Tào Diệp và Lương Tư Triết tiễn Trịnh Dần xong, cửa đóng lại, bầu không khí lập tức thay đổi.
Lương Tư Triết nhìn Tào Diệp, trên mặt Tào Diệp không có biểu cảm gì, cậu hơi cúi đầu, trong tay vẫn cầm chiếc camera cầm tay kia.
Lúc nào trên mặt cậu cũng mang theo vẻ mỉm cười, bây giờ bỗng nhiên không cười nữa, bả vai cũng sụp xuống, hoàn toàn không có tinh thần sinh động hoạt bát của ngày thường, trông có vẻ tâm trạng rất tệ.
Lương Tư Triết thở dài trong lòng, lời nói dối này cuối cùng vẫn không thể tròn được, có lẽ ngay từ đầu phải làm thích hợp hơn, ví dụ như thông đồng trước với Trịnh Dần, nhưng anh lại không thể vì chuyện này mà đi làm phiền Trịnh Dần.
Hai người một trước một sau đi về, mặt đối mặt ngồi trên giường của mỗi người.
“Ờm…”
“Lương Tư Triết.”
Vừa mở miệng đã đụng nhau, lại cùng nhau ngậm miệng.
“Cậu nói đi.” Lương Tư Triết nhìn Tào Diệp.
Tào Diệp ngước mắt nhìn anh: “Cho nên điều hòa không phải do bố em tìm người lắp đúng không?”
Lương Tư Triết cụp mắt suy nghĩ, cảm thấy có lẽ vẫn có thể giãy giụa: “Thật sự là bố cậu nói với tôi sáng hôm đó, nếu cậu không tin…”
“Em tin mới là lạ ấy.” Tào Diệp ngắt lời anh, quay đầu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đây đúng là miệng đàn ông, miệng đàn ông… câu sau là gì ấy nhỉ?”
Lời này bà chủ luôn miệng nói mấy ngày trước, có lẽ Tào Diệp nghe thú vị, lúc đó còn lặp lại hai lần, lúc này lại không nói được nửa câu sau.
Thấy Tào Diệp vẫn có tâm trạng nhắc đến câu này, Lương Tư Triết thở phào nhẹ nhõm, trêu cậu: “Cậu không phải đàn ông à?”
“Em chưa từng lừa người.” Tào Diệp cãi lại, ngẩng đầu nhìn Lương Tư Triết, “Cho nên điều hòa thật ra là anh lắp đúng không?”
Tiếp tục làm tròn lời nói dối này cũng không có ý nghĩa, Lương Tư Triết chỉ có thể nhận thua nói: “Ừ…”
“Cho nên ông ấy cũng không hề hỏi em có nóng hay không chứ gì?” Không đợi Lương Tư Triết lên tiếng, cậu đã hỏi tiếp câu nữa, “Không được nói dối.”
“Cái này…” Lương Tư Triết nhìn cậu hai giây, bất đắc dĩ đáp: “Ừ.”
Tào Diệp lập tức cúi đầu ủ rũ nói: “Vậy là bữa sáng ngày đó cũng không phải ông ấy mua cho em.” Lần này thậm chí còn không có câu hỏi.
“Cái này không phải…” Lương Tư Triết vội vàng giải thích, “Bữa sáng đúng là chú ấy mua, còn cố ý dặn tôi đưa cho cậu.”
Tào Diệp cúi người, cùi chỏ chống lên đùi, hai bàn tay che kín mặt: “Anh còn muốn lừa em.”
Lần này ngay cả sự thật cũng đổi thành giả rồi, Lương Tư Triết cười khổ nói: “Không lừa cậu, nếu cậu không tin, cậu có thể gọi điện hỏi bố cậu chuyện bữa sáng.”
“Anh biết em sẽ không gọi.”
Lương Tư Triết ngồi ở đối diện, hơi phát sầu nhìn cậu, giá trị uy tín trên đầu đang báo nguy, bây giờ mình nói gì có lẽ Tào Diệp cũng không chịu tin.
“Quỷ lừa người.” Sau một lúc lâu Tào Diệp nói.
“Hả?”
“Em nhớ ra nửa câu sau rồi.” Tào Diệp bực bội nói.
Sau khi phản ứng lại, Lương Tư Triết không kịp phòng bị cười ra tiếng, anh nhìn đỉnh đầu Tào Diệp quay về phía mình, và xoáy tóc nho nhỏ ở chính giữa, thầm nghĩ lúc đứa trẻ này tức giận sao cũng đáng yêu thế…
“Hôm đó bố cậu tới đây…” Lương Tư Triết vừa định lên tiếng an ủi Tào Diệp vài câu, lập tức bị Tào Diệp ngắt lời.
“Anh đừng nói đỡ cho ông ấy!”
“Tôi không nói đỡ cho chú ấy, chuyện chú ấy làm tôi không cần phải ôm đồm lên đầu mình, bố cậu đối xử với cậu cũng không thờ ơ, chú ấy…”
“Cũng đừng an ủi em!” Tào Diệp lại nói.
Lương Tư Triết không biết nói gì cho phải, lúc anh buồn cũng không muốn người khác an ủi.
Thấy Tào Diệp vẫn vùi mặt, anh thử thò mặt qua muốn nhìn cậu: “… Khóc rồi?”
“Anh mới khóc!” Tào Diệp vẫn không ngẩng đầu, nhưng nghe giọng nói quả thực không khóc, “Anh đừng an ủi em, mất mặt quá, em nên đoán được từ lâu, sao ông ấy có thể nghĩ đến việc lắp điều hòa cho em, ngay cả chuyện chú Dần đặt cơm cho em ông ấy cũng nổi giận, sao lại lắp điều hòa cho em, hơn nữa ông ấy sẽ không biết em có sợ nóng hay không…”
Lương Tư Triết vừa đau lòng vừa buồn cười, vừa muốn dỗ cậu lại muốn trêu cậu, hai suy nghĩ này đánh nhau một phen trong đầu, cuối cùng nhìn Tào Diệp cúi mặt ở đối diện, vẫn không nhịn được muốn trêu cậu.
Đáng yêu quá, không kìm lòng được muốn trêu một câu.
Có lẽ trêu một câu có hiệu quả tốt hơn là an ủi, Lương Tư Triết suy đoán, anh ngẫm nghĩ rồi cất tiếng: “À thì… không muốn an ủi cậu, tôi muốn nói chuyện khác.”
“Vậy anh nói đi.” Quả nhiên Tào Diệp không cứng đầu nữa.
“Tôi muốn nói…” Nói được nửa câu còn cố ý dừng lại, Lương Tư Triết biết làm thế nào để dụ người.
Tào Diệp quả nhiên đã mắc câu, đợi một lát cũng không thấy đối diện nói tiếp nửa câu sau, cậu ngẩng đầu lên từ trong lòng bàn tay nghi ngờ hỏi: “Hửm?”
Lúc này Lương Tư Triết mới nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Thật ra cậu cũng có thể gọi tôi là bố, tôi không ngại.”
“… Anh cút đi!” Tào Diệp đúng là châm cái nổ ngay.
Nhưng dáng vẻ kia không giống thật sự tức giận, mà giống như con mèo giơ móng vuốt cào người sau khi bị trêu.
“Đùa thôi.” Lương Tư Triết cười một tiếng.
“Nguy rồi!” Tào Diệp bỗng gào một tiếng.
Tiếp đó cầm lấy camera cầm tay vẫn để ở bên cạnh, cúi đầu tắt ghi hình lại, nhấn phát, “Quên tắt, vừa rồi quay rất nhiều cảnh trống, em muốn xóa đoạn này.”
“Đừng xóa mà.” Lương Tư Triết ngăn lại, “Giữ lại làm kỷ niệm.”
“Cái này có gì hay là giữ…” Tào Diệp lầu bầu nói, “Mất mặt.”
Điện thoại trên giường rung lên, Lương Tư Triết cầm lấy nhìn, Trịnh Dần gửi tin nhắn đến: “Tư Triết xuống lầu một chuyến, đừng gọi Tào Diệp.”
“Chú Dần gọi tôi xuống dưới, có thể là hỏi chuyện điều hòa,” Lương Tư Triết đứng lên, “Đừng xóa nhé.”
“Biết rồi.” Tào Diệp không vui lòng đáp, nhưng vẫn không xóa clip kia, cậu tắt camera để sang bên cạnh, tiếp tục sụp bả vai ngồi trên người đờ người.
Trước khi xuống tầng Trịnh Dần đến tìm bà chủ hỏi chuyện điều hòa, nhưng cũng không hỏi được gì, Lương Tư Triết chơi trò này rất giỏi, ngay cả bà chủ cũng một mực chắc chắn là “đạo diễn Tào tìm người đến lắp”.
Trịnh Dần mở cửa lên xe, đã khởi động rồi lại giẫm phanh tắt máy – tại sao Lương Tư Triết làm vậy? Cậu ta nghĩ gì mà lấy tên Tào Tu Viễn để lắp một cái điều hòa trong phòng? Nếu chỉ xuất phát từ ý tốt an ủi bạn bè, vậy thật là tốn tâm tư, phải nói đi nói lại bao nhiêu lời nói dối mới có thể làm cho toàn vẹn…
Mà ấn tượng Lương Tư Triết để lại cho anh ta không giống tính cách sẽ dành nhiều tâm tư hơn vì người không liên quan… cá tính đứa trẻ kia rất độc lập, Trịnh Dần nhìn ra được.
Tiếp đó trước mắt anh ta hiện lên ảnh hai người sóng vai ngồi ở giường đối diện, trong lòng lướt qua cảm giác kỳ lạ.
Trước đó thoạt nhìn rõ ràng là hai thiếu niên có tính cách khác nhau, vừa rồi lúc ngồi ở trước mặt anh ta, lại cho anh ta một cảm giác tương tự không giải thích được…
Phải tìm Lương Tư Triết nói chuyện, Trịnh Dần lần mò một điếu thuốc, châm lên rít một hơi, sau đó lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.
Anh ta muốn thăm dò suy nghĩ của Lương Tư Triết, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu thật sự dạy hư Tào Diệp, anh ta không thể giải thích với Tào Tu Viễn – nếu muốn vào ngành giải trí, con đường đồng tính luyến này không dễ đi.
Lương Tư Triết đi xuống lầu, Trịnh Dần đang dựa bên cạnh xe hút thuốc chờ anh, từng làn khói trắng tràn qua nửa gương mặt.
Thấy anh đi tới, Trịnh Dần đứng thẳng người, dụi thuốc lá ném vào trong thùng rác rồi đi đến trước mặt thiếu niên: “Chuyện điều hòa, Tào Diệp không phát hiện ra chứ?”
“Phát hiện rồi.” Lương Tư Triết nói thật.
“Nó phản ứng thế nào?” Trịnh Dần hỏi, ánh mắt quan sát mặt anh, khí chất ôn hòa lúc nãy lại biến mất