Tại sân bay của thành Ocisa, trung tâm Đế Quốc.
Truyền thông lúc này vẫn đưa tin về cuộc ly hôn của gia đình thượng tướng.
Người người đi qua ai cũng nhìn lên quang não để nghe.
Có người dè bỉu, người hả hê, cũng có người tiếc nuối cho cuộc hôn nhân này.
“Haiz, tôi là fan couple của vợ chồng nhà thượng tướng đấy.
Họ yêu nhau ba năm, cưới nhau bảy năm rồi.
Vậy mà cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như thế này.”
“Tôi lại thấy thành ra như này cũng tốt.
Một gia tộc phản quốc như Phương gia quả thật không xứng với gia đình thượng tướng.”
“Đúng đó, cha của thượng tướng đại nhân còn là Nicolas nguyên soái.
Nguyên soái ghét nhất người bất trung, chắc chắn ông ấy cũng không muốn con trai mình cưới một kẻ phản quốc như Phương Tịch Lam đâu.”
Đúng lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đi ngang qua.
Cô ấy trùm người kín mít thế nhưng vẫn cảm nhận được sự bi thương tỏa ra từ trên người cô.
“Phương gia vô tội, kẻ có tội là Nicolas Á Phong.”
Nói rồi cô bước thẳng vào phòng chờ.
Để lại ở phía sau là bao nhiêu sự chửi rủa.
“Sao cô ta dám nói thượng tướng có tội cơ chứ?”
“Thật quá đáng!”
Không ai biết rằng người phụ nữ ấy chính là Phương Tịch Lam.
Bởi lúc này cô đã đeo khẩu trang và trùm khăn che giấu bộ dạng thật của mình.
Từ đây, thượng tướng phu nhân vĩnh viễn biến mất khỏi thành Ocisa.
Lúc cô sắp lên máy bay thì một cuộc điện thoại gọi đến, người gọi là Ninh Lạc.
Phương Tịch Lam không chút do dự bắt máy.
hiện tại cũng chỉ có người bạn này là vẫn còn nhớ và quan tâm đến cô thôi.
“Lạc Lạc, tớ đi đây.”
Giọng Ninh Lạc nghẹn ngào: “Lam Lam, cậu nghĩ kĩ rồi sao? Cậu định bỏ tớ mà đi sao?”
Cô im lặng một hồi, sau đó trả lời: “Tớ phải đi, Osica không chào đón tớ.”
Ninh Lạc thở dài, vô cùng đau buồn cho bạn mình: “Được rồi, tớ tôn trọng quyết định của cậu.
Lam Lam à cậu yên tâm đi, tớ sẽ đến Rajul thăm cậu.”
Phương Tịch Lam mỉm cười, nói với Ninh Lạc: “Lạc Lạc à, bảo trọng nhé, tớ đi đây.”
“Lam Lam, bảo trọng, nhớ giữ gìn sức khỏe.
Vì cậu và cũng vì đứa bé, đừng đau buồn.”
“Ừm, tạm biệt.” Dứt lời, Phương Tịch Lam cúp máy.
Từ giờ sẽ là cuộc hành trình của riêng cô và bé con.
Để cắt đứt với tất cả mọi thứ ở đây, Phương Tịch Lam đập nát quang não, sau đó bỏ vào thùng rác trong sân bay.
Từ giờ không ai có thể liên lạc với cô được nữa.
Máy bay nhanh chóng cất cánh, Phương Tịch Lam nhìn thấy trời cao mây xanh, trong lòng là một mớ hỗn độn.
Hiện tại, chỉ có đứa bé là niềm an ủi duy nhất của cô.
Phương Tịch Lam xoa xoa bụng, mỉm cười dịu dàng: “Con yêu, mẹ dẫn con đi đến một vùng đất thanh bình nhé.
Chúng ta sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc.”
Dù cha con không nuôi dạy con, nhưng mẹ sẽ đảm đương vai trò của cả một người mẹ lẫn một người cha.
Có