trẻ tuổi có thể mang đến yếu tố mới mẻ cho cuộc sống của chị, cô có thể làm Hứa Ấu Diên để ý đến mình, thậm chí nảy sinh chút cảm tình với mình, nhưng Hứa Ấu Diên tuyệt đối sẽ không bao giờ thích một người thật sự trẻ con.

Chị nhất định sẽ chỉ cân nhắc một người hiểu mình, ủng hộ mình, có thể kề vai sát cánh cùng mình, và có khả năng ở bên mình lâu dài.

Tràn đầy cảm giác mới mẻ, nhưng không thật sự trẻ con, chỉ người với năng lực như vậy mới có thể chinh phục Hứa Ấu Diên.

Đây là điều cần được tập trung kiểm soát một cách hợp lý.

Thời Duyệt biết mình có thể làm tốt.

Đây là cơ hội thật vất vả mới có được, nếu như bỏ lỡ, đời này kiếp này có thể sẽ không trở lại.

Không thể gấp.

Người có thể ở bên Hứa Ấu Diên đến cuối cùng, nhất định là mình, chỉ có thể là mình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện