Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Tàn Niệm (1)


trước sau

Tào Vũ vài lần quay đầu, muốn nói gì, cuối cùng thật sự nhịn không được, hỏi: “Diệp tiên sinh, trên xe chúng ta, có phải còn có người khác hay không… Tôi lúc trước thấy cậu cứ nói chuyện với không khí mãi.”

Diệp Thiếu Dương vỗ mông Qua Qua một cái, Qua Qua hiểu ý, lúc này mới hướng bọn họ hiện ra thân hình.

Tào Vũ và binh sĩ nhìn thấy trên vai Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên có thêm một đứa trẻ, hướng bọn họ nhếch miệng cười, bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Binh sĩ suýt nữa đem xe lái vào một cái hố cát.

“Đừng sợ, nó quả thực không phải nhân loại, nhưng là huynh đệ của tôi.”

Hai người kinh ngạc nói không nên lời ni.

Binh sĩ dựa theo gps định vị, lái vòng về mục tiêu, lại thêm khoảng hai giờ, chung quanh xuất hiện cồn cát thành mảng, phập phồng không dứt.

Tiếp tục đi về phía trước, cồn cát phụ cận cũng trở nên càng thêm to lớn, như núi nhỏ, điều này làm Diệp Thiếu Dương vốn cho rằng sa mạc chính là cát vàng vô tận được mở rộng tầm mắt.

Tốc độ xe càng lúc càng chậm, phía trước thấy được đèn đuôi xe của xe khác, binh sĩ đem xe đỗ lại, tự mình xuống xe trước, từ trong cốp sau cầm vài cái áo khoác cùng giày da, bao tay quân dụng tới, bảo bọn họ mặc vào.

Bốn người võ trang hạng nặng xuống xe, mặc một bộ đồ này, vẫn cảm giác được gió lạnh thấu xương.

“Thực sự lạnh như thế sao? Ta cũng thật muốn cảm thụ một lần nha.” Qua Qua ngồi ở đầu vai Diệp Thiếu Dương, cố ý thở dài nói.

Diệp Thiếu Dương túm cổ hắn, ném ra ngoài.

Người trên mấy chiếc xe khác lục tục xuống, đều là áo khoác quân đội cùng giày da lông, nhìn thấy bọn Tào Vũ cũng không hỏi nhiều, tụ tập cùng một chỗ, chờ an bài.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghe được một tiếng động vật kêu, theo tiếng đi tìm, ở phía sau mấy chiếc xe, gặp được mấy con lạc đà quỳ nằm ở phía sau cồn cát, bên cạnh còn có một hán tử năm mươi mấy tuổi mặc áo kẹp da dê, đầu đội mũ che, để chòm râu dê, nhìn qua là biết dân tộc thiểu số.

Quả nhiên là có lạc đà.

Diệp Thiếu Dương có chút lo lắng hỏi: “Thứ đồ chơi này cưỡi dễ không?”

Lão hán nói: “Dễ cưỡi, nhưng cũng không thể cưỡi mãi, chủ1yếu là dùng để chở đồ.” Lão hán dùng tiếng Hán trúc trắc nói.

“Nơi này trước không thôn sau không tiệm, lạc đà này của ông kiếm đâu ra vậy?”

“Phía nam Ma Quỷ thành, có mấy trại, phòng ở đều là mỏ muối trước kia xây, hiện tại chúng tôi ở, ở nơi đó nuôi lạc đà, làm dẫn đường cho các người thôi, ít nhiều có thể kiếm một chút.”

“Ma Quỷ thành?” Diệp Thiếu Dương chú ý tới ba chữ này.

“Chính là từ nơi này đi xuống nha, những triền cát này thường xuyên đến nửa đêm sẽ phát ra thanh âm quái dị, giống như ma quỷ, trong sa mạc có mấy nơi như vậy, lát nữa các người đi xuống liền gặp được.”

Lúc này Tào Vũ bảo Tiểu Trương điểm danh, kết quả không thiếu một ai. Tào Vũ nhìn quanh đoàn người, nói: “Mọi người đều vất vả rồi, phía trước là Nhã Đan quần, xe không có cách nào chạy, chúng ta chỉ có thể đi bộ, nơi này địa thế quá cao, chúng ta đi vào tìm nơi thích hợp hạ trại,5qua một đêm, sáng mai bắt đầu chạy đi.”

Đoàn người đều gật đầu. Sau đó Tiểu Trương đem lão hán kêu lên, giới thiệu nói lão là người Duy Ngô Nhĩ, tên là Y Bố Lạp Nhân, lạc đà đều là của lão, bản thân lão đối với địa mạo vùng này cũng phi thường quen thuộc, lạc đà lại cần lão đến chăm sóc, bởi vậy sẽ đi cùng bọn họ, đảm đương dẫn đường.

“Đi tiếp về phía trước, đã không còn trạm vô tuyến, di động quá nửa sẽ không có tín hiệu. Mọi người có chuyện gì muốn dặn dò người thân bạn bè, tốt nhất đánh tiếng trước.”

“Không có tín hiệu!” Diệp Thiếu Dương ngẩn ra tại chỗ, vội vàng đem Tào Vũ kéo đến một bên, nói với lão chuyện Nhuế Lãnh Ngọc muốn tới tìm mình, Tào Vũ bảo hắn đừng lo, căn cứ bên kia, mình để lại người, dùng GPS theo dõi vị trí của bọn họ, đến lúc đó Nhuế Lãnh Ngọc chỉ cần tìm được căn cứ, sẽ có người đưa cô qua.

Diệp Thiếu Dương lập tức gọi3điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, đem tình huống
nói ra, sau đó đem điện thoại cho Tào Vũ, Tào Vũ báo ra kinh độ và vĩ độ chỗ căn cứ, Nhuế Lãnh Ngọc ghi nhớ.

Điện thoại trở lại trong tay Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc trước nay không thích nói chuyện, cũng dặn hắn rất nhiều lời, Diệp Thiếu Dương nghe mà trong lòng ấm áp.

Bên kia, mấy binh sĩ đang từ trên xe việt dã dỡ xuống vật tư, sửa sang lại ra một ít thường dùng, tự vác ở trên người, còn lại sau khi đóng gói, ở dưới sự giúp đỡ của Y Bố Lạp Nhân, đặt ở trên thân lạc đà.

Sau đó mấy binh sĩ ở phía trước mở đường, Diệp Thiếu Dương, Tứ Bảo, theo Tào Vũ cùng nhau đi ở phía sau cùng. Diệp Thiếu Dương cố ý đếm một lần, đội ngũ, trừ mấy giáo sư chuyên gia kia cùng học sinh của bọn họ, là các binh sĩ phụ trách vật tư, tổng cộng có năm người, sau đó là Y Bố Lạp Nhân dẫn đường, còn có3Tào Vũ và trợ thủ Tiểu Trương của ông ta, tổng cộng là mười chín người.

Theo một dốc xuống khoảng hai mươi mét, Diệp Thiếu Dương dùng đèn pin soi hai bên, phát hiện hai bên đều là đồi núi cao lớn, hình dạng khác nhau, vỏ ngoài xoay quanh từng tầng, rất giống vòng tuổi.

Diệp Thiếu Dương soi qua từng cái, giật mình phát hiện, những cồn cát này có một số giống chim thật lớn, có một số giống thú chạy loại sư tử lão hổ, thậm chí có chút giống linh lung bảo tháp…

“Những cái này đều là tượng?” Diệp Thiếu Dương cả kinh hỏi.

“Đây là địa mạo Nhã Đan, là tự nhiên hình thành, nguyên nhân chủ yếu là phong thực, nói tới thì tương đối phức tạp, xem như kiệt tác thiên nhiên đi.” Tào Vũ giới thiệu nói, “Nơi này còn không tính là gì, Tân Cương có Ma Quỷ thành, quy mô lớn hơn cái này, tạo hình Nhã Đan cũng chân thật hơn nơi này, tôi từng đi một lần, thật sự là nhìn mà than thở.”

Đội ngũ từ giữa5những cồn cát này xuyên qua, đi khoảng mấy chục phút, cuối cùng từ giữa hai cái cồn cát xuyên qua, hình dạng giống một cái hạp cốc (khe hẹp).

Đang đi, từ trong hạp cốc phía trước đột nhiên truyền đến một đợt thanh âm nức nở, nghe giống là có người đang thổi kèn. Tiếp theo là tiếng vó ngựa chạy, tựa như có vô số ngựa chạy như điên ở trên sa mạc.

Y Bố Lạp Nhân lập tức dừng lại, chắn ở phía trước, vung hai tay, có chút khẩn trương hướng đoàn người hô: “Không thể đi qua nữa, đó là âm binh mượn đường, diêm vương gia đi đường đó!”

“Nói bậy bạ gì đó!” Giáo sư Tôn mắng một tiếng, lão không thể nghe vào tai nhất những thứ quái lực loạn thần này, nghe nói Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo là phong thuỷ sư, cũng điên cuồng một phen rồi, lúc này nghe người ta nói có quỷ, tự nhiên không nhịn nổi.

Y Bố Lạp Nhân khẩn thiết nói: “Là thật, khe núi này là Âm Dương đạo, cách mỗi mười ngày4nửa tháng, sẽ nghe được thanh âm thế này, trước kia mỏ muối mở ra, mọi người đều biết, đây là diêm vương gia đi đường đó, chúng ta mau tìm một chỗ tránh chút, chờ diêm vương gia đi qua chúng ta lại đi.”

“Yêu ngôn hoặc chúng!” Giáo sư Tôn hừ lạnh một tiếng, “Nào có diêm vương gia cái gì.”

Ở bên, nữ tử trong cặp vợ chồng nói: “Giáo sư Tôn, tôi biết rồi, nơi này tương tự một cái hạp cốc chúng tôi trước kia ở Tứ Xuyên nhìn thấy, đây là một loại hiện tượng tự nhiên.”

Giáo sư Tôn gật đầu nói: “Tuy không có định luận, nhưng chỉ có hai loại khả năng, hoặc là tác dụng của sức gió, hình dạng cùng kiến trúc hạp cốc, hình thành một cái chỗ cùng loại ống sáo, gió thổi qua, liền sinh ra loại thanh âm này…”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện