Sau khi quyết định rời đi, Lương Tư Triết cúi đầu tiếp tục xem kịch bản.
Những thứ anh có được từ Tào Diệp đã đủ rồi, bây giờ anh phải trả nguyên xi cơ hội này cho Tào Diệp.
Không chỉ như thế, anh hy vọng mình có thể cùng với Tào Diệp hoàn thành nhân vật Tiểu Mãn này.
Khoảng thời gian này “nhồi” mấy cuốn sách chuyên ngành, anh đã có hiểu biết đại khái về nghề diễn viên này, nói trắng ra là năng lực quan trọng nhất của diễn viên là năng lực phân tích, phải thông qua vài trang kịch bản mỏng tang này, cụ thể hóa ra một người sống sờ sờ trong đầu.
Dựa theo cách hiểu của Lương Tư Triết, điểm quan trọng nhất ở trong đó là phải nắm bắt được tính cách nhân vật, nắm chắc động cơ hành sự của nhân vật.
Ví dụ như Tiểu Mãn, nó là con trai của bà chủ Phương nhà tắm, cuộc sống mỗi ngày ngoại trừ đi học, tan học, thì là giúp mẹ thêm từng chuyến nước nóng vào thùng tắm sau lưng khách.
Trừ cái đó ra, mỗi ngày khi nhà tắm sắp đóng cửa, dì Phương sẽ còn lớn giọng gọi Tiểu Mãn đang cúi đầu làm bài tập trong phòng ngủ đi ra, bảo nó chơi một đoạn violin trước mặt khách.
Tiểu Mãn bị dì Phương gọi ra khỏi phòng ngủ, lúc kéo violin nên có biểu cảm như thế nào? Trên kịch bản không viết, nhưng nhìn từ hoàn cảnh bị chèn ép và phản ứng bị động tiêu cực của nó, chắc hẳn là một cậu trai nén giận, cho nên dáng vẻ kéo violin của nó, có lẽ là trong sự chết lặng lộ ra chút không kiên nhẫn khó mà phát hiện.
Tiểu Mãn thích đàn violin không? Dường như chưa đến mức thích nhưng cũng chẳng đến mức ghét.
Khi ngồi trên xe buýt nó rất thích, bởi vì nó thích cảm giác hư vinh khi hành khách trên xe nhìn về phía nó.
Lúc xuống xe buýt đi trong con hẻm nó lại không thích, bởi vì trong hẻm có mấy thằng côn đồ, cuối cùng sẽ thô lỗ vây quanh nó đòi tiền nó.
Nếu không đưa bọn chúng sẽ đá nó, đồng thời cố gắng cướp cây violin của nó, miệng thì la hét “không có tiền thì bán cây đàn rởm của mày lấy tiền”.
Lúc Tiểu Mãn co ro cơ thể bảo vệ cây đàn kia, thật ra nó hận cây đàn thấu xương.
Mà khi Tiểu Mãn đang sống một cuộc sống ngày qua ngày nhàm chán này, thì một ngày nọ, một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở nhà tắm, người phụ nữ kia ăn mặc thời trang, xịt nước hoa thơm phức, thoa son môi rất đẹp, hoàn toàn không ăn nhập với hẻm nhỏ… Lúc này Tiểu Mãn xách thùng gỗ đến thêm nước ấm sau lưng Bành Yên, khi nhìn thấy hai cơ thể trần trụi qua khe hở của tấm ván gỗ, nó đang nghĩ gì?
–– Dường như mỗi khi nhân vật làm một động tác, đều sẽ có cảm xúc và động cơ thúc đẩy phía sau.
Thời gian phim rất ngắn, khoảng dưới một trăm hai mươi phút, muốn giải nghĩa câu chuyện qua từng cảnh quay trong thời gian này, nhất định phải ngồi xuống và không bỏ sót cảnh quay nào.
Mà diễn viên chính sẽ hoàn thiện tạo hình nhân vật thông qua từng động tác trong những cảnh quay tưởng như bình thường này.
Lương Tư Triết nghĩ có lẽ mình có thể giúp được phần nào, năng lực phân tích của anh khá tốt, trước kia khi kéo đàn violin, điểm quan trọng nhất đó là hiểu được tâm trạng và tình cảm của người soạn nhạc trong bản nhạc, chỉ có tự mình hiểu rõ trước, mới có thể thông qua biểu diễn để đồng cảm với khán giả.
Nói chung nhạc công và người biểu diễn có điểm chung đúng không, Lương Tư Triết nghĩ, hình như điểm quan trọng nhất đều là hiểu và đồng cảm, mà làm thế nào để đồng cảm, về sau vào đoàn phim Tào Tu Viễn chắc sẽ tay cầm tay dạy cho Tào Diệp, nhưng tối thiểu bây giờ, anh có thể giúp Tào Diệp cùng làm tốt bước hiểu này.
Nghĩ tới đây, Lương Tư Triết sinh ra một cảm giác sáng tỏ thông suốt, lúc trước anh đã xem nhiều sách chuyên ngành và phim, nhưng đối với việc làm thế nào diễn tốt một nhân vật lại luôn cảm thấy như lọt vào sương mù.
Không ngờ giây phút hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ làm diễn viên, thế mà giống như phút chốc được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, tự có hiểu biết của mình về cách diễn xuất.
Một tháng trước đó, sau khi biết cơ hội màn ảnh hiếm có này có lẽ sẽ thất bại, Lương Tư Triết làm thế nào cũng không ngờ rằng một tháng sau mình có thể bình thản từ bỏ cơ hội này như thế.
Lương Tư Triết vừa lật kịch bản vừa lên kế hoạch tiếp theo ở trong lòng, anh nghĩ mình nên chọn một ngày vừa tảng sáng, và im lặng rời đi trước khi Tào Diệp tỉnh dậy.
Về phần khoảng thời gian này, cứ tìm hiểu kỹ nhân vật Tiểu Mãn với cậu đã.
Có lẽ tương lai mình sẽ trở thành một người bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng nghĩ đến mùa hè năm mười tám tuổi này, anh và Tào Diệp cùng hoàn thành nhân vật Tiểu Mãn, sau đó nhìn cậu được khán giả cả nước biết đến vì nhân vật này.
Trong thời gian nhàm chán của quãng đời còn lại, anh có rất nhiều thời gian để phát lại bộ phim này, nhớ lại mùa hè ở Nhân Tứ, vừa nghĩ như thế, có vẻ như trở thành một người bình thường không có gì nổi bật cũng không đáng sợ đến vậy.
Hơn bảy giờ tối, trời bên ngoài cửa sổ đã nhá nhem tối, không nhìn rõ chữ trên kịch bản nữa, Tào Diệp vẫn duy trì tư thế nằm sấp trên giường ngủ không nhúc nhích.
Lương Tư Triết buông kịch bản trong tay xuống, xuống giường đi đến đối diện, cúi người chống một tay ở mạn giường, tay kia vỗ vỗ lưng Tào Diệp: “Vẫn nằm sấp à?”
“… Ừm?” Tào Diệp mơ màng đáp, “Mấy giờ rồi?”
“Hơn bảy giờ rồi, ngủ thật à?” Lương Tư Triết duỗi tay vuốt tóc cậu, nhìn thấy là ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được.
“Đừng tưởng em ngủ rồi sẽ không có tri giác,” Tào Diệp giơ tay đè mu bàn tay anh, “Không được cử động… Ôi toi rồi, em lại ngủ tê người, mau xoay người giúp em…”
“Vậy cậu thả tay ra, cho tôi sờ hai cái.” Lương Tư Triết trêu cậu.
“Không được, em sẽ không cao được, đây là vấn đề nguyên tắc,” Tào Diệp lấy tay anh ra, cắn răng, một tay chống giường muốn lật người, “Em tự lật được…”
Lương Tư Triết cười vài tiếng, cuối cùng vẫn giúp cậu một tay, đỡ cậu ngồi dậy.
Tào Diệp khàn giọng hít hơi, hoạt động một bên bả vai, nhăn mặt nói: “Sao em cứ quên không được nằm sấp ngủ nhỉ…”
Lúc này trạng thái và vẻ mặt của cậu không có gì khác, Lương Tư Triết biết chuyện điều hòa xem như qua rồi, Tào Diệp luôn hết giận rất nhanh.
Lần trước Tào Tu Viễn đến cậu cũng vậy, một mình rầu rĩ không vui nằm sấp một lúc, sau khi ngồi dậy đã đầy máu sống lại.
Lúc xuống tầng ăn cơm Tào Diệp lại cầm theo camera cầm tay kia, cậu ôm cổ Lương Tư Triết nói: “Anh tốt thế Lương Tư Triết.”
“Hửm?” Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn cậu.
“Lại biết em sợ nóng, còn lén lắp điều hòa cho em, anh đối xử với em tốt hơn cả Lâm Ngạn.”
“Thật không…” Lương Tư Triết cười một tiếng.
“Em quyết định, sau này cũng làm đạo diễn,” Tào Diệp buông lời kiên quyết, “Hai chúng ta cùng quay một bộ phim, hạ thấp bố em xuống, khiến ông ấy flop tan tác.”
Hai chữ “flop” nói bằng tiếng Quảng Đông, khẩu âm nghe hơi vui, Lương Tư Triết bị cậu chọc cười: “Thật hay giả, chẳng phải cậu không muốn làm đạo diễn sao?”
“À, đúng thế,” Tào Diệp nhanh chóng nhụt chí bảo, “Làm đạo diễn sẽ rất phiền, hơn nữa ông ấy là thiên tài, em chắc chắn sẽ không đạo diễn tốt hơn ông ấy… Vậy đến lúc đó lỡ như người flop là chúng ta chẳng phải thảm lắm ư?”
“Đúng là thảm thật.” Lương Tư Triết cười nói.
“Vậy anh có còn đóng phim của em không?”
“Không.”
“Sao anh có thể như vậy?” Tào Diệp siết chặt cánh tay ôm lấy cổ anh, ép buộc nói: “Anh có diễn không?”
Cậu ngoài mạnh trong yếu, thật ra tay không dùng nhiều sức, Lương Tư Triết phối hợp nói: “Được, tôi diễn.”
“Diễn của ai? Em hay bố em?”
“Diễn của cậu,” Lương Tư Triết cười bảo, “Nếu flop thì cùng flop.”
“Ai nói sẽ flop?” Tào Diệp nghiêng mặt nhìn anh chằm chằm, “Chúng ta sẽ không flop.”
“Được,” Lương Tư Triết thuận theo cậu, “Sẽ không flop.”
Cũng không biết có phải vì đã dự định thời điểm rời đi hay không, thời gian sau đó hình như trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã thảo luận đến kết cục của kịch bản, ngón tay cầm vào chỉ còn lại vài trang giấy hơi mỏng.
Tiểu Mãn học xong lớp violin, đeo đàn violin về nhà, lúc đi qua tòa nhà Bành Yên thuê, nó dừng bước, do dự một lát sau đó bước lên cầu thang.
Nó từng lén lút theo Bành Yên tới đây, nhưng không dám theo cô lên tầng, cho nên cũng không biết cô ở đâu.
Nó tìm từng căn phòng một, ghé vào cửa nghe tiếng động bên trong, nhìn tia sáng lọt ra trong cánh cửa qua mắt mèo bé tí.
Lên đến tầng thứ hai đếm ngược, nó nghe thấy trên tầng vang lên tiếng chói tai khi đồ dùng trong nhà ma sát trên mặt đất.
Nó bước nhanh chạy lên, nghe tiếng chửi rủa điên cuồng của người phụ nữ trong cửa, tiếng gầm gừ ồ ồ của người đàn ông và tiếng vật nặng đập mạnh lên tường.
Người đàn ông kia đang đánh Bành Yên, Tiểu Mãn nhận ra được sự thật này, cách một cánh cửa, tiếng chửi rủa đứt quãng của Bành Yên không ngừng vang lên, nó hơi hoảng sợ