Xuống tầng ăn cơm tối xong hai người tản bộ đến góc đường, gần đây trông Tiểu Bạch hơi buồn bã, ngay cả xúc xích cũng không thích ăn, luôn nằm sấp làm ổ ở chân tường.
Tào Diệp cầm xương sườn buổi tối ăn thừa cho nó ăn, nó mới đứng lên chậm rãi đi tới.
“Anh nhìn bụng nó…” Tào Diệp nửa ngồi nửa quỳ quan sát Tiểu Bạch một lát, ngẩng đầu nhìn Lương Tư Triết đứng ở bên cạnh, “Không lẽ nó chửa rồi?”
Cậu không nói Lương Tư Triết cũng đang cúi đầu nhìn.
Hai tháng nay Tiểu Bạch được hai người họ cho ăn béo lên nhiều, cho nên mấy hôm nay không ai chú ý đến thay đổi cơ thể nó, nhưng bây giờ bụng nó rõ ràng phồng lên, đi trên đường thậm chí hơi lắc lư.
Tào Diệp xòe bàn tay áp nhẹ vào bụng nó sờ hai cái, mấy giây sau vừa mừng vừa sợ quay đầu nói với Lương Tư Triết, “Anh sờ đi, hình như bên trong thật sự có một con chó con!” Nói xong cậu nắm cổ tay Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết ngồi xổm xuống, để cậu kéo tay mình sờ bụng Tiểu Bạch.
Dưới cái bụng ấm áp dễ chịu hình như ẩn chứa một sinh mạng nhỏ, bàn tay áp lên thậm chí có thể cảm nhận được hình dạng con non.
“Ừ, hình như đang cử động.” Lương Tư Triết sờ nhẹ lên bụng Tiểu Bạch, cảm thấy hơi thần kỳ.
“Thật sự có Tiểu Bạch con à?” Tào Diệp phấn khích, “Không biết lúc chúng ta đi Tiểu Bạch có thể sinh không.”
“Sinh ra thì cậu định làm gì?” Lương Tư Triết bỏ tay ra bụng Tiểu Bạch, sờ lên đầu nó, “Ôm về nuôi?”
“Ừm, nhưng em không biết có thể mang ra nước ngoài không…”
“Đưa cho tôi đi,” Lương Tư Triết rút tay về, cúi đầu nhìn Tiểu Bạch ỉu xìu, “Cậu có một con rồi còn gì?”
“À được,” Tào Diệp đồng ý ngay, nghĩ ngợi rồi nói, “Nhưng sau khi anh trở thành diễn viên, có lẽ không có thời gian nuôi nó.”
“Sẽ có.” Lương Tư Triết cười một tiếng, lại khẽ áp tay lên bụng Tiểu Bạch, cảm nhận sinh mạng đang đập bên trong, anh nghĩ cuộc sống vẫn đối xử tốt với mình.
Có thể tặng anh một món quà như vậy trước khi anh rời đi, một vật sống có thể làm bạn với anh rất lâu, không có món quà chia tay nào tốt hơn nó.
Lúc đi ngang qua quầy đồ nướng thì gặp ca sĩ quán bar tặng anh đàn guitar, trước đó Lương Tư Triết vẫn muốn mời hắn ăn bữa cơm nói lời cảm ơn, nhưng về sau không gặp lại hắn nữa.
Ca sĩ bar cũng nhìn thấy họ, vẫy tay nói: “Đến ngồi một lát?”
Tào Diệp khoác bả vai Lương Tư Triết, ghé vào tai anh nhỏ giọng hỏi: “Anh ta là ai?”
“Người tặng tôi đàn guitar,” Lương Tư Triết kéo cậu đi tới và giải thích, “Hát cố định ở quán bar góc phố kia.”
“À…” Tào Diệp đáp một tiếng, theo anh đi qua.
Hai người đi đến bên cạnh bàn của ca sĩ kia, mỗi người kéo một cái ghế ra ngồi đối diện hắn.
“Đây là…” Ca sĩ hất cằm về phía Tào Diệp, lại nhìn Lương Tư Triết nói đùa, “Chắc không phải cùng làm công với cậu nhỉ?”
“Ừ, tôi lau bàn, cậu ấy phụ trách lau nhà.” Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn Tào Diệp một cái.
Tào Diệp gật đầu, phối hợp với lời nói đùa không đứng đắn của anh: “Ừm.”
“Hai cậu thú vị thật đấy…” Ca sĩ cười nói, “Giờ này là thời điểm bận rộn, các cậu trốn việc à?”
“Hôm nay không phải ca trực của chúng tôi.” Tào Diệp nói.
“Được thôi, phối hợp rất ăn ý.” Ca sĩ cười nói, rõ ràng không tin lời giải thích của họ, “Nghe nói hai cậu sắp đóng phim?”
“Ai nói?” Lương Tư Triết nhìn hắn hỏi.
“Mọi người đang truyền như thế, mỗi ngày các cậu lượn lờ trên đường, không phát hiện mọi người đang thảo luận về các cậu?”
“Không chú ý.”
“À, có lẽ bình thường có rất nhiều người nhìn các cậu.” Ca sĩ đẩy một lon bia lạnh tới, “Uống không?”
Tào Diệp toan duỗi tay nhận lấy, ngón tay của Lương Tư Triết nắm lấy lon bia trước cậu, cầm đến trước mặt mình nói: “Cậu vẫn chưa thành niên, uống nước ngọt đi.” Nói xong đứng lên đến tủ lạnh trong quán đi lấy nước ngọt.
Khi quay lại Tào Diệp đã trò chuyện với ca sĩ, ca sĩ nói hắn tên Tần Diệc Trang, Tào Diệp lập tức cười hì hì tiếp một câu: “Vậy có phải anh có em trai tên Tần Diệc Tà không?”
Lương Tư Triết đi qua, đặt chai nước ngọt đã mở nắp trước mặt Tào Diệp: “Uống cái này đi.”
“Các cậu chênh nhau mấy tuổi?” Tần Diệc Trang nhìn hai người họ hỏi.
“Hơn hai tuổi.” Lương Tư Triết ngồi xuống, mở lon bia trước mặt mình ra, cầm lên uống một ngụm.
“Anh cũng vừa qua mười tám tuổi thôi…” Tào Diệp không vui lòng cầm lấy nước ngọt, quay đầu nhìn anh ngửa đầu uống bia, “Ngon không?”
Lương Tư Triết đặt bia lên bàn: “Cũng được, không ngon bằng rượu trái cây cậu uống lần trước.”
“Em muốn thử,” Tào Diệp mắt lom lom nhìn anh nói, “Chỉ một ngụm, được không anh Tư Triết?”
Lúc cậu tỏ ra ngoan ngoãn luôn là dáng vẻ này, Lương Tư Triết đã dò được mánh khóe của cậu, nhưng vẫn không thể cứng nhắc từ chối cậu nên bất đắc dĩ đáp: “Được thôi, tôi đi lấy cốc rót cho cậu một ngụm.”
Vẫn chưa đứng dậy Tào Diệp đã cầm lấy lon bia kia: “Không cần, em nếm một ngụm như vậy là được… anh không chê em chứ?”
“À, không sao,” Lương Tư Triết lại ngồi xuống nói, “Cậu uống đi.”
Bia hơi hắc lại hơi đắng, Tào Diệp uống một ngụm thì nhăn mặt rồi đặt lại trước mặt Lương Tư Triết: “Không ngon.”
“Tôi đã nói mà.” Lương Tư Triết nhìn biểu cảm của cậu cười một tiếng.
Lúc cầm lấy lon bia kia trong lòng anh hơi giật mình, trước đây chưa từng uống chung một cốc nước với người khác thân mật như vậy.
Ngay cả Tần Diệc Trang cũng nhìn hai người họ cười nói: “Quan hệ của hai cậu tốt vậy.”
“Bọn em còn ngủ chung một giường cơ mà.” Tào Diệp nói.
Lương Tư Triết cầm lấy lon bia uống một ngụm, miệng lon bia rất nhỏ, lúc uống chỉ có thể uống cùng một vị trí, trong đầu anh xuất hiện ý nghĩ này, ngay sau đó trong lòng anh tràn ra cảm giác kỳ lạ, rất khó để nói có phải tác dụng của cồn hay không.
Gió đêm man mát phả lên mặt, mang theo mùi khói bếp trong con hẻm này, mùi bay vào xoang mũi cũng không được cho là dễ ngửi, nhưng bầu không khí trước mắt lại rất vui.
Tiếng nói to ồn ào bên tai, tiếng dầu nổ xì xèo và tiếng nói chuyện phiếm của thực khách trộn lẫn với nhau, là cảnh phố phường trước kia chưa bao giờ tiếp xúc.
Lương Tư Triết nghĩ ba tháng này thật ra vẫn rất dài, nghĩ lại thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Ăn ngán mì lạnh dầu ớt ở tiệm mì Lão Đỗ.
Có thể xe nhẹ đường quen trèo lên sân thượng của Lam Yến.
Xem mấy chục bộ phim.
Nhồi mấy cuốn sách chuyên ngành.
Tiểu Bạch gặp được Caesar còn mang bầu Tiểu Bạch con.
Mùa hè sắp kết thúc rồi.
Thiếu niên đột ngột xâm nhập vào cuộc sống của mình trở nên khó mà dứt bỏ.
Rõ ràng nơi đâu cũng có dấu vết của dòng chảy thời gian, nhưng khi nhớ đến lại vẫn cảm thấy chỉ trong chớp mắt là đã trôi qua, bỗng nhiên cõng Tào Diệp đứng ở cửa quán mì Lão Đỗ, khoảnh khắc không có gì đáng buồn bằng tim đã chết mà nhìn Lam Yến ở cuối hẻm, dường như chỉ mới xảy ra tối qua.
Hình như không có mùa hè nào trong đời lại có hương vị như vậy, dưa hấu, nước ngọt, sân thượng, còn có thiếu niên khó nói lời tạm biệt.
Lại nghĩ đến những mùa hè luyện đàn violin trước kia, chợt cảm thấy dường như quá nhạt nhẽo và buồn tẻ, không thú vị bằng mùa hè này.
Những mùa hè sau này phải vượt qua như thế nào đây? Lương Tư Triết uống từng ngụm bia, nhìn con phố Nhân Tứ đông nườm nượp, anh hơi say nghĩ có lẽ mùa hè này giống như rượu mạnh, uống vào nóng cháy, dư vị ngọt đắng, khiến người ta say mê.
Uống hết một lon bia, anh đứng dậy thanh toán bàn này, xem như trả sạch ân tình guitar gỗ.
Coi như chấm dứt nỗi băn khoăn này trước khi rời khỏi phố Nhân Tứ, anh không quen nợ ân tình, có mấy lần cố ý đến tản bộ quanh quán bar kia vài vòng, cũng không gặp được ca sĩ đó, cũng may trước khi đi đã gặp được.
Một tuần sau đó chỉ có thể được mô tả bằng thời gian trôi nhanh như nước vớt vào lòng bàn tay, ban đầu Lương Tư Triết định rời đi trước buổi diễn thử một tuần, nhưng buổi tối mấy ngày nay vừa nằm trên giường, trò chuyện với Tào Diệp một lúc, anh lại không kìm lòng được khuyên mình đợi thêm một ngày nữa lại đi.
Sáng sớm hai ngày trước buổi diễn thử, vừa mở mắt ra Lương Tư Triết biết mình không đi không được.
Anh phải để lại thời gian giảm xóc một ngày cho mình, đi trước buổi diễn thử một ngày thì hơi mạo hiểm, lỡ như Tào Diệp kéo anh trò chuyện cả đêm, anh không chắc chắn mình có còn đi được không.
Lương Tư Triết biết mình nhất định phải đi, Tào Diệp hạ quyết tâm muốn tặng cơ hội này cho anh, nếu họ cùng đi diễn thử, Tào Diệp nhất định sẽ nhường.
Anh nhớ đến dáng vẻ Tào Tu Viễn nghiêm túc ngồi đằng sau máy quan sát nhìn mình cau mày khẽ lắc đầu trong buổi thử vai lúc trước, nếu biểu cảm kia là đối với Tào Diệp, rất khó tưởng tượng Tào Diệp sẽ buồn đến mức nào.
Ngay tối nay đi, lúc rửa mặt Lương Tư Triết tính toán trong lòng, dựa theo đồng hồ sinh học ở Lam Yến của họ, bốn năm giờ sáng là lúc Tào Diệp ngủ say nhất, khi đó anh lặng lẽ rời đi, chắc Tào Diệp sẽ không phát hiện.
Ban ngày hôm đó có một trận mưa rất to, cả một mùa hè năm nay đều rất khô ráo, thỉnh thoảng họ tùy ý bấm điều khiển từ xa đổi kênh, cũng có thể nhìn thấy kênh tin tức đang đưa tin tình trạng hạn hán ở các nơi phương bắc.
Nhưng gần cuối mùa hè, bỗng nhiên đổ cơn mưa