Tiểu Mã lảo đảo lui về phía sau, né tránh tay của đồng tử, trong lòng vô cùng sợ hãi, quên mất phải rung chuông, cũng không thèm lắc nhẹ một
cái.
"Đây chỉ là một hồn phách của nó, hư ảnh mà thôi, cậu không cần phải lo lắng! Mau mau rung chuông!". Lão Quách kêu to.
"Mẹ kiếp, huynh nói dễ quá, bản năng phản ứng đang khống chế tôi rồi!".
Tiểu Mã dứt khoát nhắm mắt lại, kết quả, u hồn kia vẫn đứng trước mắt,
hơn nữa còn đứng ở một nơi tối tăm, làm nó càng nổi bật thêm. Cậu không
thể làm gì khác hơn là mở mắt, nhìn khuôn mặt vặn vẹo kinh khủng của
đồng tử.
Tiểu Mã đột nhiên nhớ tới Diệp Thiếu Dương từng nói, máu đầu lưỡi có khả năng đuổi quỷ, lập tức bất chấp cắn đầu lưỡi, sự đau đớn khiến cho cậu
thoáng tỉnh táo lại, đối mặt với diện mạo kinh khủng của nó, cũng không
còn cảm thấy sợ hãi.
Đồng tử u hồn thấy tình cảnh này, thân hình thoắt cái biến thành một hài tử béo mập khoảng năm sáu tuổi, trên chiếc cổ trắng trẻo là một sợi dây đỏ đang siết chặt, vẻ mặt thống khổ đau đớn, mở đôi mắt to đáng thương
nhìn Tiểu Mã, oa oa khóc lớn, bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy Tiểu Mã, van xin
cậu cầu cứu.
"Là ảo giác, chỉ là ảo giác, tất cả chỉ là ảo giác...". Tiểu Mã tự nhủ
với chính mình, thế nhưng tinh thần của cậu đã mất kiểm soát, bị hình
ảnh trước mắt chiếm lấy, không còn nhớ rõ trách nhiệm của mình, bỏ
Chuông Kinh Hồn xuống, vươn hai tay, cố gắng tháo dây trên cổ hài tử...
"Càn khôn vô cực, phá!". Một bàn tay giơ ra vỗ vào đầu đứa trẻ, trực
tiếp đánh nó rớt xuống cổ mộ. Tiểu Mã giật mình, tỉnh táo lại nhìn lão
Quách. Lão Quách giơ tay phải lên bụm miệng rên rỉ, có vẻ rất đau đớn.
"Lão Quách, ngại quá, khì khì, để huynh phải xuất thủ.". Tiểu Mã xấu hổ nói.
"Quên đi, cậu trúng chiêu cũng là bình thường, chứng tỏ cậu có lòng
thiện niệm.." Lão Quách cũng không mắng cậu, mở tay phải ra, bàn tay
sưng vù lên, trong lòng bàn tay có viết một chữ "Sắc" bằng chu sa, sau
đó từ từ biến mất.
Tiểu Mã cả kinh nói: "Huynh chẳng phải nói đây chỉ là một hồn phách thôi sao, thế nào mà còn bị thương đến như vậy?"
Lão Quách liếc cậu: “Suy cho cùng thì nó vẫn là quỷ thi, một du hồn cũng đủ làm ta mệt mỏi, ta cũng không phải tiểu sư đệ mạnh mẽ kia.".
Hai người cùng nhìn vào cổ mộ, thấy Diệp Thiếu Dương đang thu hồn phách
vừa đào tẩu trở về, ba hồn bảy vía rốt cuộc cũng tề tựu đầy đủ, siêu độ
hoàn tất, ngồi dưới đất há mồm thở dốc. Trong vòng một ngày mà hắn vừa
chém giết một thi ma, vừa siêu độ hai lệ quỷ, đối phó hai đồng tử, hơn
nữa lại còn giải quyết những chuyện ngày hôm trước, Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình quả thật là một chiến sĩ thi đua trong giới pháp thuật. Dĩ
nhiên, âm đức kiếm được cũng không ít.
Tiểu Mã và lão Quách thấy bên dưới không còn nguy hiểm nữa mới nhảy
xuống. Lão Quách đi tới trước quan tài đang giam giữ đồng tử còn lại,
bên trong truyền đến tiếng đập vách ầm ầm, bèn hỏi: "Còn cái này thì
phải làm gì?"
Diệp Thiếu Dương kêu Tiểu Mã lấy cho mình một cốc nước lọc, uống cạn
phân nửa, thở hổn hển nói: "Trực tiếp thiêu hủy, hủy diệt thi thể nó, đệ sẽ siêu độ cho nó.".
Uống nước xong, nghỉ ngơi chốc lát, Diệp Thiếu Dương liền tự mình động
thủ, lấy từ trong túi đeo lưng ra một lọ Giao Du (1), bôi lên nắp quan
tài, đốt đuốc, sau đó đứng dậy. Tiểu Mã cả kinh nói: "Đây là loại mỡ gì? Sao còn lợi hại hơn cả xăng?"
(1) Giao Du: Mỡ cá mập
"Đông Hải Giao Nhân Du, vô cùng bén lửa, chỉ cần châm một ngọn lửa nhỏ
là có thể cháy mấy trăm năm không tắt, bình thường được dùng làm đèn
chong cổ mộ.". Diệp Thiếu Dương nói xong, đột nhiên nghĩ chỗ này không
phải là cổ mộ sao, ánh mắt liền đảo qua khắp gian phòng, phát hiện trong góc có một cái cửa nhỏ, đi tới, bên trong là một căn phòng, trong góc
phòng có một trụ đèn bằng đồng hình người cá, hai tay người cá đang bưng một ngọn đèn cháy lập lòe, mờ mờ ảo ảo muốn tắt.
Diệp Thiếu Dương thổi tắt đèn, lấy Giao Du bên trong cho vào bình nhỏ
của mình. Thứ này là đồ tốt, lúc nãy ta đã dùng hết một ít, may mà có
cái bù lại.
Trên mặt đất bày đầy các vật dụng được chôn theo người chết, một số bình hoa lỗi thời, bên tường đối diện còn có treo rất nhiều binh khí, nào là đao kiếm thương gậy, xem ra là đồ vật mà vị Hắc gia gia kia sinh tiền
đã cất giấu.
Kết hợp với hình ảnh mặc áo giáp lúc chết của y, Diệp Thiếu Dương đoán rằng, mộ chủ chắc chắn phải là một vị đại tướng.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu, phát hiện Tiểu Mã đang khom người, giơ tay
thọc vào từng cái bình hoa mò mẫm thứ gì đó, lập tức cả giận nói: “Cậu
làm gì thế?"
"Khì khì, xem bên trong có giấu bảo bối hay không mà!"
"Đệt, làm việc thì không được, cướp đồ thì nhanh!".
Diệp Thiếu Dương buồn bực trở lại mộ thất, quan tài đã đốt xong, Tỳ Hưu
Ấn từ trên nắp quan tài ngã xuống, rơi vào thi thể đồng tử, đè nó đến
nỗi không nhúc nhích
được, thân thể mau chóng bị đốt thành một đống
than. Diệp Thiếu Dương tiến lên nhổ Định Hồn Châm trên người đồng tử,
ngón tay giữa đặt lên Quỷ Môn của nó, bắt đầu siêu độ vong linh.
Bởi vì bị Tỳ Hưu Ấn trấn áp, ba hồn bảy vía của đồng tử không có cách
nào thoát khỏi cơ thể, cho nên Diệp Thiếu Dương có thể giải quyết mọi
thứ thuận lợi.
Tiểu Mã từ gian phòng đi ra, run rẩy đến trước quan tài, liếc nhìn vàng
bạc châu bảo trong đó, mắt phát sáng: "Mẹ ơi, thì ra toàn bộ bảo bối đều ở đây!". Cậu giơ tay vơ vét một đống, cất vào trong túi, miệng lầm bầm
nói: "Tôi từ bỏ ba nghìn đồng thù lao, bao nhiêu đây đủ rồi, còn lại các người chia nhau đi..."
"Chia cái gì mà chia, nộp lên quốc gia.". Lão Quách nói.
"Dựa vào cái gì a, tôi đâu phải người ngây thơ trong sáng!". Tiểu Mã vừa nói, tay vừa bốc một nắm nữa.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy buồn cười: "Bên ngoài có cảnh sát trông chừng, chúng ta mang theo nhiều bảo bối như vậy đi ra, cậu nghĩ họ có phát
hiện không?"
Tiểu Mã sửng sốt, lập tức cười nói: "Không sao, bọn họ đâu biết trong cổ mộ có bảo bối!"
Diệp Thiếu Dương mắng: "Cậu có não không, chúng ta chém giết bạch mao
cương thi xong, bọn họ chắc chắn sẽ tiến vào đây lục soát. Nếu cậu có
biện pháp giấu hết mọi thứ chôn trong cổ mộ, không để bọn họ nhìn thấy,
thì mấy thứ này đều là của cậu."
Tiểu Mã ngơ ngẩn, cúi đầu ai oán nhìn bảo bối trong tay: "Hức, nhiều bảo bối như vậy..."
"Chúng ta mỗi người chọn một vật nhỏ thôi, còn lại nộp lên hết.". Diệp
Thiếu Dương đi tới quan tài, lật lên, bên trong có một chiếc vòng ngọc
cổ của nữ, nhìn có vẻ đẹp, đầu óc liền nhanh trí nảy ra sáng kiến, cái
này có thể tặng cho Chu Tĩnh Như, liền bỏ vào trong túi.
Lão Quách chọn một chiếc nhẫn to (nhẫn ngón cái) bằng ngọc thạch.
Tiểu Mã lựa chọn nửa ngày, cầm cái này buông cái kia, rốt cuộc chẳng
chọn được món nào hết, bèn nói: "Này này, các người xem giúp tôi xem,
cái nào đắt tiền nhất?"
"Không biết, mau chọn đi!"
"... Vậy tôi sẽ trực tiếp chọn tiền, ha ha ha.". Tiểu Mã cầm một thỏi vàng to, cất vào trong túi.
Diệp Thiếu Dương và lão Quách bất đắc dĩ nhìn nhau, đúng là ếch ngồi đáy giếng, những món đồ cổ ngọc khí ở đây còn giá trị hơn cả thỏi vàng đó.
Diệp Thiếu Dương hai mắt lấp lánh, phát hiện ra một miếng ngọc bội hình
phượng hoàng, cầm lên quan sát, chất ngọc tinh khiết, nét khắc uốn lượn, chứng tỏ thợ chế tác thập phần tinh tế, đúng là đồ tốt, vì vậy ta cũng
sẽ bỏ túi.
Tiểu Mã khinh khỉnh liếc hắn: "Mồm thì nói mỗi người chỉ được chọn một món thôi, thế nào mình lại chọn hai món!?".
Diệp Thiếu Dương cả giận nói: "Tôi đặc biệt phải xuất nhiều lực, mệt
muốn chết, lấy hai món thì có làm sao? Cậu chỉ việc rung Chuông Kinh Hồn mà còn làm không xong, cho cậu một món đã là may lắm rồi!".
Tiểu Mã đuối lý, bực bội không nói gì.
Diệp Thiếu Dương lấy ra la bàn Âm Dương, đi dọc theo chân tường mộ thất
và căn phòng dò một lần, không phát hiện thấy tà vật nào nữa. Phía trước căn phòng có một con đường nhỏ, Tiểu Mã định đi vào thám hiểm một phen, Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta bảo: "Trong cổ mộ đầy rẫy bẫy, tầng tầng
lớp lớp cơ quan, chúng ta trùng hợp rơi thẳng vào mộ thất, chưa phải gặp qua thứ gì, hiện tại lại muốn đi vào cơ quan cổ mộ, cậu nghĩ cậu có mấy cái mạng?"
Ba người từ trong cổ mộ bò ra, đều trong tình trạng kiệt sức, ngồi dưới
đất nghỉ ngơi hơn nửa ngày mới men theo đường cũ trở về. Cả ba ra khỏi
hầm trú ẩn, hít một hơi thật sâu, tận hưởng không khí mát mẻ, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác sống sót sau khi trải qua tai kiếp…