Đúng lúc này Nicolas Á Phong trở về, chính vì cuộc điện thoại của mẹ hắn lúc nãy khiến hắn cảm thấy khó chịu, vì vậy mới nổi hứng chạy về nhà xem.
Hắn thấy Phương Tịch Lam kéo vali định rời đi, khóe môi câu lên một nụ cười lạnh: “Đi?”
Cô nhìn hắn với ánh mắt hận thù, không trả lời mà đi vòng qua bên cạnh hắn.
Nhưng chưa đi được bao xa thì đã bị hắn chặn lại.
Bởi lúc trên xe Nicolas Á Phong đã dùng quang não để xem camera trong nhà, hắn biết cô đã thấy được những thứ mà hắn cất trong phòng làm việc.
“Đã biết rồi?”
Một câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Phương Tịch Lam lại nghe hiểu.
Cô tức giận hất tay hắn ra: “Đúng, tôi biết hết rồi! Nhưng nếu lúc này tôi kêu anh giải thích thì anh có giải thích không?” Ánh mắt cô tràn đầy hận thù xen lẫn đau khổ: “Á Phong, tại sao anh lại làm như vậy? Tuy anh lợi dụng tôi nhưng chúng ta có tận mười năm tình cảm…”
“Mười năm thì sao?” Đứng trước một Phương Tịch Lam đầy tuyệt vọng, một người vợ đã từng đầu ấp tay gối với mình, Nicolas Á Phong vẫn dửng dưng như không.
Tất cả những tình cảm trước đây giờ chỉ đổi lại được một tiếng cười lạnh: “Phương Tịch Lam, chúng ta đã ly hôn rồi, đừng nói chuyện như thể cô vẫn còn là vợ tôi.”
Ánh sáng trong mắt Phương Tịch Lam tắt dần.
“Đã đi rồi thì đừng quay lại.
Đời này đừng đến gặp tôi nữa.”
Phương Tịch Lam cười đầy tuyệt vọng, chút tia hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt.
Lúc hắn chặn cô lại, cô đã hy vọng hắn sẽ giải thích một chút, nhưng không, hắn dùng lý do khác để lấm liếm cho qua chuyện đó, cũng là đã ngầm thừa nhận những hành vi ghê tởm đó.
Nếu lúc đầu cô còn hy vọng loe lói thì bây giờ đây nó đã vụt tắt, không còn gì nữa.
Không còn tình cảm, chỉ còn thù hận, căm ghét và ghê tởm.
Phương Tịch Lam nhớ hắn đã từng nói thích mái tóc dài của cô, vì thế ngay trước mặt hắn, cô cắt phăng mái tóc đó đi.
Cắt tóc cắt duyên, cô không muốn giữ lại bất cứ thứ gì có liên quan đến hắn.
“Được, mãi mãi cũng không gặp lại.
Đời này là tôi yêu sai người.” Lúc này đây Phương Tịch Lam điềm tĩnh đến lạ: “Nicolas Á Phong, tôi hận anh đến chết!”
Dứt lời, cô quay lưng rời đi.
Quãng đường từ nhà ra đến cổng không dài, khắp nơi trong dinh thự đều trong hoa thơm cỏ lạ, đường đi cũng vô cùng bằng phẳng.
Nhưng sao Phương Tịch Lam lại cảm giác như mình đang đi trên đao nhọn, từng bước chân đều rỉ máu, tim đau như dao cắt, đôi mắt đỏ hoe, một hàng lệ tuôn rơi.
Cô khóc vì tình cảm chân thành mấy năm qua mình trao lầm người, cô khóc cho gia đình, khóc cho bé con, khóc cho những kỉ niệm năm xưa…
Nhưng chỉ vừa đi ra khỏi cổng nhà hắn thì cô đã nín khóc, lưng thẳng lên, vẻ mặt trở nên quật cường.
Từ đó về sau Phương Tịch Lam