Sức hút đến từ tâm hồn.
.
"Khụ..." Vẫn là Thời Duyệt tỉnh lại trước, buông tay ra.
Thẹn quá hóa giận vì bị chọc vào nội tâm, sau khi chỉ số nhịp tim tăng mạnh, Thời Duyệt bình tĩnh lại, chỉ số nhịp tim cũng giảm về -68 điểm.
"Ta không quan tâm ân oán giữa ngươi và Hoàng thượng, hy vọng về sau ta muốn mua gì ngươi đừng chặn lại, chướng mắt." Thời Duyệt thầm nghĩ phải nhanh chóng kết thúc tình cảnh mất mặt này.
Hứa Ấu Diên cũng chẳng buồn nhiều lời, chỉ số nhịp tim cũng hạ xuống không ít.
Hứa Ấu Diên phát hiện ra một điều rất thú vị, nếu chỉ số nhịp tim tăng đơn phương, mức độ sẽ không lớn lắm, đại khái khoảng từ 5 đến 10 điểm, thậm chí với Mạc Duẫn còn chỉ tăng thêm 1 điểm.
Nhưng nếu cả hai người đối mặt với nhau làm chỉ số nhịp tim tăng, hơn nữa nếu bị đối phương phát hiện, mức độ tăng rất có thể sẽ theo cấp số nhân, hai bên qua lại không thể ngừng.
Tương tự, nếu phát hiện chỉ số nhịp tim của một bên hạ xuống, người kia cũng sẽ nhanh chóng nguội lạnh.
Nếu chỉ số nhịp tim được áp dụng trong hẹn hò ngoài hiện thực, thì có thể tiết kiệm được rất nhiều mong muốn đơn phương.
Hứa Ấu Diên khăng khăng xuống giường, muốn rời khỏi tẩm cung của Công chúa. Bước đi chậm chạp vì không đủ thể lực, Hứa Ấu Diên vừa đi vừa nghe tiếng thở hổn hển mong manh của Khổng Vô Nhiễm, cảnh vật trước mắt lung lay không bình thường, cảm giác như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Ngã trước mặt vị Công chúa ngạo mạn kia thì thật sự hơi xấu hổ, Hứa Ấu Diên cố gắng đi tới bên cửa, chống lên khung cửa, giá trị thể lực chạm đến mức đỏ, tạm thời phải chậm lại một chút.
Một cánh tay vươn tới bên cạnh gò má, đặt lên khung cửa trên tay cô.
Công chúa đứng sau lưng cô, gần như bao vây cô giữa cánh tay mình và bức tường.
"Xem ra ngươi vẫn rất yếu, không sợ chết giữa đường sao? Nhanh vậy đã muốn đi."
Hứa Ấu Diên quay lại cho Công chúa một ánh mắt lạnh nhạt.
Người bị đối xử lạnh nhạt lại nở nụ cười: "Thật ra nếu ngươi cầu xin ta, ta có thể cho người chuẩn bị xe, đưa ngươi về phủ."
"Đa tạ ý tốt của Công chúa." Hứa Ấu Diên nói, "Ta có chân, tự về được."
Không thể không thừa nhận, Thời Duyệt vẫn thật sự rất thích dáng vẻ cậy mạnh này của Quốc sư.
Càng không cho cô đưa về, cô càng muốn đưa về.
Thời Duyệt lập tức bế ngang Quốc sư, cất bước đi ra ngoài.
Nhân vật Công chúa này khá hợp với Thời Duyệt, còn có phần lợi hại hơn Thời Duyệt, hình tượng của nàng là tập võ từ nhỏ, võ công cao cường, muốn bế một vị Quốc sư gầy yếu lên không phải việc khó.
Hứa Ấu Diên không ngờ Công chúa lại cứ thế bế mình lên, dù Thời Duyệt có những lúc hơi nhây, nhưng cho đến giờ vẫn chưa từng mạnh dạn như vậy, Công chúa bất lịch sự này muốn làm gì.
"Buông ra." Hứa Ấu Diên dùng sức đẩy cằm của nàng, nếu như còn đủ sức, cô thậm chí còn muốn hất đầu của nàng ra ngay lập tức.
Dù bị bàn tay tàn nhẫn của Hứa Ấu Diên đẩy đến nỗi mặt mũi biến dạng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Công chúa vẫn rất đẹp, nhưng nụ cười đã hung dữ hơn vài phần:
"Sắp mất mạng rồi còn lăn lộn cái gì? Nếu không nhờ ta cho ngươi uống thuốc giải lúc hôn mê, ngươi tưởng ngươi vẫn sống được đến bây giờ à?"
Lời nói của Công chúa hoàn toàn xác thực suy đoán của Hứa Ấu Diên và Hoài Ngọc Lâu: "Vậy chuyện Hoàng thượng đầu độc ta là thật."
Công chúa từ chối cho ý kiến, bế cô lên xe ngựa ở cửa sau tẩm cung. Nơi đây không có nhiều người qua lại, đều là thân tín của Công chúa, nhưng nàng vẫn rất cẩn thận, không để người khác phát hiện.
"Hôm nay ngươi nợ ta một ân huệ, định khi nào trả đây?"
Thời Duyệt đặt Hứa Ấu Diên ngồi xuống ghế mềm trên xe ngựa, hỏi.
"Ta căn bản không muốn ngươi cứu ta." Hứa Ấu Diên cũng không cần cảm kích.
"Vậy là ta tự mình đa tình."
Hứa Ấu Diên hừ một tiếng, xem như đáp lại.
Đoạn này chỉ số nhịp tim của Công chúa tiếp tục tăng lên, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện lại che đầu ngăn cản, dù sao cũng đã mất mặt, lần này chẳng còn quan tâm.
Thấy Công chúa có ít thiện cảm với mình, độ thiện cảm của Hứa Ấu Diên cũng tăng lên một phần.
"Được rồi, là ta rảnh rỗi quá, nhưng lần sau nếu lại giành đồ với ta, ta sẽ không nương tay đâu."
Hứa Ấu Diên "ờ" một tiếng: "Vậy ta cũng không khách sáo với ngươi nữa."
Thời Duyệt xuống xe ngựa, còn liếc nhìn Hứa Ấu Diên bằng ánh mắt sâu xa khi hạ màn.
Xe ngựa chở người rời đi, Thời Duyệt vẫn đứng tại chỗ, nghĩ về lúc mình và Quốc sư ở cùng nhau, có chút nghi hoặc.
Dù phân tích theo tình cảm hay lý trí, Mạc Duẫn vẫn là nhân vật có khả năng lớn nhất, hơn nữa cô thật vất vả mới nâng chỉ số nhịp tim của Mạc Duẫn lên 43 điểm, sắp đến mốc 50 điểm để có thể lựa chọn.
Chỉ còn lại hai ngày, xét từ góc độ nào, tiếp tục chinh phục Mạc Duẫn vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng...
Thời Duyệt đứng tại chỗ, suy tư.
Công chúa và Quốc sư vẫn gặp nhau ở chợ đen và trước cửa phủ Mạc đại nhân như mọi khi, nhưng khác với tình cảnh đối chọi gay gắt như nước với lửa trước đó, bầu không khí thay đổi có phần kỳ lạ.
Cả hai đều không nói chuyện, cũng sẽ không tranh giành đồ vật đối phương chọn trúng, thậm chí khi đi ngang qua cũng không nhìn nhau lâu.
Chẳng qua Hoài Ngọc Lâu phát hiện ra, hai người cố gắng tránh né đối phương, không phải chướng mắt đối phương nên giả vờ không thấy, mà là nhìn lén sau lưng khi người kia không để ý.
Hoài Ngọc Lâu trợn tròn mắt nhìn Quốc sư cầm một viên đá quý, soi dưới ánh mặt trời để xem tư chất. Đá quý ở trên tay, còn chưa kịp xem, ánh mắt đá xuyên qua đá quý, chiếu vào công chúa đang ở con phố đối diện.
Công chúa cũng không phải dạng vừa, lấy một chiếc ô có thể gấp thành hình tròn, "vô tình" đánh rơi xuống đất, hơn nữa còn hết sức trùng hợp lăn đến chỗ Hứa Ấu Diên. Bên cạnh Công chúa có một nhóm thị nữ, các thị nữ đều muốn bước lên nhặt bóng giúp nàng, nàng lại ỷ vào đôi chân dài sải bước tiến lên, cứ thế đi đến trước mặt Hứa Ấu Diên nhặt đồ, vỗ vỗ rồi xoa xoa, muốn quả bóng kim loại này tróc lớp ngoài mới từ từ quay trở lại.
Từ đầu đến cuối Hứa Ấu Diên đều đứng ở trước mặt Công chúa, nhưng Công chúa không hề ngẩng lên liếc nhìn.
Hứa Ấu Diên cũng không nhìn Công chúa, hai người như bị mù.
Hai người này làm trò gì vậy? Hoài Ngọc Lâu ngửi thấy mùi hôi chua của tình yêu.
Dù gặp nhau làm như không biết, sau lưng cũng mập mờ không ít, song chủ yếu đều là Công chúa mập mờ.
Ngoài Hoàng thượng vẫn tiếp tục đưa nữ đồng và rượu độc đến cung Trường Xuân, cung Trường Xuân vốn luôn lạnh lẽo buồn tẻ bỗng lại có thêm bóng dáng của một nhóm người --- tì nữ thân cận của Công chúa.
Trò chơi đã bước đến giai đoạn cuối cùng, dường như để nhấn mạnh vài nội dung nào đó, thời gian bỗng nhiên trôi chậm hơn.
Tì nữ của Công chúa thường xuyên đưa ít đồ ăn nhẹ và trà đến, muốn nhìn tận mắt Quốc sư ăn uống hết sạch, Quốc sư chưa ăn hết các nàng sẽ không đi.
Ban đầu Hứa Ấu Diên không muốn ăn, Hoài Ngọc Lâu động viên: "Người nghĩ thử xem vì sao Công chúa bỗng dưng đưa đồ ăn đồ uống đến đây, từ khi nàng cứu người, có phải bụng người đã đỡ đau một thời gian đúng không? Không chừng trong đồ ăn có trộn lẫn thuốc giải. Ăn hết có thể bảo vệ tính mạng nha Quốc sư, đừng là mình làm mẩy."
Lúc này Hứa Ấu Diên mới ăn vào.
Trước khi đi tì nữ còn hỏi: "Người ăn ngon không ạ? Đây là Công chúa nhà chúng tì nữ tự tay làm, tay nghề không hề thua kém người nào trong cung."
Hứa Ấu Diên nhận ra tì nữ đang nói bóng gió điều gì đó, cũng không phản ứng lại quá rõ ràng.
Nói Phòng Bí Mật là một trò chơi yêu đương hẹn hò, chẳng bằng nói là một trò chơi thúc đẩy chia tay.
Đừng nói là những người vẫn đang ở giai đoạn mập mờ, dù là người yêu hay thậm chí là bạn đời thật sự, vào trong trò chơi này cũng rất dễ rời khỏi nhau.
Hai người vốn tràn đầy niềm tin, trước khi vào trong đều cảm thấy có thể dễ dàng tìm được nhau, tin rằng tình yêu đích thực sẽ dẫn lối cho mình.
Kết quả là khi vào trong trò chơi, sự rung động thầm lặng đối với những nhân vật khác đều không thể giấu được. Tuy rằng có thể ngụy biện bằng lý do "tất cả NPC đều giống người", nhưng những người đã từng chơi trò này đều hiểu rõ, dù giống nhau, các nhân vật trong bối cảnh trò chơi vẫn có sự khác biệt, có thể coi những nhân vật đó là những cá thể khác nhau.
Phải ăn ý đến mức nào mới có thể tìm được nhau trong trò chơi?
Rốt cuộc nên cư xử theo lý trí, hay giống như lời Thời Duyệt nói, nghe theo cảm xúc thật trong lòng mình?
Hứa Ấu Diên cho rằng mình không phải một người quá cảm tính, khi mới mười mấy hai mươi cô cũng không phải không có những lúc nghe theo cảm tính, thế nhưng sau này đã chứng minh rằng nếu không có lý trí can thiệp, nguy cơ thất bại là vô cùng lớn.
Mà tình yêu lại là chuyện phụ thuộc rất nhiều vào cảm tính.
Đương nhiên, trong tình yêu, có thể không nói về bất kì cảm xúc nào, chỉ đơn thuần trao đổi ích lợi, Hứa Ấu Diên tự cảm thấy bản thân tạm thời vẫn chưa làm được.
Cửa ải này không dễ đối với cô.
Có lẽ cũng không dễ đối với tất cả người chơi.
Bối cảnh của chủ đề tình yêu giống như ném người chơi vào trong biển người mênh mông, tước đoạt ngoại hình thậm chí là thân phận của người yêu, chỉ để lại tâm hồn.
Đặt tâm hồn bất biến của một người vào cuộc sống khác để định hình lại, nhìn xem liệu người yêu có thể nhận ra, liệu có thể chấp nhận đối phương.
Hoàn cảnh được định hình lại có thể được coi như bài kiểm tra "yêu bề ngoài hay yêu tâm hồn", cũng có thể ví von cho những thay đổi có khả năng xảy ra trong tương lai, nếu như một ngày nào đó người trước mắt thay đổi vì gặp phải biến cố, bạn có thể chấp nhận không?
Chủ đề tình yêu, hay chính bản thân tình yêu, thật sự khó vô cùng.
Có thể thuận lợi tốt nghiệp chủ đề này, tương lai còn chuyện gì chia rẽ được hai người?
Hứa Ấu Diên muốn có thêm thời gian suy nghĩ, xác định rốt cuộc nên nghe theo lý trí hay nghe theo cảm tính để đưa ra quyết định.
Nhưng thời gian không đợi người, chỉ còn ba tiếng cuối cùng của ngày cuối cùng.
Hệ thống nhắc nhở sắp bước vào tình cảnh cuối, mà cho đến giờ nhân vật có chỉ số nhịp tim với cô đạt 50 điểm trở lên, thậm chí 0 điểm trở lên, chỉ có duy nhất Hoài Ngọc Lâu.
Nói ra có vẻ nhẫn tâm, nhưng cô sẽ không lựa chọn Hoài Ngọc Lâu.
Hứa Ấu Diên biết Hoài Ngọc Lâu là một NPC cung cấp tin tức quan trọng xuyên suốt trong bối cảnh, không phải Thời Duyệt.
Dù nàng không phải NPC mà là một con người có thật ngoài hiện thực, Hoài Ngọc Lâu cũng sẽ không chọn Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên hiểu tình cảm này.
Hai người có thiện cảm với nhau, thậm chí cùng lý tưởng và hỗ trợ lẫn nhau, không nhất thiết phải trở thành người yêu của nhau. Con người đâu chỉ hấp thụ dinh dưỡng từ "tình yêu".
Với sự giúp sức của Hoài Ngọc Lâu, sau nhiều ngày chinh phục, chỉ số nhịp tim của Mạc Duẫn đối với cô cũng tăng lên một mức nhất định, -5 điểm, trước mắt chỉ có vậy, là nhân vật chính có chỉ số nhịp tim cao nhất ngoài Hoài Ngọc Lâu.
Tình cảnh cuối cùng sắp bắt đầu, Hoài Ngọc Lâu vội vã chạy vào trong điện, nói với Hứa Ấu Diên Hoàng thượng muốn triệu kiến cô, nhất định không phải chuyện tốt. Hoài Ngọc Lâu bảo cô chạy trốn ngay lập tức, có khi vẫn sẽ còn đường sống.
"Người đi mau! Con giúp người cản một hồi!" Hoài Ngọc Lâu nhễ nhại mồ hôi, vừa gọi vừa đẩy cô đi đến cửa sau.
Hứa Ấu Diên lắc đầu: "Nếu ta đi rồi, chẳng phải ngươi chỉ còn đường chết ư? Đối với người chơi chúng ta, ngươi chỉ là một NPC, nhưng trong thế giới trò chơi, ngươi cũng là một sinh mệnh. Ngươi đã làm rất nhiều chuyện vì ta, ta phải tự mình đối mặt."
Hoài Ngọc Lâu chỗ hiểu chỗ không nhìn Hứa Ấu Diên: "Người biết tình hình lúc này là thế nào không? Quân khởi nghĩa nông dân đã đánh đến hoàng thành, đang chuẩn bị phá thành vào bắt Hoàng thượng. Bây giờ tất cả các đại thần trong triều đều như bị lửa đốt mông, muốn tìm biện pháp có thể cứu vãn. Quốc sư, lẽ nào người không đoán ra bọn họ muốn làm gì sao?"
"Tất nhiên là muốn giao Yêu Tướng hại nước ra, thay Hoàng thượng xoa dịu sự phẫn nộ của dân chúng, Hoàng thượng đã sớm nghĩ đến ngày này rồi."
"Đã vậy người còn chờ gì nữa, nhanh đi đi! Dù họ bắt được con cũng sẽ không làm khó con! Mục tiêu của bọn họ là người!"
"Con cho rằng ta đi rồi bọn họ sẽ tha cho con sao? Ta sống con mới có thể sống." Hứa Ấu Diên đã chán ghét chạy trốn, cô không thể tiếp tục chạy trốn, một khi chạy đi, tất cả những tội danh người khác áp đặt cho cô sẽ trở thành sự thật.
Chủ đề tình yêu, tra khảo trái tim không chỉ là nội dung duy nhất của tình yêu.
"Vậy người muốn làm gì? Đi ra giải thích với dân chúng và quân khởi nghĩa đang phẫn nộ dưới thành sao?" Hoài Ngọc Lâu hỏi.
"Đời này Yêu Tướng vẫn luôn là bù nhìn của người khác." Hứa Ấu Diên nói, "Nếu có thể dùng mạng sống của mình để chứng minh sự trong sạch ở thời khắc cuối cùng, cũng là chuyện tốt."
Nói xong, Hứa Ấu Diên liền cất bước ra khỏi cung Trường Xuân, hướng về phía chính điện.
Hoài Ngọc Lâu lập tức đi theo, Hứa Ấu Diên vừa bước nhanh vừa quay đầu lại nói với nàng: "Lần này không phải chuyện đùa, đi theo ta rất có thể sẽ phải bỏ mạng, bây giờ con chạy vẫn kịp."
Hoài Ngọc Lâu cười: "Thế gian này vốn đã không có con. Con đã chết một lần khi bị chia cắt với cha mẹ ruột hai mươi năm trước, những năm qua đều là Quốc sư ban mạng sống cho Ngọc Lâu. Giờ đây có thể bỏ mạng cùng Quốc sư, cũng là phúc của Ngọc Lâu."
Nghe lời nàng nói, mũi Hứa Ấu Diên cay cay, đã vậy cô càng không thể để Hoài Ngọc Lâu chết.
"Vậy đi, con đưa một phong thư cho Bách Diệp Ngọc giúp ta." Hứa Ấu Diên ngồi xuống, múa bút thành văn.
"Bây giờ?" Hoài Ngọc Lâu khó hiểu.
"Không sai, bây giờ." Hứa Ấu Diên viết rất nhanh, Hoài Ngọc Lâu còn chưa thấy rõ cô viết gì, Hứa Ấu Diên đã dừng bút, dùng sáp niêm phong, đưa cho Hoài Ngọc Lâu.
"Nhưng Quốc sư người..."
Hứa Ấu Diên không nói gì thêm, thậm chí cũng không tiếp tục nhìn nàng, Hoài Ngọc Lâu chỉ đành im lặng.
Hoài Ngọc Lâu cầm bức mật thư chạy như