Sao nụ hôn đầu của em có thể vẫn còn.
.
Ma nữ Tiểu Tú tràn đầy chờ mong, mà vị hôn phu của nàng, Trần Minh, còn giống ma hơn, nằm đơ thành hình chữ đại ở góc tường, vẫn không nhúc nhích.
Đồng hồ đếm ngược xúi quẩy lại bắt đầu giảm từng giây, nếu nguyện vọng của Tiểu Tú không được thực hiện trong thời gian quy định, nhiệm vụ sẽ thất bại.
Hai cô đi một đường thật vất vả mới đến được thôn Khảm Đầu, chỉ còn lại một nhiệm vụ cuối cùng là qua ải, nhiệm vụ này tưởng như không khó, thế nhưng lại cực kì lúng túng đối với Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt lúc này.
Hứa Ấu Diên không hiểu, rất bối rối hỏi Thời Duyệt, muốn em phải giải thích rõ ràng: "Vì sao trong bối cảnh kinh dị lại có nhiệm vụ tình yêu?"
"Rất bình thường." Thời Duyệt bình tĩnh nói, "Nói cho cùng Phòng Bí Mật vẫn là một ứng dụng hẹn hò nha, dù là mùa giải thi đấu, thì yếu tố tình yêu xuất hiện trong tất cả các chủ đề đều là chuyện rất bình thường."
Hứa Ấu Diên: "Sao chị cảm thấy như em đang nói nhảm."
Thời Duyệt: "Chị hỏi em rồi lại không tin, vậy hỏi làm gì."
Ma nữ Tiểu Tú: "Còn em thật ra rất muốn xem các chị còn có thể nói chuyện riêng đến lúc nào."
Hai tiếng đếm ngược đã qua mười lăm phút, ma nữ Tiểu Tú có tổng cộng bốn nguyện vọng, chưa có nguyện vọng nào được hoàn thành.
"Nói thử xem, cô có bao nhiêu nguyện vọng?" Hứa Ấu Diên hỏi nàng.
Thời Duyệt khó chịu: "Lẽ nào chị thật sự muốn giúp nó thực hiện nguyện vọng yêu đương?"
"Chị chỉ hỏi thử thôi, hỏi thử thôi."
Ma nữ Tiểu Tú lập tức vui lên: "Đầu tiên, em muốn một bông hoa. Nghe nói những cặp đôi yêu nhau đều sẽ tặng hoa cho người mình yêu, em chưa từng được tặng một bông hoa nào."
"Đơn giản vậy à, còn tưởng chuyện gì khó. Muốn hoa cũng dễ thôi."
"Nhưng mà." Thời Duyệt nói, "Ở đây là vùng núi heo hút, còn có vẻ đang là mùa đông, trên đường đến đây còn không thấy được một ngọn cỏ đàng hoàng, chị định đi đâu tìm hoa cho nó."
Hứa Ấu Diên suy nghĩ một lát, nói: "Không nhất thiết phải ra ngoài tìm hoa, để chị xem thử."
Cô tìm thấy vài tờ tiền giấy dưới cỗ quan tài vỡ nát, tiền giấy đến với tay cô được gấp thành một bông hoa trắng nhỏ xinh khéo léo, óng ánh long lanh rất đáng yêu, Hứa Ấu Diên tặng bông hoa này cho Tiểu Tú.
Thời Duyệt không ngờ Hứa Ấu Diên còn có kỹ năng này, hơn nữa chị lại có thể thật sự tặng hoa cho ma nữ...
Thời Duyệt còn chưa được Hứa Ấu Diên tặng hoa bao giờ.
Thời Duyệt lạnh mặt nhìn Tiểu Tú hết sức vui vẻ nhận hoa, Hứa Ấu Diên có chút thấp thỏm không yên, không biết làm thế này có hiệu quả hay không.
"Cảm ơn chị." Tiểu Tú cảm kích nói.
Thanh trạng thái trên đầu Tiểu Tú có sự thay đổi.
【Nguyện vọng của Tiểu Tú (1/4)】
【Hệ thống nhắc nhở: Đã hoàn thành nhiệm vụ Tặng Tiểu Tú một bông hoa. 】
Hứa Ấu Diên: "Thành công, xem ra nhiệm vụ không khó như trong tưởng tượng."
Thời Duyệt: "Đương nhiên rồi, sự thông minh của chúng ta đặc biệt làm người ta hài lòng, không, ngay cả ma cũng có thể tìm niềm vui ở cô giáo Hứa, có gì khó đâu."
Hứa Ấu Diên nhìn em: "Sao chị lại cảm thấy câu nói của em có ý khác, như đang nói móc chị vậy."
Thời Duyệt: "Đâu có, em nào dám nói móc chị, em còn phải ôm đùi chị để chị gánh em đây."
Hứa Ấu Diên không nhịn được cười, xòe tay muốn một tờ bùa của em: "Vị đạo trưởng này, ngài có nhiều bùa như vậy, cho tôi một tờ đi."
"Chị cần bùa làm gì?"
"Em cứ đưa chị rồi sẽ biết."
Thời Duyệt tùy tiện rút một tờ bùa trong tay áo đưa cho Hứa Ấu Diên. Sao cô lại không biết Hứa Ấu Diên muốn làm gì, đôi tay khéo léo kia vừa gấp hoa cho ma nữ, thấy mình không vui, chắc chắn cũng muốn gấp một bông cho mình.
Hừ, nếu là kịch bản đã dùng, Thời Duyệt không thèm.
Dưới những ngón tay khéo léo của Hứa Ấu Diên, lá bùa nhăn nhúm dần biến thành một hình bông hoa. Không giống cách gấp hoa cho Tiểu Tú vừa rồi, lần này Hứa Âu Diên rất chăm chú, đôi mắt gần như không chớp một lần. Sau khi gấp thành hình hoa xong, cô còn cẩn thận tỉ mỉ miết các góc cánh hoa, miết góc độ và hình dạng đến trạng thái hoàn hảo mới hài lòng.
Thời Duyệt nhìn thời gian trôi qua, cảm thấy đau lòng: "Được rồi, đừng làm nữa, quá lãng phí thời gian rồi."
Hứa Ấu Diên không nghe em nói, lắc đầu: "Không được, dù nhiệm vụ này thất bại, gấp hoa cho em cũng không được cẩu thả."
Thời Duyệt không nhịn được đắc ý, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Một bông hoa vô cùng tinh xảo được gấp xong, Hứa Ấu Diên cầm bằng cả hai tay, trịnh trọng đưa đến trước mặt Thời Duyệt, giải thích: "Vừa rồi tặng Tiểu Tú là hoa cúc, đây là biểu tượng cho sự trường tồn, hoa hồng."
Chẳng ai ngờ rằng, chị bỗng dưng lại nói lời êm tai như vậy.
Thời Duyệt nhận bông hoa hồng, nhìn trái nhìn phải nhìn ngược nhìn xuôi một vòng, hỏi Hứa Ấu Diên: "Sao em thấy bông hoa này không khác gì bông vừa tặng cho ma nữ?"
"Vậy là tay chị vẫn quá vụng rồi, tại chị."
Khóe miệng Thời Duyệt nâng lên, không tiếp tục làm Hứa Ấu Diên khó xử, cẩn thận nhét bông hoa vào túi trong tay áo, tiếp tục hỏi Tiểu Tú:
"Nguyện vọng thứ hai của cô là gì?"
Tiểu Tú nói: "Nghe nói các cặp đôi yêu nhau thích ngắm sao cùng nhau, em chưa từng được ngắm sao, chị dẫn em đi ngắm sao đi!"
Thế này còn chẳng dễ à!
Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên kéo Tiểu Tú chạy ra ngoài, tiện đá một cước vào Trần Minh vẫn đang mê man.
"Khoan đã, hình như cái cửa này không mở được." Thời Duyệt đẩy cửa, đây là cửa gỗ kiểu cũ, bên trong rõ ràng không có khóa, có vẻ đã bị khóa lại từ bên ngoài.
"Có lẽ là để đề phòng Trần Minh chạy đi, cốt truyện sẽ không thể tiếp tục." Hứa Ấu Diên nói, "Nếu đi ngắm sao là một phần của nhiệm vụ, vậy chắc chắn có đường để ra ngoài." Quay đầu nhìn xung quanh một vòng, phát hiện có hai cánh cửa sổ, Hứa Ấu Diên vừa đẩy ra, gió lạnh đã tràn vào trong phòng, dường như ngoài trời lúc này lạnh hơn so với khi các cô vừa đến.
"Leo lên từ đây." Hứa Ấu Diên nói.
Hai người một ma trèo cửa sổ ra ngoài, men theo bờ tường bên ngoài, đạp hai lần, lên mái nhà.
Đêm đầy gió, trăng sáng sao thưa, bầu trời đêm ở thôn Khảm Đầu rất đẹp.
Tiểu Tú ngồi trên mái nhà chăm chú ngắm nhìn những ngôi sao, cầu nguyện để có thể nhìn thấy sao băng xuất hiện.
Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt lạnh đến run cầm cập, ngoài trò chơi, Thời Duyệt cũng không chịu được kéo chăn khách sạn đắp lên người, còn Hứa Ấu Diên vớt A Song vừa đi qua lên ôm chặt.
"Bầu trời sao đẹp quá, chỉ tiếc là em muốn ngắm sao băng nhưng không được nhìn thấy." Tiểu Tú có chút mất mát nói, "Giống như cuộc đời này, không phải muốn sống bao lâu là có thể sống bấy lâu, muốn làm chuyện gì là có thể làm chuyện đấy. Em vốn có một nguyện vọng, đợi đến khi em trưởng thành có năng lực, em muốn rời khỏi cái thôn này, ra ngoài nhìn thế giới rộng lớn, tiếc là không có cơ hội ấy...tuổi thọ của em đã được định trước chỉ có mười lăm năm ngắn ngủi."
【Nguyện vọng của Tiểu Tú (2/4)】
【Hệ thống nhắc nhở: Đã hoàn thành nhiệm vụ Đưa Tiểu Tú đi ngắm sao.】
Hoàn thành hai nhiệm vụ chỉ mất hơn ba mươi phút, thời gian còn lại vẫn dư dả, Hứa Ấu Diên có chút không đành lòng quấy rầy Tiểu Tú đang chờ đợi sao băng.
Thời Duyệt "Không hỏi nó nguyện vọng tiếp theo là gì sao?"
Hứa Ấu Diên nói: "Không vội, đợi thêm mười phút cùng nó, không chừng có thể thật sự đợi được sao băng."
Không ngờ rằng nhờ sự kiên trì của Hứa Ấu Diên, các cô đã thật sự đợi được một ngôi sao băng thoáng qua.
Khoảnh khắc nhìn thấy sao băng, Tiểu Tú vui mừng la lên, chỉ lên bầu trời hỏi: "Vừa rồi là sao băng đúng không!"
Hứa Ấu Diên: "Đúng vậy, cô cầu nguyện được nhìn thấy đúng không? Tôi từng nghe mẹ tôi kể, trước kia có một câu nói, khi sao băng lướt qua, nói điều ước ba lần, điều ước sẽ trở thành hiện thực."
Tiểu Tú: "Nhanh như vậy có kịp nói ba lần không?"
"Vì thế, điều ước cũng không dễ dàng trở thành hiện thực như vậy."
"Quên đi." Tiểu Tú rất thản nhiên, "Em cũng đã là một con ma, dù cầu nguyện dưới sao băng, sao băng cũng sẽ không để ý đến em, đáp lại em cũng chỉ có người tốt như chị. Đợi đến khi hoàn thành hai nguyện vọng còn lại, em sẽ rời khỏi nơi này."
Thời Duyệt hỏi nàng: "Cô có thể nói nguyện vọng còn lại chưa."
Tiểu Tú nói: "Người ta thường nói các cặp đôi yêu nhau sẽ nắm tay nhau đi một quãng đường rất dài, em không thể đi quá xa khỏi căn phòng này, vì thế đi quãng đường rất dài liền miễn đi, em chỉ hy vọng có người sẽ nắm tay em."
Nghe được nguyện vọng này, một đường gân phẫn nộ hiện lên trên trán Thời Duyệt.
Cái đồ mất dạy này, nguyện vọng càng lúc càng quá đáng.
Thời Duyệt cũng không để lộ tâm trạng ra ngoài, Hứa Ấu Diên vẫn luôn chú ý đến từng biểu cảm rất nhỏ của em an ủi: "Chỉ nắm tay một lát mà thôi, hơn nữa Tiểu Tú cũng chỉ là một đứa bé, đừng so đo."
"Bé gì mà bé, mười lăm tuổi rồi, chỉ kém em mấy tuổi được không?"
Hứa Ấu Diên: "Kém chị hai mươi tuổi, kém hẳn một thế hệ rồi, nắm tay nó đâu khác gì nắm tay con gái." Nói xong, Hứa Ấu Diên nắm tay Tiểu Tú.
Bàn tay lạnh lẽo của Tiểu Tú giống như một khối băng, khoảnh khắc nắm lấy bàn tay ấy, Hứa Ấu Diên rùng mình một cái.
Tiểu Tú nắm chặt tay Hứa Ấu Diên, không muốn buông ra, một thanh tiến trình "Nắm chặt tay Tiểu Tú, làm nàng cảm thấy ấm áp" xuất hiện trên trời, thanh tiến trình đi lên rất chậm, một lúc lâu cũng chưa đi đến 10%.
"Lạnh lắm không?" Thời Duyệt không nhìn nổi dáng vẻ khó chịu của Hứa Ấu Diên, "Đổi cho em!"
Hứa Ấu Diên ngăn em: "Đổi cho em làm gì, đã 12% rồi, chẳng lẽ muốn bắt đầu lại sao? Đừng cử động, nhỡ lăn xuống từ mái nhà thì phải làm sao bây giờ?"
Câu nói của Hứa Ấu Diên làm Thời Duyệt nhất thời không phản bác được, Thời Duyệt cũng dứt khoát không phản bác, trực tiếp nắm bàn tay kia của Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên thoáng giật mình, quay đầu nhìn sang Thời Duyệt.
Thời Duyệt hoàn toàn không nhìn chị, làm như không có chuyện gì xảy ra, ngồi thẳng lưng nhìn bầu trời đêm nói:
"Tay em vẫn rất ấm, chị có cảm thấy đỡ hơn không?"
Thời Duyệt liếc qua, phát hiện ánh mắt Hứa Ấu Diên vẫn nhìn mình chăm chú không dời đi.
Thời Duyệt vốn là người có tố chất tâm lý rất tốt, lén lút làm một số việc mất liêm sỉ, hoặc là quang minh chính đại động chạm chị, vốn chẳng là gì đối với cô, nếu có thể làm Hứa Ấu Diên cực giận thì càng tốt.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình rất bình tĩnh, không ngờ khi bị Hứa Ấu Diên nhìn chăm chú, trái tim vẫn hoảng loạn đập thình thịch, muốn giữ lại rõ ràng rất khó khăn.
"Ừ, rất ấm."
Không biết có phải Thời Duyệt gặp ảo giác, giọng nói của Hứa Ấu Diên khi trả lời cô có vẻ gần hơn.
Lẽ nào Hứa Ấu Diên cố ý dịch lại gần mình hơn?
Không thể nào, Hứa Ấu Diên không thể nào làm như vậy.
Thế nhưng, nắm tay nhau cùng ngắm sao, mặc dù lạnh gần chết, nhưng cũng xem như là đang hẹn hò.
Là cô và Hứa Ấu Diên đang hẹn hò.
Thời Duyệt hít mũi, nghĩ sau chuyện này phải tặng thêm một cái đùi gà cho nhóm nội dung kinh dị.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ nắm tay dài đằng đẵng, tay của Hứa Ấu Diên cũng gần như đông cứng.
Hứa Ấu Diên xoa xoa hai tay, hà hơi vào những đầu ngón tay lạnh cóng.
"Cho em xem, sao đỏ hết thế này." Thời Duyệt nhân cơ hội nắm chặt tay chị, "Lạnh quá. Đừng xoa tay như con ruồi thế, để em ủ cho chị. Vẻ ngoài đạo sĩ này đầy dương khí, tay rất ấm, sẽ sớm bình thường ngay thôi."
"Xoa tay như con ruồi là thế nào..." Hứa Ấu Diên "phì" một tiếng, cười lên, cũng không rút tay về, để Thời Duyệt nắm.
"Đỡ hơn chút nào không?"
"Có, đúng là rất ấm."
【Nguyện vọng của Tiểu Tú (3/4)】
【Hệ thống nhắc nhở: Đã hoàn thành nhiệm vụ Nắm tay Tiểu Tú đến khi nàng hài lòng.】
Sau nhắc nhở của hệ thống, Tiểu Tú bỗng đứng lên, hô to một tiếng: "Đêm nay đẹp quá! Nguyện vọng của em gần như đều trở thành hiện thực! Cảm ơn chị, người tốt bụng!"
"Hét cái gì mà hét, dọa người ta." Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên buông tay nhau một cách mất tự nhiên, Tiểu Tú vui vẻ nói với hai cô:
"Em chỉ còn một nguyện vọng cuối cùng, cũng là nguyện vọng quan trọng nhất...chỉ cần hoàn thành nguyện vọng này, em sẽ không còn bận tâm điều gì để đi đầu thai."
Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt nhìn Tiểu Tú ngượng ngùng chắp hai tay trước ngực, dáng vẻ nũng nịu, dường như có một điềm báo chẳng lành.
"Lẽ nào nguyện vọng cuối cùng của cô là..."
Tiểu Tú giơ tay, vén mái tóc đen xõa dài che khuất khuôn mặt sang hai bên, cả khuôn mặt muôn hồng nghìn tía lộ ra, hai người giật mình cùng lùi về sau mấy bước.
Tiểu Tú bình thản nhắm mắt: "Nguyện vọng cuối cùng của em là, ai đó có thể hôn em."
Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt: "..."
Tiểu Tú: "Nào nào."
Thời Duyệt rút kiếm gỗ đào: "Em thấy con này không phải ma nữ, mà là ma biếи ŧɦái. Em không cần biết nó có thanh máu hay không, em phải đánh chết nó, đừng cản em."
Hứa Ấu Diên cười khổ: "Đừng làm bừa. Chỉ còn một cửa ải cuối cùng, cố gắng một chút là qua thôi. Hơn nữa nó cũng không phải thật, chỉ là nhân vật hư cấu trong trò chơi mà thôi. Em lùi lại đi, để chị làm."
Hứa Ấu Diên nói xong liền muốn bước lên, Thời Duyệt đâu chịu để chị làm loại việc này một lần nữa, cô tiến lên ngăn Hứa Ấu Diên lại:
"Khi nãy tặng hoa rồi nắm tay đều là chị làm, lần này đến lượt em."
Hứa Ấu Diên: "Nhưng không phải em sợ ma sao?"
"Chị cũng nói, đều là nhân vật hư cấu trong trò chơi mà thôi, không có gì to tát, nhắm mắt lại là xong."
Thời Duyệt đẩy Hứa Ấu Diên sang một bên, lấy hết can đảm bước lên, nắm chặt vai Tiểu Tú, cơ thể như con chim non của Tiểu Tú khẽ run lên, đôi mắt nhìn Thời Duyệt bị phủ bởi một tầng hơi nước, vòng son đỏ trên má khẽ run, đôi môi xanh tím nứt nẻ từ từ hé mở.
Nàng nhắm chặt hai mắt, chu môi, háo hức chờ đợi nụ hôn đầu tiên...
Năm giây trôi qua, chưa đến.
Mười giây, mười lăm giây...vẫn chưa đến.
Tiểu Tú mở mắt, khó chịu nói: "Gì thế! Lúc nào mới hôn! Miệng người ta sắp chuột rút rồi!"
Thời Duyệt không mở mắt nổi: "Miệng cô có mùi, bốc mùi đến nỗi tôi không nhìn rõ môi cô ở đâu rồi...bình thường có đánh răng không đấy?"
Tiểu Tú: "Nói vớ vẩn gì đấy, có người nào chết rồi vẫn đánh răng không! Cô tưởng ải này dễ qua như vậy à? Đừng nói nhiều nữa, thời gian không đợi ai! Nhanh lên!"
Tiểu Tú là một người rất thẳng thắn, vừa dứt lời đôi môi rõ ràng dài ra, từ từ kéo dài đến gần miệng Thời Duyệt.
Thời Duyệt chưa bao giờ thấy một cảnh kinh khủng như vậy, cô lập tức rụt cổ lại, đè vai Tiểu Tú đẩy nàng về sau.
Tiểu Tú ưỡn cổ, dùng sức đè Thời Duyệt: "Ta không tin ta không hôn được ngươi!"
Hai bên giằng co, một muốn hôn một muốn tránh, cố sức đến nỗi cả người run rẩy.
Hứa Ấu Diên ở một bên: "..."
Thời Duyệt gần như hạ eo xuống, đôi môi kéo dài ngay gần như vậy nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi thối từ miệng, cô thật sự không chịu nổi, một tay chống xuống, một tay tóm lấy miệng Tiểu Tú hất sang một bên.
Miệng Tiểu Tú bị hất xuống mái nhà lạnh như băng, ăn phải một miếng rêu lớn, nàng phì phì liên tục, phẫn nộ!
Chiếc cổ ưỡn lên cao ngửa về sau, sau đó đột nhiên điên cuồng quật lại, cái miệng bị kéo dài hướng về phía miệng Thời Duyệt như một cây roi!
"Đủ rồi." Hứa Ấu Diên bước lên, bắt lấy miệng Tiểu Tú, "bốp" một tiếng, trên mu bàn tay Hứa Ấu Diên xuất hiện một vết roi đỏ.
Thời Duyệt lập tức nhìn vết thương của chị, Hứa Ấu Diên nói: "Chị không sao. Tiểu Tú đến đây, tôi hôn cô."
Thời Duyệt nhìn thoáng qua đồng hồ đếm ngược, vẫn còn hơn hai mươi phút: "Cho em thêm ít thời gian, em làm được."
"Được rồi, đừng tự ép mình." Hứa Ấu Diên nói, "Nhóc con mới lớn bằng ngần nào, vẫn còn nụ hôn đầu đúng không? Nụ hôn đầu rất quý giá, sao có thể lãng phí ở việc này."
Thời Duyệt: "Sao nụ hôn đầu của em có thể vẫn còn..."
Hứa Ấu Diên ngước mắt, thoáng ngạc nhiên, nhanh chóng hiểu ra.
Thời Duyệt vẫn trẻ, hai mươi ba tuổi, cũng đã trải qua thời đại học bùng nổ hormones, không còn nụ hôn đầu cũng là chuyện rất bình thường.
Thời Duyệt lại nghĩ đến chuyện xảy ra cùng Hứa Ấu Diên trong bối cảnh đầu tiên của chủ đề mạo hiểm, một khoảnh khắc đam mê đủ để lại dư vị cả đời. Không phải cô đã cho Hứa Ấu Diên nụ hôn đầu của mình vào lúc đó sao.
Cho đến giờ cô vẫn chưa từng nói về chuyện này, cùng chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói, không thể tự đào