Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Tàn Niệm (2)


trước sau

Lão còn chưa nói xong, tiếng vó ngựa biến mất, lại từ xa xa truyền đến một tiếng hô giết, tựa như còn có tiếng binh khí ra khỏi vỏ. Sau đó là nhất hô bách ứng đáp lại, giống như có thiên quân vạn mã.

Giáo sư Tôn lập tức biến sắc.

Tứ Bảo bật cười: “Giáo sư tôi thật sự không muốn phản bác ông, nhưng sáo nhà ông có thể thổi ra thanh âm phức tạp như vậy à, còn nối liền như vậy.”

Giáo sư Tôn trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Còn có một loại khả năng, trong lòng đất nơi này nhất định chôn dấu tảng đá từ tính nào đó, nơi này có thể là chiến trường cổ, trước kia từng xảy ra chiến tranh, giống như máy ghi âm, đem thanh âm lúc đó ghi lại, một khi gặp được thời tiết hoặc là hướng gió biến hóa đặc thù nào đó, sẽ trình chiếu, giới giáo dục từng phát hiện vài chỗ tương tự như vậy.”

Tứ Bảo cười nói: “Lúc thì sáo lúc thì máy ghi âm, vì sao nhất định phải dùng khoa học hiện đại để giải thích nhỉ?”

Chủ sở trường xen vào nói: “Quả thật, loại hiện trường này chưa có định luận, giáo sư Tôn nói, cũng chỉ là hai loại phán đoán, nhưng không lấy khoa học để giải thích, dùng cái gì để giải thích, không lẽ thật có ma quỷ quấy phá?”

“Có phải ma quỷ quấy phá hay không không biết, dù sao tôi không tin loại khoa học cố ép để giải thích này.”

Lúc này xa xa lại vang lên tiếng binh đao nối tiếp, tiếng vó ngựa bôn tẩu, cùng với tiếng người kêu thảm thiết, tiếng hô giết, vài loại thanh âm đan xen cùng một chỗ, tất cả mọi người đều cẩn thận lắng nghe, không nói chuyện nữa. Trong đầu mỗi người như xuất hiện hình ảnh hai quân chém giết thảm thiết…

Tào Vũ thấp giọng hỏi Diệp Thiếu Dương: “Diệp tiên sinh, rốt cuộc là thế nào vậy, chung quy sẽ không thật là diêm vương gia gì chứ…”

“Diêm vương gia nào có rảnh đến nhân gian, điều đó không có khả năng là ma quỷ quấy phá, bằng không nhiều quỷ như vậy ở nhân gian, âm ty cũng không cần khai trương nữa, đi thôi, đi qua xem.”

“Cái này… Diệp tiên sinh, xác định không có việc gì phải không.”

Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, Tào Vũ gật đầu nói: “Tôi tin tưởng cậu.”

Lập tức ra lệnh đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.

Đám người giáo sư Tôn cũng muốn xem đến tột cùng, tự nhiên không phản đối. Y Bố Lạp Nhân tuy phản đối, nhưng không có hiệu quả, dứt khoát đem lạc đà dắt đến phía sau, đi chung với bọn Diệp Thiếu Dương, trong miệng vẫn một mực lẩm bẩm, “Hồ đại phù hộ, tuyệt đối đừng va chạm đến diêm vương gia…”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Rốt cuộc là hồ đại lợi hại hay là diêm vương gia lợi hại?”

Y Bố Lạp Nhân lập tức trừng mắt nói: “Đương nhiên là hồ đại, hồ đại là chân thần duy nhất.” Trên mặt lại toát ra một tia sợ hãi, “Nhưng diêm vương gia là quản người chết mà, người sống chúng ta đương nhiên cũng sợ.”

Đội ngũ hướng phía trước đi ra khỏi hạp cốc, trước mặt là một mảng sa địa rộng lớn, tiếng kim đao thiết mã chính là từ trên đất trống truyền đến, chợt gần chợt xa, tuy cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng người nghe hết hồn.

Y Bố Lạp Nhân giữ chặt Tào Vũ, nói: “Ông chủ, không thể đi về phía trước nữa, hơn nữa nơi này tốt, đi tiếp về phía trước tất cả đều là hoang mạc, chúng ta cứ ở đây tìm cồn cát dựa vào qua đêm tốt nhất phải không.”

Diệp Thiếu Dương cũng nói: “Hạ trại đi, bằng không trước mắt bao người, tôi cũng không tiện làm phép điều tra.”

Tào Vũ nghe lão nói như vậy, lập tức gọi mọi người rút về, đám người giáo sư Tôn và Chu sở trưởng có chút không thoải mái, cứ đòi dẫn mấy học sinh tiến đến tra xét, Tào Vũ có chút khó xử nhìn Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo.

“Để bọn họ đi đi.” Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Qua Qua, “Cậu âm thầm đi theo, có việc thì gọi.”

Qua Qua lập tức nhảy xuống, bò lên bả vai giáo sư Tôn.

Giáo sư Tôn chỉ cảm thấy đến bả vai hơi tê, tựa như bị người ta ấn một cái, quay đầu nhìn thoáng qua, cái gì cũng không có, cũng không để ở trong lòng, thấy Tào Vũ đồng ý, lập tức cùng Chu sở trưởng mang theo mấy học sinh lòng hiếu kỳ mạnh mà to gan đi về phía trước tra xét. Y Bố Lạp Nhân mang
theo bọn họ tìm một cái cồn cát tránh gió, mấy binh sĩ bắt đầu từ trên thân lạc đà dỡ xuống doanh trướng, hạ trại ngay tại chỗ.

Một lát sau, đám người giáo sư Tôn quay về, vẻ mặt thất vọng cùng nghi hoặc, đối mặt Tào Vũ hỏi, nói: “Rất kỳ quái, thanh âm đó rõ ràng rất gần, nhưng chưa chờ chúng tôi đi đến trước mặt, lại đã đi xa, không thể tiếp cận.”

Chu sở trưởng phân tích: “Có thể là ảo giác nào đó trên thính giác, giống như ảo ảnh, vĩnh viễn không đi đến trước mặt.”

Diệp Thiếu Dương nghe buồn cười, quay người lại, thấp giọng hỏi Qua Qua đang đi tới: “Chuyện là thế nào?”

“Một ít sát khí tụ tập, trong đó bọc tàn niệm thần thức của rất nhiều người, nhắm chừng đều là oan hồn lưu lại.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, bừng tỉnh đại ngộ, quỷ hồn đột tử, bình thường sau khi đi âm ty, oán khí cũng liền tiêu tán, nhưng nếu một nơi quá nhiều người chết, oán khí tụ tập không tiêu tan, sẽ hình thành sát khí, hơn nữa lưu lại một ít quỷ hồn tàn niệm, loại tàn niệm này nếu đủ cường đại mà nói, sẽ tồn lưu mãi.

Bình thường loại tàn niệm này là ẩn nấp đi, một khi gặp được một số thời khắc đặc thù nào đó, ví dụ trăng tròn trăng khuyết, bị nguyệt hoa kích thích, sát khí bị kích phát, tàn niệm liền sẽ đem một ít ký ức lúc còn sống của quỷ hồn phóng ra.

Từ các thanh âm trước đó nghe được đến xem, nơi này trước kia rất có thể là một chiến trường cổ, những tàn niệm này đều là các quỷ hồn chết ở trong trận chiến đấu lưu lại, bởi vậy mới có thể không ngừng lặp lại một màn năm đó trải qua…

Về phần lúc trước đám người giáo sư Tôn không thể truy đuổi đến ngọn nguồn thanh âm, là vì sát khí bị tàn niệm bao bọc, vốn chính là một loại tà khí, đối với dương khí của con người có điều bài xích, theo bản năng không dám tới gần.

Tào Vũ đuổi tới, có chút lo lắng hỏi: “Diệp tiên sinh, cái này không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì, sẽ không đả thương người, các ông hạ trại trước, tôi đi xử lý.” Loại tàn niệm này tuy sẽ không đả thương người, nhưng loại dị tượng này có thể mang đến sự sợ hãi cho người ta, đã gặp phải thanh trừ.

Diệp Thiếu Dương nói xong, đi cùng Tứ Bảo về phía ngoài hạp cốc.

Đám người giáo sư Tôn tuy không biết bọn họ đi làm gì, nhưng hai bên vốn không nói chuyện, bởi vậy cũng không hỏi.

Đi ra khỏi hạp cốc, theo thanh âm đi đến, vừa muốn tiếp cận, thanh âm quả nhiên càng đi càng xa.

Diệp Thiếu Dương cũng không đuổi theo, ngồi trên mặt đất, cố sức đem áo khoác quân dụng cởi ra trước, sau đó từ trong ba lô tìm được giấy hoàng phiếu, ghép thành hình dạng một cái đèn lồng, sau đó dùng bút chu sa ở đáy vẽ xuống phù văn, sau đó vẽ một tấm bùa trừ tà, đặt ở trong đèn lồng, dùng chỉ đỏ xâu chuỗi, giao cho Qua Qua, “Ngươi là quỷ hồn, những tàn niệm đó không bài xích đối với ngươi, ngươi cầm theo đi đến giữa tàn niệm, đi qua lại, mãi cho đến khi sát khí bị đốt sạch, tàn niệm cũng liền biến mất.”

Qua Qua nhìn đèn lồng, nói: “Đốt lên như thế nào?”

“Không cần điểm hỏa, bùa trừ tà này gặp được sát khí, sẽ tự động thiêu đốt, ngươi chỉ cần xách theo nó tìm kiếm sát khí chung quanh là được.”

Qua Qua xách đèn lồng, bay lên, hướng phía thanh âm vang lên bay đi.

Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo yên lặng nhìn chăm chú, thấy bóng người nó biến mất không lâu, trong trời đêm tối đen đột nhiên sáng lên một điểm sáng, sau đó vòng quanh, loại thanh âm chém giết chiến trường kim đao thiết mã kia cũng dần dần nhỏ đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện