Cách ăn mặc của nữ quỷ này giống y hệt thị nữ lệ quỷ kia, vẻ mặt thẫn
thờ đứng trong góc, Diệp Thiếu Dương liền tháo túi đeo vai xuống, giao
cho lão Quách.
"Huynh tìm một đấu mực sạch, sau đó ngâm vào máu chó mực rồi đợi đệ sắp
xếp.". Diệp Thiếu Dương giao phó xong, xoay người nhảy vào trong cổ mộ.
Nữ quỷ cảm giác được có khí tức người sống, vội vã nhào về phía trước.
Cô ta bị chôn cùng mộ chủ chính là để giết chết những kẻ trộm mộ, bảo vệ thi thể chủ nhân.
Diệp Thiếu Dương sợ đánh thức thủ linh đồng tử, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, lập tức lấy ra một đống tiền Ngũ Đế, ném vào trong không trung,
những đồng tiền tự động xếp thành hình bát quái phương vị.
"Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, phá!"
Tiền Ngũ Đế nhanh chóng đánh vào trước ngực nữ quỷ, nữ quỷ kêu lên một tiếng thảm thiết, lui về phía sau.
"Sao cậu ta cứ niệm mỗi câu đó?". Tiểu Mã buồn bực hỏi lão Quách: "Dùng kiếm cũng niệm, dùng tiền cũng niệm."
"Đây là thần chú vạn năng của Mao Sơn, ta cũng vậy!".
Tiểu Mã nghiêng mắt nhìn y: "Dẹp huynh đi, tôi chưa bao giờ thấy huynh xuất thủ, toàn núp phía sau ‘nổ banh trời đất’!".
Diệp Thiếu Dương cố gắng chế phục nữ quỷ trong thời gian ngắn nhất, vẫn
sử dụng chiêu cũ, cởi áo nữ quỷ ra... Sau khi siêu độ xong, hắn gọi lão
Quách ném qua đấu mực vừa ngâm trong máu chó, bắt đầu giăng huyết tuyến. Hắn kéo huyết tuyến từ bên trái sang bên phải tiểu quan tài, từ trên
xuống dưới, mỗi huyết tuyến cách nhau không quá 10 cm.
Giăng được một nửa thời gian, nắp quan tài đột nhiên bật tung, bên trong có một cánh tay nhỏ bé tái nhợt vươn tới, định bắt lấy Diệp Thiếu
Dương. Diệp Thiếu Dương đã sớm có chuẩn bị, xoay ngang đấu mực, quấn
hồng tuyến vào ngón tay giữa của nó, thuận thế siết chặt, đánh một pháp
kết, đẩy cánh tay nó trở lại bên trong.
Ngón tay giữa vốn được mệnh danh là Linh Tê Chỉ, là chỗ chứa mệnh hồn,
bất kể người sống hay kẻ chết nếu ngón giữa bị hồng tuyến trói chặt thì
cũng như mệnh hồn bị trói chặt, không thể xuất ra.
Hồn phách không thể xuất, thực lực của quỷ thi liền giảm phân nửa, bất
quá nó vẫn có thể dùng thủ đoạn công kích của cương thi, đạp thùng thùng bên trong quan tài, tìm cách trốn thoát.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, lấy ra một ấn ngọc vuông từ bên
hông, đặt lên nắp quan tài, hơn phân nửa ấn có hình dạng một loài thú
hung tợn.
"Đó có phải là Tỳ Hưu Ấn không?". Lão Quách cả kinh. Tỳ Hưu Ấn vốn là
một trong những bí bảo của Mao Sơn, ngày trước trên núi y chỉ mới nghe
kể đến, chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến.
Tỳ Hưu Ấn trông rất nhỏ bé, thế nhưng đối với tất cả yêu ma quỷ quái thì nó lại nặng như núi Thái Sơn. Sau khi áp lên quan tài, bất luận quỷ thi bên trong có động đậy càn quấy như thế nào, quan tài cũng không chút
suy suyển.
Diệp Thiếu Dương tiếp tục giăng hồng tuyến lên phía trên, chỉ chốc lát
sau, toàn bộ quan tài đã được phủ kín, lúc này hắn mới âm thầm hít vào
một hơi, đi đến một quan tài khác. Lão Quách phía trên cũng chầm chậm
rọi đèn pin cho hắn.
Diệp Thiếu Dương đi tới trước quan tài, thoáng giật mình: Nắp quan tài
đã được mở ra, lật hẳn sang một phía, bên trong quan tài… rỗng tuếch!
Thủ linh đồng tử đã thoát!
Lúc nào?
Tiểu Mã đột nhiên kêu to: "Sau lưng cậu!"
Diệp Thiếu Dương lập tức quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn
đầy máu đang kề sát khuôn mặt mình, há to mồm phả khí vào mặt mình. Diệp Thiếu Dương vội vàng nhảy ra đằng sau, chạy một mạch lui về chừng chục
bước, hít sâu một hơi, nói: "Nguy hiểm thật, suýt chút nữa hôn ngươi.".
Quỷ thi vốn không được siêu sinh, trong cơ thể tràn ngập oán khí, nếu
như người bình thường hít vào một ngụm khí của nó, chẳng mấy chốc sẽ
ngất xỉu. Diệp Thiếu Dương tuy rằng là thiên sư thế nhưng bị phun một
ngụm khí lớn như vậy vào mặt, hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.
"Òm ọp..." Đồng tử kêu lên một tiếng kỳ quái, tốc độ nhanh như chớp lao
về phía Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương lần này đã sớm có chuẩn bị,
tay trái bắt pháp quyết, đánh vào giữa mặt đồng tử, đồng tử hét lên thảm thiết, thân hình vội vàng thối lui, biến mất trong bóng đêm. Diệp Thiếu Dương đợi một lúc không thấy nó ra, buồn bực nói: "Tiểu tử này thật
giảo hoạt, biết ta lợi hại nên không dám lên. Sư huynh, thắp đèn.".
Lão Quách liền đốt một ngọn nến Tam Sắc Liên Hoa, treo lên dây hồng tuyến, đưa nó vào trong mộ thất.
Tiểu Mã bực bội: "Sao lúc nãy không thắp luôn đi, đợi tới bây giờ mới thắp.".
Lão Quách hừ một tiếng: "Cậu có biết bột Thất Tinh Thảo đắt lắm không,
ba trăm đồng một chỉ (~3.75 gam), ta phải tiết kiệm chứ!".
Ánh sáng màu vàng cam chiếu rọi toàn bộ mộ thất, Diệp Thiếu Dương đảo
mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra đồng tử đang trốn vào một góc tối, vẻ
mặt vô cùng đề phòng nhìn hắn. Nó chỉ cao khoảng một mét, dáng người bụ
bẫm, ngoại hình không khác gì mấy đứa trẻ con, chỉ là toàn thân đỏ bừng, lại có chút trong suốt, mơ hồ có thể thấy được kinh mạch nội tạng bên
trong cơ thể.
Diệp Thiếu Dương thở dài, hắn biết những đứa trẻ này khi chết còn phải
mở Thiên Linh Cái, bị rưới lên người chì và thủy ngân, để cho chất độc
theo máu chảy khắp kinh
mạch, hòa cùng huyết khí kích phát ra bên ngoài, khiến cho thi thể vĩnh viễn không hư thối, vì vậy làn da đã trở nên đỏ
như máu.
Sự thống khổ khi bị rưới chì và thủy ngân vào trong cơ thể, để nó chảy
khắp kinh mạch, Diệp Thiếu Dương có thể chưa từng trải qua, thế nhưng
hắn đã đọc Mao Sơn Kinh Điển, cũng hiểu là: "Đau đến tận xương cốt, đau
đến nghiến nát răng.".
Diệp Thiếu Dương thở dài, nhìn đồng tử nói: "Ta đến siêu độ cho ngươi, giúp ngươi giải thoát."
Đồng tử từ lúc biến thành quỷ thi thì đã mất đi năng lực trao đổi với
người, dĩ nhiên không hiểu lời của Diệp Thiếu Dương nói, thần trí của nó bây giờ chỉ có giết chóc, đem tất cả đau khổ lúc còn sống trút lên trên người mà nó nhìn thấy được.
Diệp Thiếu Dương cũng không mong nó hiểu, muốn siêu độ nó, trước tiên
chỉ có thể bắt nó, hắn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mặt quỷ thi rồi nói:
"Mau rung Chuông Kinh Hồn!"
Lão Quách một tay cầm đèn, một tay thò vào túi vải của Diệp Thiếu Dương
lấy ra một đồ vật, giao cho Tiểu Mã bảo: "Cậu có khí lực tốt, cậu rung
đi, phải rung liên tục không được ngừng!".
Tiểu Mã không biết có bẫy, tiếp nhận Chuông Kinh Hồn, lắc vài cái, thuận miệng hỏi: "Rung cái này để làm gì?"
"Thanh âm của Chuông Kinh Hồn có thể kích động mạnh tới quỷ hồn, làm cho nó vô pháp biến ảo, phế đi một nửa công kích của quỷ thi. Một lát nữa
nếu như cậu thấy thứ gì đó thì phải nhớ kỹ, không được phân tâm, cũng
không được ngừng rung Chuông Kinh Hồn.".
Tiểu Mã nói: "Chúng ta ở phía trên, bọn họ ở phía dưới, cho dù có thấy
gì đi chăng nữa thì tôi cũng không sợ. Hắc hắc, coi như xem phim kinh dị đi, càng kích thích càng tốt!".
Lão Quách buồn bực cười cười, nghĩ thầm tiểu tử ngươi đâu phải người sắt, chút nữa chỉ mong ngươi cũng nghĩ như vậy.
Chuông Kinh Hồn rung lên, năng lực hành động của quỷ thi quả nhiên giảm
sút, nó nhe răng trợn mắt, biểu tình có vẻ rất thống khổ, Diệp Thiếu
Dương không tốn chút sức nào liền trói được nó, dán định thân phù vào
sau đầu nó. Đại công cáo thành, Diệp Thiếu Dương thở gấp, tay chấm chu
sa, điểm lên Quỷ Môn trên mi tâm của nó, lấy ra Định Hồn Châm. Đồng tử
chợt run rẩy, trong ánh mắt hiện ra sự oán hận, nó chỉ biết đau đớn khổ
tâm, không biết Diệp Thiếu Dương đang làm gì.
"Ta đây là vì muốn tốt cho ngươi…". Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ đầu nó: "Bây giờ ta sẽ giúp ngươi siêu độ.".
Đồng tử đang trong quá trình luyện chế, ba hồn bảy vía trong cơ thể bị
tản ra khắp nơi, trước tiên phải tụ hồn thì mới có thể siêu độ được.
Diệp Thiếu Dương đặt một tay lên huyệt Thiên Môn của nó, nhắm mắt lại,
bắt đầu tụng niệm Sưu Hồn Chú. Thần niệm tiến nhập vào trong cơ thể đồng tử, bắt đầu tìm kiếm ba hồn bảy vía thất lạc...
Tiểu Mã đưa đầu qua nhìn thì thấy Diệp Thiếu Dương vẫn không nhúc nhích, miệng đang thì thầm liên tục gì đó, cậu cảm thấy buồn chán, vì vậy
không thèm rung chuông nữa, đốt một điếu thuốc lên hút.
"Cậu đang rung chuông, không thể dừng!". Lão Quách vội vàng nhắc nhở.
Tiểu Mã nhíu mày nhìn y: "Bây giờ còn rung làm gì nữa?"
"Cậu rung chuông là để tiêu trừ oán niệm của đồng tử, để nó cam nguyện
được siêu độ, bởi vì oán niệm của nó quá sâu, nếu không rung sẽ rất khó
có thể siêu độ. Nhanh lên một chút, nhớ kỹ, không được dừng nữa đấy!".
Tiểu Mã nghe vậy bèn cầm chuông lên rung tiếp. Đang rung, đột nhiên có
một bóng người màu đỏ từ dưới cổ mộ bay lên, đáp xuống trước mặt cậu,
đúng là đồng tử lúc nãy! Vẻ mặt nó nhăn nhó, kinh khủng dị thường, miệng bị toét ra, vô số dịch thể xanh đỏ tím vàng nhễu nhão chảy xuống. Đồng
tử giơ tay lên lau một cái, chất lỏng sềnh sệch dính đầy tay, sau đó đưa tay về phía Tiểu Mã, cười khanh khách vô cùng đáng sợ, khiến da đầu
người ta như muốn bung tróc.
Gương mặt của Tiểu Mã nhất thời tái nhợt…