Đàm Tiểu Tuệ hiểu được ý của hắn, nói: “Một loại quái vật nửa thi nửa
yêu, đừng hỏi em hình dạng của nó trông như thế nào, em chưa từng nhìn
thấy, có người nói Huyết Cổ Thi Vương là một vị cổ sư lão tổ của bọn hắn đang chôn dưới đất, phải cần linh lực rất mạnh mới có thể khai quan,
mấy chục năm gần đây chưa từng khai quan lần nào.”
Diệp Thiếu
Dương vừa nghe xong liền cảm thấy buồn bực, lắc đầu nói: “Anh thật không tin lại có chuyện trùng hợp như vậy, chuyện gì anh cũng gặp phải?”.
Đàm Tiểu Tuệ nói: “Cũng không phải trùng hợp, tất cả đều chỉ là một chuyện
mà thôi, bởi vì tại những nơi mà anh lùng bắt Kim Soái, trước khi chạy
trốn, y đã rút đi một phần linh lực của Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận rồi trở về
Tử Nhân Cốc, tiến hành hồi sinh Huyết Cổ Thi Vương.”.
“Kim Soái... rút linh lực của Ngũ Quỷ?”. Diệp Thiếu Dương khiếp sợ không dứt: “Sao em biết nhiều như vậy?”.
Vẻ mặt Đàm Tiểu Tuệ lộ ra vẻ do dự, cô suy nghĩ một lát rồi quyết định
nói: “Mấy ngày trước bọn em chặn đường Kim Soái ở trong núi rồi đánh một trận, sau đó y chạy thoát được. Thế nhưng một người bạn của em đã hạ
Thiệt Tâm Cổ lên người y, từ đó biết được vài chuyện mà y giấu sâu trong nội tâm. Tuy nhiên việc hạ cổ này… đối với Bạch Vu sư bọn em mà nói thì không được vẻ vang cho lắm, cho nên em không muốn nhắc tới.”
Chu Tĩnh Như nghe đến đây liền không nhịn được hỏi xen vào một câu: “Thiệt Tâm Cổ là thứ gì vậy?”.
“Một loại cổ có thể bắt người khác nói ra hết chuyện ở trong lòng thông qua đầu lưỡi, cho nên gọi là Thiệt Tâm Cổ”.
“Trời ạ!”. Chu Tĩnh Như đè tay lên ngực, khó tin nói: “Trên đời này lại có thứ khó tin đến như vậy…. ”
Đàm Tiểu Tuệ cười nói: “Trong cổ thuật còn có nhiều thứ khó tin hơn, như
vậy ví dụ như Đồng Tâm Cổ có thể khiến cho người trong lòng của em yêu
thích em, có muốn học không?”.
Chu Tĩnh Như ngẩn người, theo bản
năng liếc trộm Diệp Thiếu Dương, chợt nhận ra dường như mình vừa để lộ
chút gì đó, cô phản ứng lại cũng rất nhanh, cười cười với Diệp Thiếu
Dương, nói rằng: “Thiếu Dương ca, anh học đi, sau này nếu thích cô gái
nào thì có thể dùng đến.”
Diệp Thiếu Dương vuốt cằm: “Bổn nhân tán gái không cần dùng thủ đoạn, chỉ cần đứng một chỗ thôi là được!”.
Ba cô gái nghe thấy thế liền không nhịn được cười.
“Khụ khụ, nói chuyện chính!”. Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình chém gió cũng
hơi quá: “Mấy tên Huyết Vu sư thả Thi Vương ra thì được lợi ích gì?”
Đàm Tiểu Tuệ nói: “Bọn họ sẽ có được máu của Vu yêu! Máu của Vu yêu được
con người hấp thu, hòa cùng với máu của mình, khi thi triển cổ thuậ cũng sẽ hiệu quả hơn gấp mấy lần, hơn nữa có máu Vu yêu làm vật dẫn, họ có
thể tu luyện một vài loại Vu thuật cấm kỵ, mà cụ thể thế nào em cũng
không rõ lắm.”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: “Xã hội gì không biết, còn có loại người điên cuồng đến như vậy!”.
Đàm Tiểu Tuệ khẽ thở dài: “Không chỉ điên cuồng mà còn đáng sợ nữa. Em nghe các bậc trưởng bối trong gia tộc nói, lần trước khi Huyết Cổ Thi Vương
sống lại, có Huyết Vu sư lấy được máu của Vu Yêu, pháp lực tăng mạnh,
tuy rằng cuối cùng bị gia tộc em tiêu diệt nhưng mà gia tộc em cũng bị
tổn thương nghiêm trọng, cho nên…”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp
Thiếu Dương “Anh là Thiên sư Mao Sơn, xin đừng nên hoài nghi thực lực
của Huyết Vu sư, nhất là Huyết Cổ Thi Vương kia.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Anh tuyệt đối sẽ không hoài nghi, vậy chúng ta phải làm sao?”
“Cố gắng trước khi hoàn thành nghi thức cúng tế phải giết chết Kim Soái, nếu như để lão tổ sống lại sẽ vô cùng tai họa.”
Biết rõ là như vậy nhưng trong lòng Diệp Thiếu Dương vẫn phiền muộn không
dứt, vừa mới diệt trừ được một tên quỷ sai, hắn cho rằng đã bớt đi một
kình địch, chưa đắc ý được nửa ngày, cuối cùng lại phải đánh tới Tứ
Xuyên, đối phó với cái gì mà Huyết Cổ Thi Vương. Tuy rằng chuyện này
không có liên quan đến mình và Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, thế nhưng không đi
không được. Tên Kim Soái mặt rỗ hiện đang ở đó, nếu không tìm y, mình sẽ phải chết.
“Anh cảm thấy quá đủ rồi!”. Diệp Thiếu Dương nghĩ lại những gì hắn đã nếm trải trong thời gian qua, có chút thông cảm với
chính mình, bất đắc dĩ cười khổ: “Từ lúc trúng cổ cho đến nay, từng
chuyện từng chuyện cứ kéo tới, vất vả lắm mới giết được ba con
quỷ, lại
lòi ra một con Thi Vương. Sau chuyện này, tốt nhất là anh nên quay về
Mao Sơn tĩnh tu thì hơn, anh thật sự không chịu nổi bị giày vò nữa!”.
Tạ Vũ Tình liếc hắn một cái: “Ngươi nỡ bỏ mấy em gái xinh như hoa trong trường sao?”
“Ặc….” Diệp Thiếu Dương á khẩu luôn, thầm cảm ơn Tạ Vũ Tình càng ngày càng
thấu hiểu mình, nói câu nào cũng đều gãi đúng chỗ ngứa.
“Tiểu
Tuệ, em còn biết gì mà có thể chia sẻ với bọn anh không? Trong suy nghĩ
của Kim Soái có manh mối nào về miếu của Thất bà bà không?”
Đàm
Tiểu Tuệ gật đầu: “Kim Soái trúng Thiệt Tâm Cổ không bao lâu thì đã giải được cổ, cho nên em chỉ thu được từ trong suy nghĩ của y vài manh mối
vụn vặt thô, sau đó phỏng đoán và bổ sung một chút!”.
Tiểu Tuệ cầm chén trà ngả người ra ghế sô pha, chậm rãi uống, thần tình có chút mệt mỏi.
Chu Tĩnh Như khuyên cô nên nghỉ ngơi một đêm, ngày mai có gì lại nói tiếp.
Đàm Tiểu Tuệ lắc đầu, cô nhấp vài ngụm trà, nghỉ ngơi chốc lát rồi bắt đầu
nói về những manh mối có được thông qua suy nghĩ của Kim Soái. Tiểu Tuệ
nói rất chậm, Diệp Thiếu Dương vừa nghe vừa suy nghĩ, thêm vào phỏng
đoán của mình và manh mối có được trước đó cũng đại khái tổng kết được
những chuyện đã xảy ra:
Kẻ chủ mưu của Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận thực
tế là tên quỷ sai kia, thế nhưng dù sao nó cũng là quỷ, có rất nhiều thứ nó không thể tự mình làm được, cho nên nó tìm đến Kim Soái (Ở trong suy nghĩ của Kim Soái không nói đến hai người họ cấu kết với nhau như thế
nào). Sau đó do Kim Soái động thủ bố trí trận pháp, để thuận tiện cho
quỷ sai qua lại dương gian, đợi trận pháp hoàn thành nó bắt bốn con quỷ
âm sanh.
Nó lợi dụng sức mạnh của trận pháp để không ngừng tạo
thành tà khí, khi đạt đến mức tràn đầy thì chuyển tà khí đến lưng rồng,
cũng chính là miếu Thất bà bà, rồi được Thất lão yêu hấp thu để tu
luyện.
Loại trận pháp tuần hoàn này đã duy trì trong thời gian
rất dài, nếu không phải bởi vì tập đoàn Tinh Thành xây dựng tiểu khu,
phá hủy bức tượng, khiến cho quỷ sai nhất thời giận dữ giết chết mấy
người thì chỉ cần đại khái một tháng sau, tu vi của nàng đã đạt tới mức
có thể phá bỏ phong ấn, rời khỏi miếu.
Tuy nhiên quan trọng nhất
là Kim Soái thèm muốn bí pháp Mao Sơn và pháp khí của Diệp Thiếu Dương
cho nên hạ cổ với Diệp Thiếu Dương, chơi với lửa có ngày chết cháy, bị
cảnh sát dồn tới mức không chốn nương thân, chỉ có thể trở về đại bản
doanh của Huyết Vu sư. Nhưng mà tên này rất âm hiểm, trước khi chạy trốn còn rút đi một phần tà khí của Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, muốn dùng nó để
hồi sinh Huyết Cổ Thi Vương, nhận lấy máu Vu yêu. Sau đó đợi cho cổ
trùng trong cơ thể Diệp Thiếu Dương phát tác, Diệp Thiếu Dương chết, y
sẽ quay lại thả Thất bà bà ra khỏi miếu…
Nhờ có Đàm Tiểu Tuệ mà
bức màn bí mật đã được vén lên từng chút một, giúp cho Diệp Thiếu Dương
phác họa ra cả quá trình câu chuyện.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại mấy
lần, khẳng định việc mình phá đi Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận là chính xác đến
nhường nào: Sau khi trận pháp bị phá sẽ không thể tiếp tục cung cấp tà
khí cho Thất bà bà, hơn nữa hiện tại quỷ sai cũng đã chết, chỉ cần phá
nốt hai trận pháp còn lại, nàng ta chỉ còn cách trốn trong động phủ,
chậm rãi mà tu luyện cho đến khi có thể dùng sức mạnh của bản thân đột
phá phong ấn, hoặc đợi người đến cứu nàng.