Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 50


trước sau

Yêu, đương.

.

Hứa Ấu Diên và bé lợn vàng hợp tác, cuối cùng thu lại được phần lớn tiền vàng. Lúc này Trần Minh mới leo lên từ bùn đất, vỗ vỗ bụi trên người, ngây ngốc hỏi hai cô:

"Có chuyện gì thế, sao tôi lại bị ngất xỉu?"

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đều hết sức cảnh giác nhìn Trần Minh, hắn tiến lên trước một bước, hai cô lùi về sau hai bước.

"Hai cô sao thế? Không nhận ra tôi ư? Tôi là Trần Minh đây."

Trần Minh bối rối không thôi, chợt phát hiện trên người mình dính đầy bùn đất, thậm chí còn có mấy vết máu, vì thế hết sức chân thành hỏi Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt chuyện vừa xảy ra.

Thấy hắn có vẻ không giống như đang nói dối, không chừng đây cũng là một phần của cốt truyện, Hứa Ấu Diên kể lại chuyện hắn vừa biến thành Xác Chết Trên Núi Hoang.

Trần Minh nghe xong cũng sợ quá mức, rồi chợt nhớ ra một chuyện.

"Lúc tôi ngồi máy kéo của bác nông dân, tôi phát hiện trên máy kéo có một thi thể, lúc đó tôi đã cảm thấy hơi sợ, nhưng vùng núi heo hút này ngoài tôi cũng chỉ có bác ta là người sống, tôi lại không biết đường, người ta tốt bụng chở tôi đi một đoạn, tôi phải không biết xấu hổ từ chối thế nào? Lúc ở trên máy kéo, tôi còn có cảm giác thi thể kia sờ chân mình, tôi sợ đến mức phải hỏi bác nông dân kia. Bác nông dân kia cười, nói tôi to xác sao lại nhát gan như vậy. Đấy là một cái xác, sao có thể cử động? Máy kéo đi trên đường khó tránh khỏi lắc lư, vấp một cái thi thể cũng khó tránh khỏi sẽ chạm vào tôi, nói tôi đừng sợ. Bây giờ nhớ lại bác nông dân kia cũng rất kỳ lạ, trời rất lạnh nhưng không có mưa, lại đội mũ rộng vành che hơn nửa mặt, căn bản không nhìn rõ mặt mũi, không chừng cả hai người bọn họ đều là quỷ, muốn mượn xác hoàn hồn."

Thời Duyệt nghe hắn kể mà nổi da gà, bắt hắn trật tự không được nói tiếp.

Trần Minh có vẻ đã trở lại bình thường, thanh máu trên đầu cũng biến mất. Hắn lại chuẩn bị lên đường đến kênh Đoạn Đầu, xem ra kênh Đoạn Đầu vẫn là nhiệm vụ chính tuyến, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đều đề phòng, xuất phát đi về hướng Nam cùng Trần Minh.

Sau mười lăm phút đi bộ, nhóm người đến thôn Khảm Đầu* bên kênh Đoạn Đầu, lúc này trời đã sáng hẳn, ngoài cửa thôn có mấy nông phụ đang cho gà ăn. Khuôn mặt của những nông phụ kia đều đỏ bừng vì lạnh, nhưng có sức sống hơn, ít nhất là vẫn có dáng vẻ của người sống. Thần kinh căng thẳng của Thời Duyệt cũng thả lỏng phần nào.

*Khảm đầu có nghĩa là chặt đầu.

Trần Minh vào trong thôn, tìm được trưởng thôn, trưởng thôn là một người khoảng bảy mươi tuổi, ăn mặc rất chỉnh tề, phía sau có hai thanh niên đi theo, đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn những vị khách đến thăm.

Con rể của trưởng thôn chính là chú họ xa của Trần Minh, lần này Trần Minh vội về là để chịu tang chú họ.

Trần Minh hỏi linh đường của chú họ ở đâu, muốn tiễn chú đi đoạn đường cuối, kết quả là trưởng thôn nói với hắn, chú họ của hắn vẫn chưa chết, chỉ bệnh nặng mà thôi, bây giờ có thể dẫn hắn đi thăm.

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đứng một bên đã cảm thấy bầu không khí rất kỳ quái, cốt truyện có vẻ không đúng lắm.

Nội tâm của Trần Minh hoạt động:

【Trần Minh thoáng nghi ngờ, nếu chú họ vẫn chưa chết, vì sao trưởng thôn lại nói với hắn qua điện thoại là chú đã chết? Còn giục hắn nhanh chóng trở về, chẳng lẽ vì muốn hắn về gặp chú họ lần cuối? Nghe vậy cũng hợp lý, dù sao bố mẹ hắn đều đã qua đời, trong nhà chỉ còn lại mình hắn. Chỉ là...mang theo mối nghi hoặc, Trần Minh đi theo trưởng thôn đến gặp chú họ.】

"Chúng ta cũng đi theo thôi." Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đi theo Trần Minh vào thôn, vào một ngôi nhà, nhìn thấy chú họ đang nằm trên giường, sắc mặt quả thật không khỏe.

Trần Minh ngồi xuống bên cạnh chú họ, ân cần hỏi thăm. Chú họ chỉ ho, không nói nên lời.

Trưởng thôn nói: "Tiểu Minh à, cháu cũng thấy tình hình của chú cháu rồi đấy, bác sĩ trên thị trấn nói nó bị ung thư giai đoạn cuối gì đó, đã không còn cách nào cứu được, chỉ có thể chờ chết. Ôi, nhưng chú của cháu mới hơn bốn mươi tuổi, còn chưa có con, cứ thế chết thật sự đáng tiếc."

Thôn trưởng nói rồi đưa tay vỗ vai Trần Minh, nói bằng giọng thấm thía: "Cháu còn nhớ không, trước kia chú họ của cháu vào thành phố thăm các cháu, mang một túi măng mùa đông lớn từ xa đến, rất quan tâm các cháu. Hiện giờ chú gặp khó khăn, cháu không thể khoanh tay đứng nhìn."

Trần Minh sững sờ trong giây lát, lập tức hiểu ý của trưởng thôn, hắn lấy toàn bộ số nhân dân tệ mang theo mình, đưa cho trưởng thôn:

"Ông xem đi ạ, cháu thật sự không có nhiều hơn, hiện giờ kinh tế kém như vậy, mức chi tiêu ở thành phố quá cao, cháu cũng chỉ còn hai nghìn này."

Trưởng thôn xua tay, bảo hắn cất tiền: "Cháu vẫn là một đứa bé, sao ông có thể đòi tiền của cháu đây?"

Trần Minh ngẩn ra: "Vậy ý của ông là..."

"Tiểu Minh à, cháu còn nhớ Tiểu Tú không?"

"Ông nói là cháu nội Tiểu Tú của ông ạ? Cháu nhớ trước kia đã từng xem ảnh của em ấy."

"Tiểu Tú, hai ngày trước đã đi rồi..." Trưởng thôn thở dài một tiếng, hai mắt ngấn nước khi nhắc đến Tiểu Tú, "Nó mới mười lăm, còn chưa ra khỏi nhà mấy lần, vậy mà cứ thế bệnh mất. Mẹ nó khóc đến nỗi không còn nhìn thấy gì, ông cũng không ngủ hai ngày nay rồi, nhìn tóc của ông đi, hai ngày trước còn không có một sợi bạc, giờ đã bạc trắng rồi."

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt nhìn biểu cảm của Trần Minh, thấy rõ hắn đang ở trạng thái mờ mịt.

Trưởng thôn nói: "Chắc là bố mẹ cháu đã nói với cháu chuyện của cháu và Tiểu Tú rồi."

Trần Minh hơi do dự nói: "Ông nói đến chuyện cháu và Tiểu Tú được đính ước từ bé?"

Trưởng thôn: "Đúng đúng đúng."

Trần Minh lúng túng cười: "Đó là chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi, hiện giờ mọi người đều tự do yêu đương, đâu ai nghĩ đến chuyện đính ước khi bé nữa, hơn nữa, Tiểu Tú đã..."

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đều biết Trần Minh muốn nói gì, Tiểu Tú đã mất, còn nhắc đến chuyện đính ước từ bé làm gì?

"Không phải chứ..." Thời Duyệt nghĩ đến một khả năng đáng sợ.

"Âm hôn." Hứa Ấu Diên cũng nghĩ đến.

Quả nhiên, trưởng thôn nói: "Đúng vậy, Tiểu Tú đã đi trước, nhưng hôn ước của hai đứa không thể bị đảo ngược. Trước kia ông nội cậu cũng đã nhận lễ đính hôn, bây giờ cậu lại nói tự do yêu đương cái gì, lẽ nào cậu muốn Tiểu Tú chết không được trọn vẹn, không cam lòng nhưng vĩnh viễn bị mắc kẹt trong ngôi nhà này, vĩnh viễn không thể siêu sinh?"

Nghe trưởng thôn nói nghiêm túc như vậy, Trần Minh bật dậy từ giường của chú họ: "Thế này, cháu không có ý đấy, cháu.."

Không đợi Trần Minh nói hết, trưởng thôn tức giận nói: "Vậy cậu còn có thể có ý gì? Hay là muốn lật lọng?"

Trần Minh hết đường chối cãi: "Cháu, chuyện này...ông muốn cho cháu và Tiểu Tú âm hôn, nhưng cháu vẫn còn sống."

Trưởng thôn nói: "Đừng trì hoãn, dù đã chết thì đã đính ước vẫn là đã đính ước. Kể cả nếu nó còn sống, cậu vẫn phải lấy nó, có gì khác nhau? Hơn nữa bây giờ chú họ của cậu bệnh nặng thế này, hai đứa kết hôn còn có thể xung hỉ, không chừng bệnh của nó sẽ tốt lên. Một công đôi việc, cậu nói này nói nọ làm gì. Có phải cậu nghĩ ra ngoài đi học hai năm là có thể khinh thường người khác?" Trưởng thôn chợt tiến lên một bước, trợn mắt cao giọng, "Cậu không muốn trơ mắt nhìn chú cậu chết đi chứ?!"

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt nhìn sắc mặt trắng như tờ giấy của Trần Minh, hắn nắm chặt quần của mình, vô thức nhìn về phía cửa, rõ ràng là muốn chạy trốn.

Người bình thường nào sẽ sẵn lòng kết hôn với một con ma? Dù là NPC cũng sẽ sợ.

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đều nhìn ra Trần Minh muốn chạy trốn, trưởng thôn cũng vậy, hai thanh niên dữ dằn vẫn luôn theo sau trưởng thôn người vây trái người vây phải, trực tiếp chặn Trần Minh ở giường của chú họ, dường như chỉ cần Trần Minh muốn tiến lên một bước, hai gã này sẽ lập tức đánh gục hắn.

Trần Minh gầy đến mức lộ xương sườn, sao có thể là đối thủ của hai gã lực lưỡng này, hắn lùi về sau hai bước, suýt nữa đặt mông xuống mặt chú họ.

Không chỉ có hai gã thanh niên này, Trần Minh phát hiện ngoài nhà của chú họ còn rất nhiều người dân trong thôn, mấy cái đầu màu đen nhìn vào trong qua cửa sổ, tất cả đều đang theo dõi hắn.

Trần Minh sao có thể ngờ rằng mình lặn lội ngàn dặm xa xôi trở về, lại chính là đưa dê vào miệng hổ.

Trưởng thôn vỗ vai hắn, giống như đang giao một trách nhiệm nặng nề, nói với hắn: "Đừng để tư tưởng trở thành gánh nặng đè lên mình, chuyện không phức tạp như cháu nghĩ, chỉ là muốn cháu và Tiểu Tú thực hiện nghi thức theo tập tục trong thôn, trông coi nó một đêm là được. Xong việc rồi cháu mang bài vị của nó lên thành phố cúng bái tử tế, giữ mình trong sạch vì nó năm năm, đến khi nguyện vọng của nó được hoàn thành, nó sẽ tự nhiên rời đi. Đến lúc đó cháu muốn lấy vợ mới, cũng không ai ngăn cản."

Trần Minh: "Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

Trưởng thôn hứa hẹn: "Thật sự chỉ đơn giản như vậy."

Trần Minh chỉ có thể nhận lời.

Minh hôn thường không được tổ chức vào ban ngày, chỉ khi mặt trời lặn hoàn toàn, màn đêm buông xuống, lúc đó mới là thời điểm tốt để bắt đầu.

Thôn Khảm Đầu nằm bên kênh Đoạn Đầu, sâu trong núi. Vì đường núi khó đi, người trong thôn hầu như không liên lạc với thế giới bên ngoài, có một vài tư tưởng mê tín từ thời phong kiến vẫn rất phổ biến, thậm chí Tiểu Tú còn có một cô hầu theo mình từ nhỏ.

Cô hầu trẻ ôm bài vị của Tiểu Tú quỳ gối cùng Trần Minh trong phòng chính nhà trưởng thôn, thay vì lụa đỏ mừng vui, vải trắng được treo trên xà nhà. Ngay cả trang phục và mũ chú rể, thậm chí là đóa hoa trước ngực Trần Minh cũng là màu trắng. Tất cả người thân và bạn bè đến dự cũng đều mặc đồ trắng, cảnh tượng rất đáng sợ.

Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên đứng trong đám đông, nhìn người ra kẻ vào, suy đoán về diễn biến của cốt truyện.

Hứa Ấu Diên nói: "Nếu là bối cảnh kinh dị, tất nhiên sẽ có chuyện kinh dị xảy ra, chị cảm thấy đêm nay Trần Minh rất khó trốn thoát."

"Tiểu Tú sẽ không vùng dậy chứ?" Chỉ suy đoán cũng làm Thời Duyệt cảm thấy ớn lạnh.

Hứa Ấu Diên: "Rất có thể."

Hai người đang nói, gợi ý của hệ thống chợt xuất hiện.

【 Hệ thống nhắc nhở: Bảo vệ Trần Minh không mất mạng, đến bình minh, bạn sẽ qua ải.】

Một thanh máu xuất hiện trên đầu Trần Minh, hơn nữa lượng máu cực kì ít, có vẻ rất dễ mất mạng.

Hai mắt Thời Duyệt tối sầm, đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó.

Sau khi bái đường, Trần Minh bị kéo đến phòng ngủ của Tiểu Tú khi còn sống, bị yêu cầu động phòng.

Trần Minh: "Cái gì?! Còn phải động phòng? Với một người chết..."

Trần Minh bị đẩy mạnh vào phòng, cửa phòng vừa mở, một cơn gió lạnh thoảng qua, trong căn phòng nhỏ có một chiếc quan tài mở nắp, trong quan tài là thi thể của một cô bé, khuôn mặt được trang điểm rất đáng sợ.

Khuôn mặt nhỏ trắng bệch như được bôi bột, đôi môi đỏ chót, trên má còn có hai vòng tròn

vẽ bằng son, người mặc quần áo trắng chân đi giày thêu, cảm giác như có thể mở mắt ra bất cứ lúc nào.

Trần Minh chỉ nhìn qua Tiểu Tú đã sợ đến nỗi chân mềm nhũn, trưởng thôn nhân cơ hội sai người đóng cửa phòng rồi khóa kín, chưa đến bình minh chưa cho hắn ra ngoài.

Không biết trưởng thôn và những người khác đã đi hay núp trong bóng tối bí mật quan sát, khoảnh khắc khi cánh cửa đóng lại, vạn vật đều yên lặng, thi thể trong quan tài càng có vẻ đáng sợ.

Nhóm người trưởng thôn như không nhận ra sự tồn tại của Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt, hai cô đều bị nhốt trong phòng cùng Trần Minh.

Trần Minh vốn đang ngồi trên ghế, chốc lát sau lại đứng lên, đi quanh phòng, song cứ mỗi hai giây ánh mắt lại nhìn sang thi thể kia.

Trần Minh không ngừng tự lẩm bẩm "phải tỉnh táo phải tỉnh táo", đi qua đi lại cũng là để đề phòng có chuyện đáng sợ xảy ra nếu mình ngủ, muốn chịu đựng đêm nay trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.

Nào ngờ càng muốn tỉnh, hắn lại càng không được như mong muốn.

Trong phòng như thể được thắp một loại hương kỳ lạ, khiến Trần Minh càng lúc càng buồn ngủ, cuối cùng hắn không chịu nổi, ngồi xuống góc tường cách xa quan tài nhất, nghiêng đầu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên cũng bắt đầu rã rời, hai cô liên tục bảo nhau không được ngủ, phải tỉnh táo, thế nhưng cuối cùng tầm mắt vẫn hoàn toàn tối đen.

"Em không nhìn thấy gì cả." Thời Duyệt nói với Hứa Ấu Diên trên kênh chat riêng.

"Chị cũng thế." Hứa Ấu Diên nói, "Nhưng vẫn có thể nghe được ít tiếng động, em nghe cẩn thận xem."

Thời Duyệt vểnh tai trong bóng tối: "Hình như là tiếng gỗ bị ép, chẳng lẽ..."

Tầm nhìn đột nhiên bừng sáng, lại có thể nhìn thấy mọi thứ, Thời Duyệt vừa mở mắt liền nhìn thấy một bàn tay xanh đen bám ở mép quan tài, Tiểu Tú như một người giấy từ từ ngồi dậy trong quan tài.

Tỉnh lại cùng lúc với Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên, Trần Minh nhìn thấy cảnh tượng này liền hét khản cổ.

"Anh...chính là...chồng của em sao?" Tiếng của Tiểu Tú giống như âm thanh khi dùng cưa cắt gỗ, làm người nghe cực kì khó chịu.

Tiểu Tú nhìn chằm chằm Trần Minh đang ngồi trong góc, tóc dài che khuất khuôn mặt, hoàn toàn không nhìn thấy rõ vẻ ngoài, chỉ cảm thấy cái lạnh bức bối trong phòng, khiến người ta chóng mặt hoa mắt.

Trần Minh nhảy dựng lên, điên cuồng đập cửa, hét to: "Nhanh thả tôi ra, thả tôi ra đi có ma!"

Bên ngoài không có bất cứ một người nào mở cửa cho hắn, mặc kệ hắn dùng bao nhiêu sức đập cửa, cánh cửa vẫn không chút sứt mẻ, hắn căn bản không thể chạy ra ngoài.

Ma nữ Tiểu Tú cười quái dị, cơ thể như muốn bay ra khỏi quan tài: "Anh chính là chồng của em...đêm nay chúng ta phải động phòng vui vẻ, đến đây nào đến đây nào..."

Trần Minh khóc to như bão, mà Thời Duyệt cũng toát mồ hôi, không biết nên tấn công ma nữ từ đâu. Nói thật, với dáng vẻ kinh khủng của con ma nữ này, đừng nói là tấn công, cô còn không muốn động vào.

Ngay khi sắp bay ra khỏi quan tài, Tiểu Tú bỗng ngừng lại.

Động tác của nàng thoáng cứng đờ, muốn ưỡn lên, lại bị ấn về, không thể cử động.

"Ai!" Ma nữ Tiểu Tú quát.

Hứa Ấu Diên đứng cạnh quan tài, một tay ấn đầu ma nữ Tiểu Tú, ngăn không cho nàng ra khỏi quan tài.

"Cô em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Hứa Ấu Diên hỏi rất nghiêm túc.

Ma nữ Tiểu Tú như gặp phải giáo viên chủ nhiệm, sững sờ trong giây lát, trả lời: "Mười lăm tuổi."

"Mười lăm tuổi, vị thành niên! Động phòng cái gì?! Quay lại!" Hứa Ấu Diên ấn nàng ngã về quan tài.

Hứa Ấu Diên lập tức gọi Thời Duyệt: "Nhanh đậy nắp quan tài lại, đừng cho nó trở ra!"

Khi Hứa Ấu Diên gọi, Thời Duyệt cũng đã bắt đầu hành động, có buff từ vẻ ngoài, một mình cô có thể nâng nắp quan tài nặng nề, ném về phía quan tài.

Cảm thấy mình bị trêu chọc, ma nữ Tiểu Tú đang muốn đứng dậy, đúng lúc nắp quan tài bay đến, chỉ kịp kêu một tiếng, lại nằm vào trong.

Trần Minh cũng đi đến giúp, ba người hợp sức buộc chặt quan tài, ma nữ Tiểu Tú ở trong điên cuồng giãy giụa, Trần Minh dứt khoát ngồi lên nắp quan tài, bị ma nữ lắc trái lắc phải giống một anh cao bồi miền hoang dã.

"Ở đâu có đinh không? Đóng đinh nắp quan tài là chắc chắn nhất!" Hứa Ấu Diên hô.

Dường như câu hỏi này vượt quá phạm vi thiết lập của Trần Minh, hắn không phản ứng, Thời Duyệt nói: "Kho củi có không?"

Nhưng đúng lúc này, cả cỗ quan tài vỡ tung, ma nữ Tiểu Tú vũng vẫy lao ra, hai tay quét mạnh, ba người cùng bay ra ngoài, ngã xuống mặt đất.

Thanh máu của Trần Minh lập tức mất một nửa, gần như nôn ra máu, đúng là người thủy tinh, vừa đụng phải đã vỡ.

Hứa Ấu Diên không thể để hắn tiếp tục bị thương, che trước người hắn, rút dao, hỏi Thời Duyệt: "Con lợn vàng của em còn có thể tấn công được không?"

Thời Duyệt nói: "Miệng nó đang sưng vù, không thể dùng nữa, phải nghỉ một thời gian mới bình thường."

Hứa Ấu Diên "chậc" một tiếng, chỉ có thể cố gắng.

Nhưng trên đầu ma nữ Tiểu Tú cũng không có thanh máu, nghĩa là nàng giống Thanh Xà Bạch Xà, không thể tấn công để tiêu diệt.

Vậy phải làm sao?

Không hề có bất kì một nhắc nhở nhiệm vụ nào, nhưng cũng không đợi Hứa Ấu Diên nghĩ ra, ma nữ Tiểu Tú đã vung hai tay, hai dải lụa trắng bay lên, quấn quanh cổ của Trần Minh và Hứa Ấu Diên, muốn siết chết hai người.

Thanh máu của hai người nhanh chóng tụt xuống, dưới tình hình cấp bách, Thời Duyệt chợt nhớ ra mình đang mặc vẻ ngoài đạo sĩ, lục lọi bên trong áo đạo sĩ, lấy được một đống bùa màu vàng, cũng mặc kệ có tác dụng gì, cô lập tức ném về phía ma nữ.

Không ngờ những lá bùa màu vàng này thật sự có ít sức sát thương đối với ma nữ, khi lá bùa chạm vào người, ma nữ cảm thấy đau rát, bị thiêu đốt phải giậm chân, ma nữ quay đầu nhìn Thời Duyệt, căm tức nói:

"Con mẹ nó đừng có ném lung tung nữa!"

Thấy bùa có tác dụng, Thời Duyệt lại lập tức cầm đầy hai tay vung khắp trời, sau đó rút kiếm gỗ đào, đâm ma nữ một nhát .

Ma nữ đang kêu gào vì bị bùa làm bỏng, Thời Duyệt lại cho nàng một nhát kiếm, găm thẳng vào tim nàng.

Ma nữ Tiểu Tú bỗng yên lặng, cúi đầu nhìn lưỡi kiếm đâm vào ngực mình, lại nhìn Thời Duyệt, bất lực nói:

"Trên đầu ta không có thanh máu, ngươi đâm cái mông à."

Thời Duyệt không ngờ ma nữ lại đột nhiên chửi mình: "Ngươi tự dưng bò ra khỏi quan tài, bảo về không về, còn muốn phá quan tài, giống hệt như muốn ăn thịt người, ta không đâm ngươi thì đâm ai?"

Ma nữ Tiểu Tú: "Không phải ma quỷ đều xuất hiện như thế à? Nhất định phải có hiệu ứng nổ tung. Ngồi xuống tâm sự tuổi hồng còn là ma à?"

Thời Duyệt trợn mắt: "Ngươi là ma mà cũng tranh cãi với ta sự thật này? Ngươi không phải quái vật cần đánh trong bối cảnh này à!"

Có lẽ Thời Duyệt đã nói ra được vài từ then chốt trong cuộc đối thoại thông minh, ma nữ mắng cô vô cùng lưu loát: "Là mắng ngươi lại có thể tùy tiện đâm ngực người ta được chưa? Ta mới mười lăm tuổi! Vị thành niên!"

Đúng là gặp ma, đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Theo dõi cảnh này, Hứa Ấu Diên gần như bật cười, rồi đưa bình sữa cho Trần Minh, để hắn uống vài ngụm hồi máu.

Nếu con ma nữ này có thể nói chuyện, vậy giải quyết cũng dễ hơn nhiều.

Hứa Ấu Diên lại gần ma nữ Tiểu Tú, hỏi: "Trên đầu ngươi không có thanh máu, nghĩa là chúng ta cũng không cần phản kháng, phải làm thế nào để qua ải này của ngươi, ngươi có thể nói cho chúng ta biết không?"

Câu nói của Hứa Ấu Diên đã kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến, Tiểu Tú thở dài một tiếng ngồi gục xuống đất:

"Ta chết quá sớm, còn rất nhiều nguyện vọng chưa hoàn thành, chỉ cần hoàn thành nguyện vọng cho ta, để ta toại nguyện, rời khỏi nơi này."

Hứa Ấu Diên hỏi: "Vậy nguyện vọng của ngươi là gì?"

Ma nữ Tiểu Tú ngẩng đầu, khuôn mặt trang điểm kiểu người chết nhộn nhạo chút gió xuân: "Nguyện vọng duy nhất của ta là --- yêu, đương."

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt cùng nhìn về phía Trần Minh. Trần Minh nhận được ánh mắt đầy mong chờ, lại nhìn khuôn mặt đáng sợ của ma nữ, chớp mắt, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Thời Duyệt: "Phắc?!"

Cô bước đến kéo Trần Minh dậy, lắc mạnh: "Nhà anh tạo nghiệp anh lại không biết xấu hổ ngất xỉu đúng lúc này! Đứng lên cho tôi!"

Dù Thời Duyệt có lắc thế nào, Trần Minh vẫn không nhúc nhích như đã chết.

Đúng lúc này, một đồng hồ đếm ngược màu đỏ xuất hiện trên cao.

【Hệ thống nhắc nhở: Hoàn thành nguyện vọng cho ma nữ Tiểu Tú trong vòng hai giờ, nếu không ma nữ Tiểu Tú sẽ biến thành ác quỷ, nhiệm vụ thất bại. 】

Ma nữ Tiểu Tú chống cằm mong đợi: "Em chỉ muốn yêu đương mà thôi, ai cũng được, đến đây hoàn thành nguyện vọng cho em nào."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện