Thật đáng yêu.
.
Sau một điệu múa nóng bỏng, Thời Duyệt mệt đến ngất ngây, cơ bụng suýt nữa bị chuột rút, cô đứng thẳng lại muốn nhanh chóng tìm ra dấu vết của Hứa Ấu Diên trong đám đông.
Quả thật chỉ số nhịp tim của vài người đã tăng lên, đáng tiếc tất cả đều là những NPC không quan trọng, trong số các nhân vật quan trọng, Điềm Phi, Trình Nghi, Kỳ Triệu Di nhìn cô như si như say, mà chỉ số nhịp tim của mục tiêu chính Mạc Duẫn lại không hề thay đổi.
Chẳng lẽ Mạc Duẫn kia là tảng đá à? Quá khó hầu, cảm thấy giống như đúc Hứa Ấu Diên nói một đằng nghĩ một nẻo ngoài hiện thực.
Còn có một việc khác khiến Thời Duyệt rất để ý.
Yêu Tướng Khổng Vô Nhiễm kia tỏ vẻ cuộc đời không còn gì quyến luyến lúng ta lúng túng như muốn thăng thiên ngay lập tức là có ý gì?
Hơn nữa chỉ số nhịp tim của Khổng Vô Nhiễm còn rơi loảng xoảng, thậm chí hạ xuống dưới 0!
Không thể hiện ra cho người ta thấy tốt hay không tốt, lại còn trừ điểm, Thời Duyệt hận không thể dùng ánh mắt ăn tươi nàng.
Dù cho Thời Duyệt xấu hổ thế nào hối hận thế nào, hệ thống trò chơi bắt được suy nghĩ của cô sẽ không dừng lại.
Sau Thời Duyệt, từng nhóm lại từng nhóm người tham gia nhã tụ bước lên nhiệt tình khoe vóc dáng khỏe đẹp cân đối của mình, muốn tạo quan hệ cùng Thời Duyệt thật, trở thành nội dung gây nhiễu.
Khung cảnh hết sức hỗn loạn.
Lẽ nào trong mắt hệ thống, thậm chí trong mắt Hứa Ấu Diên, mình chính là kiểu người đầu óc tối dạ thế này sao? Thời Duyệt không khỏi nghi ngờ sâu sắc về cuộc sống của mình.
Cuối cùng đã hết chưa? Hứa Ấu Diên có thể mở mắt ra chưa?
Nếu không nghĩ rằng đến nhã tụ có thể nâng chỉ số nhịp tim lên một phần, cô thật sự muốn trốn đi vô cùng.
Ngồi trên đài, sắc mặt của Thái hậu cũng càng lúc càng tệ hơn, ngay cả NPC này cũng không xem nổi, hô dừng.
"Các ngươi đây là đang làm gì? Bảo các ngươi lấy võ giao lưu, không phải bảo các ngươi tập thể dục khoe dáng người." Thái hậu sầm mặt, không thể tưởng tượng nổi nếu giao đất nước cho những người này thì sẽ thành cái dạng gì. Trong lúc bực bội, chỉ đồ ăn ngon mới có thể giải tỏa lo lắng.
Dừng lấy võ giao lưu, vẫn là dùng bữa rồi ai về nhà nấy thì hơn.
Thái giám hô to truyền dâng món ăn, các món bánh ngọt tinh xảo và các loại rượu đặc biệt được bày lên bàn.
"Mạc đại nhân!"
Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đều nghe thấy có người gọi tên Mạc Duẫn.
Mấy người đầu bếp hợp sức mang một con cá cực lớn lên bàn, mời Mạc Duẫn đi qua: "Thái lát cá phải nhờ Mạc đại nhân chủ trì, lần trước ta đã thử, phí hết sức lực cũng không làm hết, còn làm gãy rất nhiều xương trong thịt cá."
Mạc Duẫn bước lên cầm dao, bảo các đầu bếp dùng cưa cưa đầu cá trước, sau đó đâm dao vào trong thịt cá, cắt theo xương cá rất mượt, xẻ đôi con cá một cách dễ dàng.
Hứa Ấu Diên nhìn động tác cực kì thành thạo của Mạc Duẫn, dùng thìa róc hết phần thịt vụn bám trên xương cá cực lớn, trải một lớp cơm thơm lên trên, làm thành món cơm cá tươi sống ngay tại chỗ.
Món cơm hoàn thành, thanh mai Trình Nghi của Mạc Duẫn được Thái hậu cho phép, chạy tới muốn nếm thử.
Mạc Duẫn đổ một lớp tương lên cá sống, sau đó đưa cho Trình Nghi.
Trình Nghi vừa ăn vừa khen, hai ba miếng đã hết sạch, có vẻ không hề khách sáo.
Đừng nói là Trình Nghi, ngay cả Hứa Ấu Diên nhìn từ xa cũng cảm thấy món cơm kia chắc chắn rất thơm ngon, muốn ăn thử một miếng.
Tay nghề nấu ăn không giống như lính mới, hẳn phải là người thường xuyên vào bếp mới có thể thành thạo như vậy.
"Ngon không?" Mạc Duẫn mỉm cười hỏi Trình Nghi.
"Ngon! Ngon cực kì!"
Trong lúc hai người nói chuyện, những đóa hoa anh đào nở rộ trên tán cây lớn thả từng cánh hoa màu hồng phấn xuống theo một cơn gió, có cánh hoa rơi xuống trước mặt Mạc Duẫn.
Mạc Duẫn xòe tay, đón được cánh hoa mỏng manh, cẩn thận ngắm nhìn thật kỹ, giống như đang ngắm nhìn một thứ đồ vô cùng quý giá.
Nấu ăn, hoa anh đào, dịu dàng.
Chính là Thời Duyệt thật, chính là dáng vẻ của Thời Duyệt mà Hứa Ấu Diên vẫn quen.
Thời Duyệt sẽ không cho rằng Trình Nghi kia là mình chứ --- Trong nội tâm Hứa Ấu Diên nảy sinh cảm giác nguy cơ cực lớn.
Không thể kiểm tra chỉ số nhịp tim giữa các nhân vật chính khác, không biết Mạc Duẫn có chỉ số nhịp tim cao nhất với ai.
Hứa Ấu Diên không đợi được, cô cần đánh thức Mạc Doãn.
Hứa Ấu Diên suy tư trong giây lát, hỏi: "Hoài Ngọc Lâu, ngươi biết bao nhiêu về Mạc đại nhân, ngươi biết nàng thích gì không?"
Hoài Ngọc Lâu nói: "Nghe nói Mạc đại nhân thích những thứ mới lạ kỳ quái, những vật bình thường không lọt vào mắt nàng, nhưng chỉ cần tặng một đồ vật mới xuất hiện ngoài chợ, vẫn có khả năng làm nàng vui."
Hoài Ngọc Lâu cũng là người thông minh, nhận ra Hứa Ấu Diên muốn làm gì.
Hứa Ấu Diên nhìn lịch trò chơi, chỉ còn lại 9 ngày, cô không còn nhiều thời gian, nhất định phải lập tức nghĩ cách tăng chỉ số nhịp tim của Mạc Duẫn.
Mặt khác, Công chúa Thời Duyệt ngồi cạnh Thái hậu không nghe rõ Mạc Duẫn và Trình Nghi nói gì, chỉ thấy hai người ghé vào tai nhau thì thầm, trong lòng rất quan tâm, liền mượn có lấy đồ ăn giúp Thái hậu, chạy về phía Mạc Duẫn.
Thời Duyệt lấy một đĩa bánh ngọt tinh xảo, thấy Mạc Duẫn và Trình Nghi thừa dịp không có ai đi dọc theo cửa Tây hoa viên, hướng về phía con sông nhỏ, chỉ có hai người các nàng.
Thời Duyệt đi theo, nghe lén hai nàng nói chuyện cả chặng đường.
Trước mặt người ngoài, Trình Nghi giống một tổng quản thị vệ đại nội xuất thân thế gia, bình thường gần như không ai nhìn thấy nàng cười, nghiêm túc đến nỗi khiến người ta sợ hãi. Nhưng ở trước mặt Mạc Duẫn, nàng hoàn toàn giống như một đứa trẻ.
Theo như Thời Duyệt biết, Trình Nghi này nhỏ hơn Mạc Duẫn, tuy nói hai người là thanh mai, thật ra chỉ là nhà khá gần nhau mà thôi, Mạc Duẫn lớn hơn vài tuổi.
Quả thật bắt chước theo đúng hình mẫu của cô và Hứa Ấu Diên.
Nếu như Mạc Duẫn chính là Hứa Ấu Diên, bị thanh mai nhỏ tuổi kia che giấu thân phận, cũng là chuyện vô cùng có khả năng.
Đến bên bờ sông, không biết hai người nói gì, Trình Nghi cười lớn một tiếng, ôm chặt lấy Mạc Duẫn, nói đùa muốn ném nàng xuống sông.
Mạc Duẫn vừa buồn cười vừa bực mình, lại không thể tránh thoát, ôm chặt cổ Trình Nghi nói: "Nhóc con đáng ghét, buông ta ra! Muốn ta đánh nát cái mông của ngươi sao?"
Dù Mạc Duẫn nói thế nào giãy giụa ra sao, Trình Nghi vẫn không buông nàng, ai cũng biết nàng chỉ đang nói đùa, không thật sự tức giận. Mà Trình Nghi cực kì thích thú khi có thể chọc Mạc Duẫn tức hết hơi, nhiệt tình dò xét trước nguy cơ bị đánh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thời Duyệt rất muốn lôi mạnh Trình Nghi ra, Trình Nghi kia chính là phiên bản của mình, giống như đang tận mắt chứng kiến hình ảnh mình chọc tức Hứa Ấu Diên thường ngày.
Hứa Ấu Diên có thể chịu đựng cô lâu như vậy cũng không dễ gì...
Nhưng Trình Nghi kia bị làm sao đấy, đến bản thân Thời Duyệt còn chưa bao giờ được ôm Hứa Ấu Diên tán tỉnh như thế, còn tên kia lại lợi dụng tình tiết trò chơi làm xằng làm bậy?
Dù là NPC cũng không được.
Thời Duyệt tập trung vào Mạc Duẫn.
Trong mấy ngày trò chơi tiếp theo, Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên đều đồng thời tấn công Mạc Duẫn, triển khai kế hoạch chinh phục phong phú.
Hai cô đều biết Mạc Duẫn thích những thứ mới lạ kỳ quái, mà trong bản đồ trò chơi này có một địa điểm gọi là chợ đen, nơi đó có các thương đội ngoại bang qua lại quanh năm, mang theo rất nhiều thứ mới lạ kỳ quái từ nước ngoài.
Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên thường xuyên chạm mặt nhau ở chợ, mang mục đích giống nhau, đều là đến tìm mua quà tặng cho Mạc Duẫn.
Hai người một công chúa một quốc sư, vốn thuộc về hai phe cánh, vốn không vừa mắt nhau, chưa nói đến thù cũ, chỉ cần nói đến hiện tại, hai cô đều biết NPC trước mắt kia cũng muốn chinh phục đồng đội của mình, sao có thể nhường đường.
Để ngăn không cho đối phương lấy được đạo cụ tăng độ thiện cảm của Mạc Duẫn, hai cô phá nhau rất nhiệt tình.
Không phải tháo bánh xe ngựa của đối phương, thì cũng là đặt một cái cây lớn chắn đường đối phương, gần như dùng toàn bộ các chiêu phá rối đã học cả đời mình.
Hai người kiên trì hết lần này đến lần khác, dù phải đi xe ngựa ba bánh hay phải chật vật vượt qua cây đại thụ chắn ngang đường, cũng phải gian nan thẳng tiến về phía chợ đen.
Tin tưởng vào chiến lược của mình, cả hai đều xác định nội dung gây nhiễu là mục tiêu, cũng không biết nên nói hai người không ăn ý hay ăn ý trăm phần trăm, ngay cả nội dung gây nhiễu cũng chọn nhầm một người, thậm chí còn nhìn trúng cùng một đồ ở chợ đen.
Quà còn chưa tặng, tạm thời chưa biết chỉ số nhịp tim của Mạc Duẫn có tăng hay không, song chỉ số nhịp tim của Công chúa và Quốc sư đối với nhau giảm xuống như điên, đến ngày thứ 12 trong trò chơi, chỉ số của cả hai đã ở giá trị thấp nhất, -99 điểm.
Hứa Ấu Diên không hiểu, sao NPC này có thể đáng ghét như vậy, tốc độ giật đồ hạng nhất, vừa chui vào trong đã ôm chặt, giật mạnh đến đâu cũng không giật được. Thậm chí hoàn toàn không cho cô cơ hội tranh giành, ôm được đồ liền bỏ chạy, tốc độ nhanh như chớp, nhoáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Hứa Ấu Diên đuổi theo đến nỗi gãy chân hụt hơi cũng không thể đuổi kịp, chạy thêm hai bước liền mở cả mắt, cơn tức lại không xuôi, tầm nhìn tối om lập tức ngã ngửa.
Nếu không nhờ Hoài Ngọc Lâu lao đến đỡ, Hứa Ấu Diên rất có thể đã ngã chổng vó mất mạng luôn tại chỗ.
"Quốc sư, người không sao chứ!" Hoài Ngọc Lâu đỡ cô vào ngồi ở một quán trà bên đường, rót một chén trà nóng.
Hứa Ấu Diên phát hiện thanh máu và thể lực của Khổng Vô Nhiễm đều tụt xuống hơn nửa một cách khó hiểu.
Thể lực thì hiểu, dù sao cũng chạy hơn nửa con phố, thể lực bị hạ xuống cũng hợp lý.
Thế nhưng vị sao thanh máu cũng giảm?
Khổng Vô Nhiễm dần khôi phục ý chí, Hứa Ấu Diên mở bảng kiểm tra chỉ số nhịp tim của Mạc Duẫn đối với cô hiện tại, chinh phục nhiều ngày như vậy, vẫn chỉ quanh quẩn ở mức -60 điểm như cũ.
Nếu không có Công chúa xúi quẩy kia cản trở, Hứa Ấu Diên vẫn có thể cố tiếp.
Cô chỉ về phía Công chúa chạy, nói với Hoài Ngọc Lâu:
"Có...vũ khí gì, cho ta, ta phải đi phá tên khốn kiếp kia."
Hoài Ngọc Lâu an ủi: "Quốc sư, chỗ con chắc chắn không có vũ khí, hơn nữa không thể đánh Công chúa, chỉ số nhịp tim của hai người đã xuống đến -99 điểm rồi, chỉ cần thật sự ra tay, nhất định sẽ là một mất một còn, không chừng còn liên lụy đến Hoàng thượng và Thái hậu. Quốc sư người nghĩ lại đi."
Hứa Ấu Diên càng nghe càng không hiểu: "Không phải ta là gian thần sao? Lẽ nào đánh Công chúa không thuộc bổn phận? Đến giờ gian thần ta đây chưa từng làm chuyện gì xấu, nữ đồng đang được dưỡng thương ở cung Trường Xuân, ăn uống hàng ngày tốn bao nhiêu bạc? Mua đồ trả tiền, tiền trả còn bị người khác cướp, bị thiệt như vậy, ngay cả một nơi để trút giận ta cũng không có, ngươi nói xem, ta có phù hợp với hình tượng này không?"
Câu hỏi của Hứa Ấu Diên làm khó Hoài Ngọc Lâu, trong lúc Hoài Ngọc Lâu bối rối, Hứa Ấu Diên bỗng nghĩ ra điểm khác thường trong lời mình vừa nói.
Đúng vậy, cô thật sự quá oan khi phải làm gian thần, không có quyền tác oai tác quái thì thôi, đồng minh cũng không có, căn bản chẳng có gì để gian.
Vì thế, rốt cuộc cô là gian thần, hay là bù nhìn?
Các nội dung gây nhiễu xuất hiện trước cô đều có đủ các đặc điểm của Thời Duyệt, mà cô và Thời Duyệt đều ở trong cùng một bối cảnh trò chơi, đều trải qua các tình cảnh giống nhau, nói cách khác, những NPC Thời Duyệt gặp cũng có đủ các đặc điểm của Hứa Ấu Diên.
Đặc điểm rõ nhất của Hứa Ấu Diên hiện tại là gì?
Gánh tội...
Vậy nên, vai diễn gian thần này của Hứa Ấu Diên thật ra chỉ là một gian thần không quyền không thế chuyên gánh tội. Thành thật mà nói, hoàn cảnh thật của cô khá hợp với Khổng Vô Nhiễm trong trò chơi này.
Hứa Ấu Diên đứng tại chỗ, hít thở lại, cảm giác trong phổi nóng rát, đau.
Đây không giống phản ứng sau khi vận động mạnh, Hứa Ấu Diên thử ấn vào bụng, không chịu được kêu một tiếng, đau dữ dội.
Hứa Ấu Diên chưa bao giờ học y, nhưng với kinh nghiệm chơi game lâu năm, cô biết thiết kế này nhất định có nguyên nhân nào đó.
"...có người nói Hoàng thượng là người sáng suốt nhất thiên hạ."
Hứa Ấu Diên nhớ ra Hoài Ngọc Lâu từng nói lời này.
Lúc đó dụ dỗ Hoài Ngọc Lâu nói, Hứa Ấu Diên cũng không để ý, giờ đây ngẫm lại, đây có lẽ mới là một trong những manh mối quan trọng nhất?
"Ngọc Lâu." Hứa Ấu Diên hỏi, "Vì sao ngươi nói Hoàng thượng là người sáng suốt nhất thiên hạ?"
Hoài Ngọc Lâu nói: "Rốt cuộc người cũng chú ý đến chuyện này. Thật ra con cũng không có chứng cứ xác thật, chẳng qua..."
"Chẳng qua ngươi có suy đoán, đúng không?"
Hoài Ngọc Lâu khẽ mỉm cười.
"Ngươi nghĩ như thế nào?"
Hoài Ngọc Lâu nói suy nghĩ của mình cho Hứa Ấu Diên.
Hoài Ngọc Lâu giống Kỳ Triệu Di, cũng là trẻ mồ côi bị chia cắt với cha mẹ ruột trong chiến loạn, may mắn có Quốc sư nhận nuôi, các nàng mới có ngày hôm nay.
Mặc dù nàng không lợi hại như Kỳ Triệu Di, không lập nhiều chiến công trở thành tướng quân, nhưng ít nhất vẫn luôn ở bên Khổng Vô Nhiễm, nhìn có vẻ như một khúc gỗ mục, suốt ngày uống rượu mua vui không có lúc nào nghiêm chỉnh, nhưng thật ra nàng không phải người luôn vô dụng.
Nàng vẫn luôn ở đây âm thầm quan sát, quan sát những người qua lại bên cạnh Quốc sư.
Thái giám A thường xuyên đưa vài nữ đồng đến, trước kia chỉ đưa một, hai người, trong một năm nay, số lượng nữ đồng được đưa tới càng ngày càng nhiều.
Những nữ đồng này cuối cùng đều sẽ bị gϊếŧ lấy tủy.
"Tủy?" Ngay cả Hứa Ấu Diên không hề chớp mắt trong chủ đề mạo hiểm và chủ đề kinh dị, nghe thấy chuyện này cũng sởn gai ốc.
"Đúng, tủy." Dường như Hoài Ngọc Lâu đã quen với chuyện này, mặt không hề đổi sắc khi nhắc đến, "Mỗi lần họ đến đây lấy tủy của nữ đồng đều sẽ mang theo loại rượu nổi tiếng do Hoàng thượng ban tặng. Hoàng thượng biết Quốc sư thích rượu, nhất định sẽ không kìm được lòng khi có rượu ngon trước mắt, đến lúc Quốc sư uống say, sẽ gϊếŧ người lấy tủy ngay trong điện của Quốc sư. Mà Quốc sư không hề hay biết chuyện này. Đến ngày hôm sau tỉnh lại mới nhìn thấy người ta dọn dẹp cung Trường Xuân, máu và thi