Diệp Thiếu Dương nói: "Không phải là mạo hiểm, tôi đâu biết nó đang giả
bộ, mà tôi cũng chỉ có thể dùng cách như vậy, chứ chẳng lẽ lại để nó
mang cô đi? Huống hồ, tôi tự tin, một kiếm của tôi đã canh chuẩn xác
thời cơ và tốc độ, chỉ cần Tiểu Mã không làm hỏng việc, tôi chắc chắn sẽ cứu được cô."
"Vạn nhất thất bại thì sao?"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Nếu thất bại, tôi sẽ cho nó chôn cùng với cô."
Tạ Vũ Tình lầu bầu: "Ta không muốn chôn cùng với nó. Thôi được rồi, ngươi
vẫn chưa trả lời câu hỏi trước của ta, quỷ sai vì sao không giết người
khác mà chỉ giết bọn ta?"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lát rồi
nói: "Đây cũng chỉ là suy đoán, thứ nhất, lần trước nó đã bị tôi đánh
trọng thương, cố gắng dưỡng thương, gần đây nhất mới khôi phục lại một
chút; thứ hai, mục đích của nó là hoàn thành Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, không phải là làm ác quỷ hung tàn, không cần thiết phải giết người. Nó rất
tỉnh táo, biết giết vài cá nhân không mang đến ích lợi nào cho nó, trái
lại càng dễ bại lộ, cho nên khiến tôi chú ý tới nó, do đó làm lỡ chuyện
của mình."
Đàm Tiểu Tuệ nghe thế nói rằng: "Không sai, em có đi
điều tra thì được biết nó luôn ở trong miếu Thất bà bà, tự tích lũy tà
khí thông qua Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, sau đó truyền đến cho Thất lão yêu,
đây mới là nhiệm vụ chủ yếu của nó, giết người là chuyện của những con
quỷ khác, nó không cần thiết phải giết người."
Diệp Thiếu Dương
nghe thấy thế liền biết Đàm Tiểu Tuệ chắc chắn biết không ít chuyện, vội hỏi: "Em còn chưa kể cho anh nghe đấy, tiểu Như nói em đi điều tra tung tích của Kim Soái. Em trở về lúc nào, vì sao lại đến miếu Thất bà bà
đầu tiên?"
Đàm Tiểu Tuệ trầm ngâm một chút, nhìn Diệp Thiếu
Dương, nói : "Bao giờ rảnh em sẽ kể cho anh nghe chuyện em truy bắt Kim
Soái, em đã tìm được vị trí của y rồi. Thế nhưng với năng lực của em thì căn bản vẫn chưa bắt được y, cho nên em mới quay về tìm anh..."
Nghe cô nói đã tìm được Kim Soái, Diệp Thiếu Dương lập tức kích động, chỉ là có người còn kích động hơn hắn, Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như đồng thanh
hỏi: "Y đang ở đâu?"
Đàm Tiểu Tuệ nhẹ nhàng thở hắt ra, nói rằng: “Tử Nhân Câu."
Mọi người lập tức phát lạnh, chỉ vừa nghe cái tên đó liền biết nó không phải là chỗ tốt.
Diệp Thiếu Dương trầm giọng nói: "Tử Nhân Câu là chỗ nào?"
"Nam Cương, Thập Vạn Đại Sơn."
Diệp Thiếu Dương nhíu mày: "Ý em là ranh giới giữa ba quận Vân Quý Xuyên (1) và Thập Vạn Đại Sơn? Em không phải là đang nói đùa chứ?".
(1) Vân Quý Xuyên: Viết tắt của ba tỉnh Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên.
Đàm Tiểu Tuệ nói: "Anh đã cứu em một mạng, em cũng không muốn gạt anh, Kim
Soái chính là một hậu nhân của gia tộc Đại Vu tiên bọn em, là bối thúc
thúc của em, thế nhưng y là một Huyết Vu bị gia tộc truy nã, không rõ
tung tích, lúc em trở lại Tứ Xuyên có điều tra một chút... Nói chung, em xác định y đã trốn vào Tử Nhân Câu (2)."
Diệp Thiếu Dương suy
nghĩ thì thấy lời nói của Đàm Tiểu Tuệ rất logic: Kim Soái đã biết mình
bị cảnh sát Thạch Thành truy nã, lại đang mù một con mắt, không có tiền
phẫu thuật thẩm mỹ, cho nên chỉ có một cách là bỏ trốn.
Mà Diệp
Thiếu Dương cũng đã từng đoán ra chuyện y bỏ trốn, bất quá hắn không ngờ tới Kim Soái lại dám vứt bỏ hết mọi thứ, xuyên qua tầng tầng lớp lớp sự truy lùng để chạy tới Thập Vạn Đại Sơn xa xôi hẻo lánh.
"Tử Nhân Câu mà em nói nằm ở đâu? Tại sao y lại muốn trốn đến đó?". Diệp Thiếu Dương hỏi: "Còn nữa, Huyết Vu là gì?"
Đàm Tiểu Tuệ khẽ chuyển mắt nhìn thoáng qua Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như, thở dài, nói: "Mọi người cũng không phải người ngoài, em sẽ nói thẳng, mọi
người cũng biết, Vu thuật Miêu Cương chia ra làm hai loại hắc bạch, Bạch Vu thiên về y thuật, Hắc Vu thiên về cổ thuật, thế nhưng Thiếu Dương
ca, anh đã đoán sai rồi, hai Hắc Bạch Vu vốn là đồng tông, Vu thuật Miêu Cương vừa có thể cứu người cũng vừa có thể hại người.”.
“Mỗi một gia tộc Miêu Cương đều có một hai Hắc Vu sư, bọn họ luyện cổ thuật
không phải là để hại người mà là để bảo vệ người trong tộc, tránh cho
gia tộc mình bị dòng tộc khác làm tổn thương. Bởi vì trong quá khứ ở
Miêu Cương có những dòng tộc thường hay tranh giành lãnh địa và vật chất với nhau, cho nên dẫn đến bạo phát chiến tranh, mà năng lực của cổ sư
tuy rằng không có tác dụng quá lớn trong chiến tranh nhưng vẫn có lực
chấn nhiếp nhất định. Em nói như vậy mọi người có hiểu không?"
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: "Hiểu, cũng tương tự như một quốc gia có trang bị vũ trang không phải là để chiến tranh mà là để phòng ngừa chiến
tranh, cho dù có dùng hay không thì cũng phải có sẵn. Nếu như không có,
người khác sẽ khi dễ mình."
Đàm Tiểu Tuệ rất cảm kích nhìn hắn:
"Em rất vui khi anh hiểu được, bởi vì có nhiều người vừa nghe đến cổ
thuật thì liền nghĩ đó là một thứ gì rất xấu xa, mà thực chất ở Miêu
Cương nếu không phải là vì chiến tranh thì cũng ít có người dùng đến cổ
thuật. Thế nhưng ở Miêu Cương bọn em vẫn tồn tại một loại cổ sư mà
chuyên tu luyện cổ
thuật gọi là Huyết Vu thuật...”
“Huyết Vu
thuật là một loại pháp thuật mà bất luận là phương pháp tu luyện hay thi triển đều vô cùng tà ác, có thể tổn hại đến mạng người. Vì vậy gia tộc
Đại Vu tiên bọn em mấy trăm năm qua đều ngăn cấm Huyết Vu thuật, nếu như phát hiện có người tu luyện nó thì nhất định sẽ thẳng tay xử tử, cho
nên số lượng Huyết Vu sư vô cùng ít ỏi, tất cả đều trốn trong rừng sâu
núi thẳm để tu luyện..."
Nói đến đây, Đàm Tiểu Tuệ thở dài, nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ.
Đám người Diệp Thiếu Dương nghe xong vô cùng hiếu kỳ, thế nhưng vẫn kiềm chế chờ cô nói hết.
Đàm Tiểu Tuệ nói tiếp: "Em không muốn bàn sâu về Huyết Vu thuật, hơn nữa
những thứ này đều là chuyện từ thời xa xưa, hiện nay xã hội hiện đại,
địa bàn người Miêu cũng đã thống nhất, không còn chiến tranh, số lượng
Hắc Bạch Vu sư cũng giảm thiểu. Gia tộc Đại Vu tiên bọn em vài thập niên trước đã từng xảy ra... một thảm kịch, những người trong gia tộc bọn em ngày càng thưa thớt, đến những con cháu đồng lứa với em cũng dung nhập
xã hội, trở thành người bình thường, hành tung cũng không còn thần bí
nữa.”.
“Về chuyện của em thì em không muốn nói nhiều, chỉ muốn
nói cho mọi người biết Kim Soái chính là kẻ phản bội của gia tộc Đại Vu
tiên. Y ngấm ngầm tu luyện Huyết Vu thuật, bị gia tộc bọn em truy bắt từ rất lâu rồi, mấy năm trước, gia tộc xác định y đang ở Thạch Thành, vì
vậy liền phái em và biểu tỷ mượn cớ đi học, đến đó tìm kiếm tung tích
của y..."
Cô ngẩng đầu, ánh mắt áy náy nhìn Diệp Thiếu Dương: "Xin lỗi, em đã giấu anh!"
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: "Lúc anh cứu em, em có biết đây là Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận không?"
Đàm Tiểu Tuệ lắc đầu: "Em hôn mê lâu như vậy, nhiều chuyện thật sự không
biết, bất quá lúc em trở về Tứ Xuyên thì đã nghe gia tộc của mình kể
không ít chuyện, sau đó điều tra thì xác định được Kim Soái đã đến Thập
Vạn Đại Sơn, y đang ở một nơi gọi là Tử Nhân Câu, liên kết cùng với các
Huyết Vu sư khác, dự định tiến hành một nghi thức huyết tế nào đó..."
Diệp Thiếu Dương lập tức khẩn trương, hỏi: "Nghi thức gì cơ?"
Đàm Tiểu Tuệ hít sâu một hơi, nói: "Nghi thức... hồi sinh Huyết Cổ Thi Vương"
"Huyết Cổ... Thi Vương?". Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn cô, hắn hoàn toàn
chưa từng nghe đến cái tên này, thế nhưng mượn câu của Tiểu Mã thường
nói thì - Nghe thật là lợi hại a...
P/s: Chú thích 2 (Giống Quảng cáo du lịch quá! Bỏ vào truyện làm loãng truyện nên để ở đây nhé)
(2) Tử Nhân Câu: là một tên gọi kinh khủng bắt đầu từ những năm 50 của
chiến tranh Trung Ấn. Sau một trận bão tuyết, toàn bộ quân nhân mai phục tại hào đều chết rét. Mọi người thuật lại, vong linh của các binh lính
trẻ tuổi này vẫn còn kẹt ở một nơi nào. Từ đó về sau, bất luận chiến
tranh hay là hòa bình thì cho đến hiện tại, số người chết ở Tử Nhân Câu
vẫn gia tăng không dứt, khiến nơi này càng nổi tiếng kinh khủng. Có
người nói chính phủ thấy cái tên này bất nhã muốn sửa lại tên, thế nhưng vô luận sửa cái gì, mọi người đều gọi nó là Tử Nhân Câu.
Tử Nhân Câu cao 5150 mét so với mực nước biển, khí hậu hay thay đổi, điều
kiện rất xấu, mức độ nguy hiểm lớn. Bởi vậy nên bao năm qua, số người
chết vì rét, vì bệnh, vì tai nạn, lật xe, người qua đường chết bất ngờ
ngoài ý muốn, tội phạm... đếm không hết. Tiếng gió ở đây thét gào như
tiếng khóc thê lương thảm thiết, khi màn đêm buông xuống, hai bên đường
có những đốm ma trơi nối dài làm cho người ta rợn cả tóc gáy, mà ở đây
vì chết quá nhiều người, tựa hồ tràn ngập tà khí, cho nên cũng chân
chính xứng với cái tên. Tuy nhiên cảnh sắc ở đây vẫn rất đẹp, khi mặt
trời mọc trên cao nguyên, chiếu những tia nắng xuống những ghềnh nước
thì hiện ra cảnh tượng “ánh sáng ngọc”. Đó là vì ban đêm mặt nước kết
băng, thời điểm xa luân quay thì băng và băng tiết được chiếu rọi sáng
lạn, tức khắc trở nên huy hoàng tráng lệ, trông rất kinh tâm động phách, thu hút lòng người.