Gương mặt Lãnh Hy Tuyết thoáng chốc trở nên vặn vẹo.
Ả trừng to mắt, như không thể tin mà nhìn Nicolas Á Phong.
Tại sao?! Tại sao anh ấy vẫn nhắc đến con tiện nhân kia!?
Rõ ràng… rõ ràng là nó đã chết! Nó đã chết rồi kia mà! Đáng lẽ người mà Nicolas Á Phong phải chú ý đến lúc này là mình! Đáng lẽ anh ấy phải yêu mình, phải mê luyến mình!!!
Ả cười gượng, âm thanh sắc bén: “Á Phong, anh nói gì vậy?! Em biết anh đau buồn nhưng sao anh có thể chìm đắm mãi trong quá khứ như vậy?! Phương Tịch Lam đã chết rồi!!” Lãnh Hy Tuyết ghé vào tai hắn, thì thầm: “Anh nên quên cô ta đi!”
Nicolas Á Phong ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Hy Tuyết, sau đó còn nhìn ra ngoài phía cửa, thấy nơi đó trống rỗng không có người đến thì liền quay mặt đi.
Ánh mắt đã có ba phần thanh tỉnh: “Nhất thời quên mất.”
Vì lúc này đầu óc Nicolas Á Phong khá loạn nên hắn cũng không phát hiện ra thái độ chua ngoa của Lãnh Hy Tuyết.
“Anh say rồi, để em đưa anh về!” Lãnh Hy Tuyết nói.
“Ừ.”
Ả quay sang nói với Garrick và đám người trong phòng: “Anh ấy say lắm rồi, tôi đưa anh ấy về trước.”
Mọi người trong phòng cũng tích cực đẩy thuyền hai người.
“Hy Tuyết tiểu thư cứ đưa ngài thượng tướng về đi.”
“Đi đường cẩn thận.”
Lãnh Hy Tuyết đưa Nicolas Á Phong về, ả không đưa hắn về dinh thự mà đưa về nhà mình.
Sau khi đặt Nicolas Á Phong lên giường, ả biến đi đâu một lúc, sau đó mới đi vào, trên tay còn cầm theo một chén thuốc đen ngòm.
Ả vốn định đút cho hắn, nhưng đột nhiên Nicolas Á Phong mở mắt ra.
“Em đang làm gì?”
“Đút canh giải rượu cho anh chứ còn làm gì nữa?”
Nicolas Á Phong gạt ra, hắn xuống giường: “Anh không cần, cảm ơn em.”
“Nhưng…”
Còn chưa đợi ả kịp nói xong thì hắn đã đè ả xuống giường, vốn định giao hoan một lúc, nhưng Nicolas Á Phong bỗng dừng lại.
Bởi hắn thấy gương mặt của Phương Tịch Lam hiện lên, dáng vẻ yêu kiều quen thuộc, vừa ngại ngùng nhưng cũng vừa quyến rũ đến chết người.
Miệng cô khe khẽ gọi “chồng ơi” khiến trái tim hắn chợt có chút xao xuyến.
“Anh Á Phong!”
Tiếng gọi của Lãnh Hy Tuyết khiến Nicolas Á Phong bừng tỉnh khỏi vùng ký ức.
Hắn xoa xoa mi tâm, sau đó xuống khỏi người ả.
Nicolas Á Phong nằm xuống, đắp chăn cho cả hai rồi nói: “Ngủ đi.”
Đôi mắt đen của ả ánh lên sát khí, nhưng lúc sau chỉ nhẹ nhàng nói: “Vâng.”
Sáng hôm sau khi Lãnh Hy Tuyết tỉnh dậy thì hắn đã rời đi từ lúc nào.
Cuối cùng Nicolas Á Phong vẫn quyết định về dinh thự của mình.
Hắn về đến nơi là ba giờ sáng.
Căn nhà tuy đã được quản gia trông nom nhưng vẫn lạnh lẽo.
Không hiểu sao lúc hắn bước vào nhà bỗng có ảo giác sẽ có một người phụ nữ quen thuộc nhào ra ôm lấy hắn.
Nhưng không có, hoàn toàn không có gì cả.
Cả biệt thự rộng lớn giờ đây chỉ có mình hắn cô đơn đứng đó.
Dì Từ nghe tiếng động liền đi ra, thấy là hắn về, trên người còn nghe mùi rượu nồng nặc thì liền ân cần hỏi: “Đại nhân có muốn uống canh giải rượu không?”
Hắn lắc đầu: “Không cần, dì làm cho cháu một tô cháo là được.”
Mùi vị tô cháo đêm đó giống món cháo mà Phương Tịch Lam từng nấu cho hắn ăn đến lạ.
“Từ này về sau dì cứ dựa vào hương vị này mà làm, ăn rất ngon.”
Nicolas Á Phong đi lên phòng, hắn nhìn phòng ngủ trống không mà trầm mặc.
Rõ ràng hắn không muốn về dinh thự này nữa, nhưng chẳng hiểu sao đôi chân cứ thôi thúc hắn phải đi về.
Cứ như vẫn có người đang để đèn chờ hắn.
.
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Nhưng không có, không có gì cả.
Hắn không ngủ nữa mà ngồi trong phòng hút thuốc.
Đêm dần trôi, thời gian cũng không ngừng lại, Nicolas Á Phong trầm ngâm ngồi đó, điếu thuốc trên miệng cũng dần tàn.
Và rồi, hắn hút hết điếu này đến điếu khác, cho đến khi mặt trời dần ló dạng, tàn thuốc dưới chân chất thành đống thì hắn mới dừng lại.
Lúc A Phúc vào dọn dẹp thì giật mình.
Cậu không ngờ rằng thượng tướng đại nhân lại hút thuốc nhiều đến thế.
Cũng chẳng biết lý do vì sao một người cao quý như hắn lại sinh phiền muộn mà phải