Một cảnh vệ bước tới, thân thiết chào hỏi lão Quách, mời ba người lên xe cảnh sát, vừa lái xe vừa sắp xếp cho một cảnh sát khác lái xe của lão
Quách trở về thành thị. Dọc đường đi, lão Quách thêm mắm dặm muối kể về
chuyện vừa xảy ra trong động, có quỷ có cương thi, làm cho cảnh vệ kia
sợ hết hồn khiếp vía, mau chóng nhanh lái xe quay về.
"Trương Đội, đây là cương thi đó nha, rõ ràng ta không có nói bậy.". Lão Quách cầm hàm răng cương thi nhét vào đùi hắn.
Trương Đội run rẩy không dám nhìn: "Lấy ra lấy ra đi, không cần chứng
minh, tôi đương nhiên tin ngài, cứ yên tâm chờ phí dịch vụ. Thôi, tôi
đưa cho ngài trước vậy!".
"Năm vạn không đủ…". Lão Quách liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, cười hắc
hắc: "Năm vạn chỉ là giá của một con bạch mao cương thi, bọn ta phải
giết hai đồng tử, hai lệ quỷ, ta coi ngươi như là bằng hữu, lấy ... hai
vạn nữa thôi. OK?"
Trương Đội hơi khó xử: "Giá không thích hợp lắm, lão Quách, ngài cũng
biết, bọn tôi đưa cho ngài phí dịch vụ là dựa theo tiêu chuẩn kỹ thuật
của chuyên gia mà chi trả, năm vạn đồng không phải con số nhỏ, còn nhiều nữa là..."
"Không cho cũng được, lần sau đừng tìm ta. Được rồi, ta còn một con thi
trùng, ngươi có muốn nhìn thấy không?". Lão Quách giả bộ lục túi: "Bất
quá ngươi phải cẩn thận, đồ chơi này nếu như cắn trúng người, ngươi sẽ
biến thành cương thi."
"Không không không, tôi không nhìn đâu!". Yết hầu Trương Đội như muốn
nhảy ra khỏi cổ họng: "Tôi tin các ngài càng vất vả thì công lao càng
lớn, bảy vạn, một tuần nữa, tôi đưa cho ngài!"
"Hắc hắc, Trương Đội thật dễ nói chuyện.". Lão Quách cười hòa nhã.
Trương Đội buồn bực suy nghĩ, khó mà từ chối ông a, ông mà cho đồ chơi
kia cắn tôi một cái, lần sau đồn cảnh sát lại mời ông tới đối phó cương
thi, phỏng chừng chính là đối phó với tôi. Đúng là không có chơi nổi với đám pháp sư các người.
Trương Đội lái xe đưa bọn họ đến một khách sạn năm sao, để lại một vạn
đồng, mượn cớ công vụ bận rộn vội vã rời khỏi. Ba người lên phòng tắm
rửa, sau đó đi tới nhà hàng, lão Quách đãi một bàn thức ăn ngon, mở một
chai rượu Ngũ Lương Dịch (1), chúc mừng lần đầu tiên hợp tác thuận lợi.
(1) Rượu Ngũ Lương Dịch : Một loại rượu của Tứ Xuyên, được chưng cất từ
năm loại ngũ cốc: cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Loại rượu này
được ca tụng la “ba chén tràn hứng khởi, một giọt cũng lưu hương”. Rượu
có lịch sử 600 năm bắt đầu từ thời nhà Minh. Loại ngũ lương dịch tửu
thượng hạng được sản xuất và ủ trong các bình đất sét 10 năm.
Rượu quá ba ly, lão Quách lấy ra một vạn đồng, ném cho Diệp Thiếu Dương, bảo: "Tiểu sư đệ, một vạn đồng đệ cầm trước, sáu vạn còn lại ghi sổ,
chờ sau khi lãnh được ta sẽ gọi cho đệ.".
Diệp Thiếu Dương trợn mắt: "Đây là ý gì? Một phần huynh cũng không lấy?"
"Ha ha, lần đầu tiên hợp tác cùng tiểu sư đệ, ta có nói ta muốn chia
tiền với đệ chưa? Hơn nữa mọi chuyện đều là do đệ làm, ta chỉ là chạy
chân một chút thôi.".
"Huynh đừng nói như vậy, mọi thứ đều là do huynh cung cấp, huynh ít nhất cũng phải được hai vạn."
Tiểu Mã ở một bên khó chịu nhìn nhìn, dùng ngón tay gõ vào bàn: "Này
này, hai người đẩy tới đẩy lui, đã quên tôi rồi có đúng không? Tiền của
tôi đâu?"
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, chậm rãi nói: "Giao Mỹ Kim Bảo của cậu ra đây, tôi đưa cậu tiền.".
Tiểu Mã nhanh chóng tính toán một chút, Mỹ Kim Bảo ít nhất cũng nặng hai lượng, hai lượng bằng một trăm gam, giá vàng tuy hay bị mấy bà thím hạ
xuống, thế nhưng một gam vàng cũng được khoảng ba trăm đồng, thế thì...
Khửa khửa khửa: "Các người cứ trò chuyện, các người cứ trò chuyện, bỏ
qua cho tôi, bỏ qua cho tôi nhé!"
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới trước khi hạ sơn, Thanh Vân Tử có dặn phải tìm người, liền hỏi lão Quách: "Sư phụ nói, năm đó Đạo Phong sư
huynh sau khi xuống núi có đến trạm thứ nhất là Thạch Thành, chẳng biết y có tìm huynh hay không?"
Lão Quách gật đầu: "Có, khi đó ta là trợ thủ của hắn, có làm qua vài
chuyện đại sự, gầy dựng danh tiếng, mới mở được cửa tiệm này, lại nói
tiếp, ta có thể có ngày hôm nay, cũng là nhờ vào hào quang của Đạo Phong sư đệ."
Diệp Thiếu Dương nói: "Sau đó y đi đâu?"
Lão Quách suy nghĩ một chút, nói: "Hắn đi Tứ Xuyên làm một chuyện, bảo
là thập phần hung hiểm, không thể dẫn ta theo. Ta nhớ trước khi hắn đi
có trở về Mao Sơn một chuyến, tìm sư phụ mượn Thái Ất phất trần, sau đó
bặt vô âm tín.".
Diệp Thiếu Dương buồn rầu cười khổ, Đạo Phong đâu có mượn Thái Ất phất
trần, rõ ràng là ăn trộm. Diệp Thiếu Dương nhớ kỹ lúc ấy Đạo Phong trở
về núi có mua cho mình một xâu mứt quả, dặn mình đứng ở ngoài cấm địa
canh chừng, vì việc này, hắn bị phạt nhốt trong phòng nửa tháng, sau này vì không có ai nấu cơm giặt giũ, sư phụ mới thả hắn ra.
Mỗi
khi hồi tưởng lại chuyện này, Diệp Thiếu Dương đều cảm thấy rất mất
mặt, bị xâu mứt quả lừa mất đi bảo vật Đạo gia Thái Ất phất trần, nếu
không bảo bối sớm muộn gì cũng là của hắn, ừm, cho dù là ăn trộm.
"Phải rồi, tiểu sư đệ, thời gian Đạo Phong đến Tứ Xuyên là vừa qua Tiết
Đoan Ngọ, hắn có gửi cho ta một bao bánh chưng, ta mở ra nhìn thì thấy
trên lá gói bánh có một bức họa gì đó mà dùng chu sa vẽ, hình như là địa đồ, vẫn còn dấu hiệu, ta liền sao chép lại. Nó đang nằm trong cửa hàng, ta quay lại lấy cho đệ xem.".
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: "Địa đồ, địa đồ chỗ nào?"
"Không biết, ta không nhận ra chỗ nào hết.".
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, dùng lá gói bánh chưng vẽ bản đồ, ý tứ rất
rõ ràng, gạo nếp có thể trừ tà, làm như vậy là để phòng ngừa "Địa đồ" bị ma quỷ nhìn thấy, cẩn thận như vậy là vì cái gì?
"Ngoại trừ địa đồ ra thì không còn gì nữa sao?". Diệp Thiếu Dương hỏi.
Lão Quách lắc đầu: "Không còn gì cả."
Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, khả năng lớn nhất có thể là: Đạo
Phong phát hiện một nơi thần bí cực kỳ nguy hiểm, có thể là âm sào lệ
quỷ hoặc cấm địa thi vương, lại phải cố gắng tiến vào không thể lùi
bước, lo lắng mình không giải quyết được, cho nên mới gửi về một tấm địa đồ cho lão Quách, để hậu nhân có cơ hội lần theo địa đồ mà đi tìm, hoàn thành công việc của hắn.
Điều mà Diệp Thiếu Dương nghĩ mãi không ra chính là vì sao hắn không đem địa đồ trực tiếp gửi cho sư phụ, lại chỉ gửi cho một sư huynh ngoại
môn? Với pháp lực của lão Quách, cũng không thể hoàn thành mọi chuyện
được.
Hắn không có ở đây, chuyện này thật có điểm kỳ quặc.
Hiện giờ một chút manh mối cũng không có, nghĩ nữa cũng vô dụng, Diệp
Thiếu Dương quyết định lấy địa đồ trước đã rồi mới từ từ nghiên cứu.
"Được rồi sư huynh, lúc hạ sơn đệ không có mang theo nhiều đồ đạc, chút
nữa sư huynh quay về thì mang cho đệ mỗi thứ một ít, cứ trừ tiền thù lao của đệ."
Diệp Thiếu Dương nói xong không đợi được lão Quách đáp lời, ngẩng đầu lên, thấy lão Quách đang nhìn chằm chằm vào phía sau mình.
Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu lại, chẳng thấy thứ gì phía sau cả, lúc này mới thở dài, nói: "Sư huynh đừng dọa đệ!".
Lão Quách nhíu mày: "Không phải đâu, ta đang nhìn bức họa kia, người trên bức tranh sao lại di động nhỉ?"
"Có thể là con ruồi a, huynh nhìn lầm rồi.". Diệp Thiếu Dương bưng ly
rượu lên, uống một ngụm, đột nhiên phun ra ngoài, xoay người nhìn lại,
trên tường có một bức tranh thuỷ mặc, vẽ một vách đá dựng đứng trên sườn núi, có một đường nhỏ lên núi, đỉnh núi lại có một tòa tiểu đình, lão
Quách nói "Người trong bức họa" kia, chính là có người đang đi qua đi
lại trong tiểu đình. Hắn giơ tay lên dụi mắt, xa xa nhìn thấy quả thật y như một con ruồi đậu trên bức tranh.
Phía dưới sườn dốc bắt đầu xuất hiện vết nứt ngày một lớn, núi đá chảy
xuống, dựa theo sự diễn biến trong bức tranh, tiểu đình trên đỉnh núi và người đang đứng trong đình sẽ nhanh chóng rơi xuống.
"Mẹ kiếp, đây không phải là bức tranh, chẳng lẽ là màn ảnh chiếu phim hoạt hình?". Lão Quách khiếp sợ không thôi.
Diệp Thiếu Dương đi tới trước mặt Tiểu Mã, tiểu tử này lúc nãy còn
thưởng thức Mỹ Kim Bảo, sau lại lui về ngủ trên ghế sa lon. Diệp Thiếu
Dương chỉ lo trò chuyện với lão Quách, không chú ý đến cậu ta lắm. Hắn
lật người Tiểu Mã lại, thấy sắc mặt cậu ta hết sức dọa người, lông mày
nhíu chặt, mồ hôi đầm đìa, cả người không ngừng run rẩy, có vẻ hết sức
khẩn trương.
Đi vào giấc mộng ngay dưới mắt của mình, Tiểu Mã lại đi vào giấc mộng!
Người đang lạc trong bức tranh kia, chính là hồn phách của cậu ta…