Cuộc sống đại học của Thiên Bối có nhiều điều rất thú vị, điển hình là quanh cô gái nhỏ của chúng ta bắt đầu xuất hiện vài vệ tinh lượn lờ. Họ bao gồm nhiều dạng người khác nhau. Thiên Bối nhớ một lần, có một gã rất bảnh, lái xe mui trần đến tán tỉnh cô, lại còn quà cáp đủ kiểu, không nước hoa thì son môi, không sữa tắm thì sơn móng tay. Thiên Bối nhẩm tính giá tiền của chúng mà muốn khóc. Gã đó còn vênh mặt lên nói với cô: " Cả tỉnh này không ai giàu bằng tôi, tôi đảm bảo cô sẽ cả đời sống trong hạnh phúc. Làm bạn gái tôi là điều tốt nhất đối với cô. Thế nào? Đồng ý đi!"
Thiên Bối nhìn cái điệu bộ như ban phát vinh hạnh cho kẻ khác của hắn, bỗng có xúc động muốn tát cho hắn một phát lật mặt. Gì chứ? Giàu nhất tỉnh? Vậy Chương lão gia thì sao? Tính múa rìu qua mắt thợ hả?
Không biết vì sao mà vài ngày sau không thấy gã ta lởn vởn xung quanh cô nữa, thậm chí cứ chạm mặt là tránh như tránh cọp vậy. Thực ra Thiên Bối cũng có chút chạnh lòng, chẳng lẽ hắn đọc được suy nghĩ "bạo lực" trong đầu cô lúc đó sao? Ôi! Thế thì còn đâu hình tượng yểu điệu thục nữ của cô nữa đây. Nhưng sự thật thì không rõ vì thủ đoạn gì, "tiểu thiếu gia Chương Vương Tử" đã xử lí hắn gọn ghẽ trong một tối mà cô hầu không hề hay biết.
Thiên Bối đã không còn ngây thơ như xưa nữa, cũng biết cách từ chối họ trước khi đến tai tên "hít le con" kia, không thằng nhóc đó sẽ cho hai người nhảy cầu thật mất. Ngày nào Vương Tử cũng gọi điện, kể đủ chuyện trên trời dưới đất, nhưng không lần nào quên hỏi có "tên khốn" nào đang quanh quẩn bên cô hay không? Và đương nhiên Thiên Bối phải cười trừ lảng qua chuyện khác. Cũng có vài cuộc cãi vã nhỏ trong tình yêu của họ, nhưng dường như điều đó càng làm cho họ càng gắn kết hơn.
Khác với Thiên Bối, kể từ buổi tối định mệnh đó, Vương Thần càng trở nên lạnh lùng hơn, vốn cậu đã kiệm lời, nay có khi còn không nói lấy nửa chữ. Họ vẫn chạm mặt nhau trong nhà, nhưng chỉ trong thoáng chốc, rồi đều coi như chưa từng quen biết, điều đó khiến Thiên Bối vừa cảm thấy tổn thương, vừa áy náy.
Chương Vương Thần thường lặng lẽ ngắm nhìn Thiên Bối từ xa. Cô gái của cậu giờ đã lớn khôn thật rồi, rất ra dáng một thiếu nữ, tuy nhiên không biết vì sao trong mắt cậu, cô vẫn còn là một bé con. Cô ấy đã có cuộc sống của riêng mình, có bí mật, có người thương, cậu vĩnh viễn không thể ở bên "bé con" ấy nữa, chỉ biết lặng thầm đứng một bên chứng kiến sự trưởng thành từng ngày của cô ấy. Một sự chờ đợi đầy đớn đau. Vương Thần biết rõ, nhưng không điều khiển được trái tim của mình, vẫn luôn ngốc nghếch hướng về em.
Thời gian thấm thoát trôi qua, phố xá ngày một khác xưa, chiếc cây nhỏ xíu giờ cũng đã lớn bổng. Vạn vật đều đổi thay, duy chỉ có tấm lòng ai đó vẫn giữ nguyên vẹn. Nhiều khi Thiên Bối đã hỏi, " mình sẽ vẫn đợi như vậy sao? Đã ba năm trôi qua thật rồi..." Cô cơ hồ đã đem hình ảnh của cậu là một thứ ảo ảnh, đầy thương yêu cất sâu vào tận trái tim mình, ngày ngày đều đem ra ngắm vuốt. Tình yêu là một thứ xa xỉ, tất cả mọi người đều thèm khát nó như một chất gây nghiện. Thế nhưng, đôi khi điều đó lại lạnh lùng chà đạp lên chúng ta. Tàn nhẫn như vậy nhưng vẫn yêu thật nhiều, yêu bằng cả trái tim mình.
.
.
.
Rồi một ngày hè oi bức, bí mật thầm kín được chôn vùi từ rất lâu, bất ngờ bật mở trước mắt cô gái nhỏ.
Thiên Bối ngước nhìn người đàn ông trung niên trong bộ vest, khuôn mặt thoáng vẻ khó hiểu. Ông ta có vẻ luộm thuộm, râu mọc lún phún dưới cằm và mái tóc hơi xù lên, hình như ông ta không quan tâm lắm đến việc chải chuốt lại mình trước khi đi ra ngoài. Thiên Bối có chút khó chịu vì điều đó, nhất là khi hai người họ lại đang ngồi đối diện nhau, trong một quán cafe bình dân. Ngoài kia, bầu trời vẫn đang trải những đợt nắng như thiêu như đốt.
Một tiếng trước, Thiên Bối bắt gặp người đàn ông này ngoài cổng trường mình. Ông ta nhìn cô từ đầu đến chân một cách thô lỗ, rồi còn liếc vào một tấm ảnh trên tay như xác minh lại. Chẳng cần xem Thiên Bối cũng đoán ra được người trong tấm ảnh đó chính là mình. Cái thể loại gì đây nhỉ? Theo dõi? Quấy rối? Người hâm mộ bí mật? Thiên Bối cũng chẳng nể nang gì đưa mắt đánh giá ông ta một lượt từ đầu đến chân. Tóc rối, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đục ngầu, không phải là thành viên kì cựu nào đó trong bệnh viện đấy chứ?
Bắt gặp ánh mắt cảnh giác của cô gái nhỏ, ông ta bất chợt cười lớn, giơ tay vẫy cô: " Con lớn quá rồi Bối à!" với một giọng không thể tự nhiên và thân thiện hơn được nữa.
Và sau đó thì chẳng hiểu thế quái nào mà cô lại đồng ý theo ông ta đến đây. Thiên Bối lại len lén nhìn người trước mắt, ở cự li gần này cô mới nhìn rõ đôi mắt của ông ta, nó trong veo, sâu thẳm, có vẻ cất giấu nhiều phiền muộn, nhưng lại êm đềm và dịu dàng đến kỳ lạ. Khi nhìn nó, cô bỗng có cảm giác an toàn, và cô quyết định, ông ta không có vẻ gì là một kẻ xấu, thậm chí còn không giấu nổi sự hưng phấn trong mắt mình nữa. Nhưng đó chẳng phải điều cô gái nhỏ quan tâm, cái chính là ông ta vẫn cứ nhìn chằm chằm cô từ khi bước vào quán đến giờ. Trước giờ cô không có thói quen đi theo người lạ, nhưng với người ngồi trước mặt này, cô lại phát sinh một cảm giác gần gũi đến lạ.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, người đàn ông thân thiện nở một nụ cười:
- Con năm nay đã 20 rồi nhỉ?
- Dạ...- Cô e dè trả lời, cố tình lẩn tránh ánh nhìn nọ.
- Bối chắc không còn nhớ bác nữa rồi.- Người đàn ông vẫn cười, nhưng giọng điệu lại thoáng buồn rầu.
- Dạ?- Thiên Bối ngẩng vụt lên, nhưng sau vài giây cô lại cúi gằm xuống như thừa nhận điều đó.- Dạ!- Quả thực cô không biết ông là ai.
Người đàn ông cười hiền lành:
- Bác là Đoàn Lâm Hải, bạn thân bố cháu!
" Bạn thân bố cháu!" Câu nói như tiếng sét đánh ngang tai, cô ngỡ ngàng đến mức khuôn mặt nghệt ra. Đã lâu lắm rồi, thật vậy, bố không còn xuất hiện trong những giấc mơ chập chờn của cô nữa. Cô cũng đã thôi bị ám ảnh bởi cái ngày kinh hoàng mười ba năm về trước.
Bác Hải xem biểu hiện trên khuôn mặt cô gái nhỏ thì cười buồn, ông biết mình đã chạm vào nỗi đau của con bé nên ái ngại xin lỗi.
- Bác đáng lẽ không nên...
- Dạ không sao!- Thiên Bối cười.- Bác thật sự là bạn bố cháu ư? Bác có biết ông đã...- Đến đây, giọng cô bỗng dưng nghẹn lại như có gì đó chèn ở cổ họng.
- Bác biết!- Ông buồn rầu cúi mặt. Đúng lúc đó, người phục vụ bưng ra hai ly sinh tố, đặt xuống mặt bàn.
Thiên Bối khẽ nghiêng đầu, cô cô gắng nặn ra một nụ cười thật tự nhiên, nhưng cặp mắt lại ẩn chứa nét buồn thương khó giấu diếm. Người đàn ông trước mặt như khơi lại những kỉ niệm về bố. Những ngày ông cõng cô trên vai, đi thong dong khắp mọi nẻo đường. Cô nhớ vòng tay vững chắc đầy ấm áp, nhớ những cái thơm nhẹ lên hai má. Đâu đó trong tâm khảm còn vang vọng tiếng cười của ông khi trêu chọc cô. Nhớ làm sao!
Người đàn ông tên Hải lặng lẽ quan sát những biểu cảm trên khuôn mặt cô gái nhỏ, lòng ông dâng đầy sự thương mến. Nếu như cô là con gái ông, nhất định sẽ ôm nó vào lòng mà vuốt ve mái tóc dày mềm mượt kia. Thế nhưng, điều đó chỉ là ước mơ xa vời, khi con bé lại là con của người bạn thân. Đã lâu rồi, ông không gặp lại bé con của 13 năm trước, nó giờ đã lớn khôn thành một thiếu nữ rồi, thật sự xinh đẹp và giống hệt mẹ. Cũng đã đến lúc nên cho nó biết toàn bộ sự thật của quá khứ. Ông phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của mình.
- Bối!- Đoàn Lâm Hải gọi, đánh thức cô gái nhỏ đang chìm trong suy tư.
- A Dạ?- Quả nhiên cô giật thót mình suýt đánh đổ ly nước trên bàn.
Ông cười, khóe mắt nheo lại, những nếp nhăn đổ xô vào nhau như những dòng nước lạc hướng, khắc lên nét thống khổ của một con người nay đây mai đó, xa rời quê nhà đã lâu. Ông nhấp một ngụm sinh tố, chậm rãi nói:
- Mười ba năm trước, ba mẹ con, trước khi xảy ra tai họa khủng khiếp đó, đã giao cho bác một việc hệ trọng.
Thiên Bối như nín thở để lắng nghe câu chuyện mà ông đang nói. Đoàn Lâm Hải tiếp tục:
- Và... Con có biết ba mẹ mình là ai không?
Cô ngạc nhiên nhìn ông, rồi lắc đầu nguầy nguậy. " Sao ông ấy lại hỏi thế? Họ chỉ là người bình thường thôi mà!"
- Ba mẹ con... Họ là những người buôn hàng cấm.
- Hàng cấm?- Thiên Bối thét lên, Đoàn Lâm Hải phải nhổm dậy bịt miệng cô lại. Các khách hàng trong quán cà phê đều nhìn họ tò mò. Sau khi ông bỏ tay ra, Thiên Bối thở dốc, vẻ mặt đậm sự sợ hãi, cô đủ hiểu "hàng cấm" ở đây là gì, nhưng... không thể nào...
Đoàn Lâm Hải biết cô rất sốc, bản thân ông đã tưởng tượng ra mọi hoàn cảnh có thể xảy ra khi ông nói ra điều này. Thiên Bối run rẩy hỏi lại:
- Bác... con... con... không thể nào...
- Bác rất tiếc! Nhưng Bối à! Sự thật chính là như vậy, họ đã buôn bán ma túy trong suốt những năm dài trước khi con ra đời. Nhưng sau khi con xuất hiện, họ đã từ bỏ cái nghề "đáng sợ" đó, trở về con đường chân chính. Đáng tiếc rằng số phận vẫn trói buộc họ...
Trán Thiên Bối lấm tấm mồ hôi, đằng sau lưng cũng ướt đẫm từ khi nào. Cô cảm thấy khó thở, khóe mắt cay xè, nước mắt trực trào ra. Cõi lòng cô thắt lại. Dù họ có tồi tệ như thế nào đi chăng nữa thì nhất định không thể làm nghề đó được, sao họ có thể phạm pháp...? Cái việc dơ bẩn đó ư?
- Trong ngày định mệnh đó, họ bị "thanh toán" vì vi phạm luật lệ, tự ý từ bỏ công việc. Thật may là con đã thoát nạn... Bác không thể giúp gì cho bố mẹ con, vì bản thân bác cũng phải chạy trốn khắp nơi. Đến tận bây giờ, khi nghe tin "Tổ chức" đã bị phá sản, tất cả lọt vào tay Cảnh sát. Bác mới dám trở lại tìm con... Bối! Con có nghe bác nói