Từ hôm đó trở đi, Nicolas Á Phong bị ám ảnh bởi giấc mơ ấy.
Hắn không ngừng nhớ lại những lời Phương Tịch Lam đã nói.
“Em đã từng rất yêu anh! Nhưng anh khiến em sinh hận! Nicolas Á Phong, em hận anh, con hận anh! Kiếp này là em yêu sai người.
Bây giờ em chết rồi có phải anh rất hạnh phúc hay không?!”
“Kiếp này, kiếp sau và cả những kiếp sau nữa.
Đời đời kiếp kiếp em không bao giờ muốn gặp lại anh! Vĩnh viễn cũng không!”
“Nếu muốn em yêu anh… vậy thì anh hãy chết vì em đi! Khi anh chết rồi… em sẽ nghĩ lại mà yêu anh!”
Đột nhiên hắn sực tỉnh, trong giấc mơ cô có nhắc đến “con”...
Không thể nào? Không thể có chuyện như vậy được!
Rõ ràng… rõ ràng là hắn đã cho cô uống thuốc.
Những chai lọ rỗng vẫn còn để trong ngăn tủ…
Phương Tịch Lam hẳn là không thể có con được… đúng không?
Nhưng nếu lỡ em ấy thực sự mang thai con của bọn họ, và rồi cả mẹ lẫn con đều mất mạng trong vụ nổ máy bay đó…
Hắn không muốn nghĩ nữa.
Dường như từ sau khi Phương Tịch Lam mất, những người xung quanh hắn đều nhắc đến cô.
Đi đến đâu hắn cũng có thể nghe thấy tên của cô.
Hôm ấy, A Phúc dọn dẹp trong dinh thự thì thấy ảnh cưới năm ấy của hai người bọn họ.
Cậu thanh niên ngây thơ chất phác, tuy biết vợ chồng thượng tướng ly hôn nhưng lại không hiểu rõ nguyên nhân ngọn nguồn bên trong.
Vì thế nên cậu hỏi Nicolas Á Phong.
“Đại nhân, phu nhân của ngài đẹp quá!”
Đến lúc này Nicolas Á Phong mới sực nhớ ra ảnh cưới của hai người vẫn còn treo trên tường chưa gỡ xuống.
Cứ như một thói quen, hắn vốn đã quen nhìn chỗ tường ấy treo ảnh của hai người bọn họ.
Thậm chí sau khi ly hôn, sau khi Phương Tịch Lam chết đi… hắn vẫn không cho người tháo bức ảnh ấy xuống.
Nhưng bây giờ được A Phúc nhắc nên Nicolas Á Phong đã chú ý, hắn lạnh lùng nói: “Tháo xuống, đem đi đốt.”
A Phúc ngạc nhiên nhìn hắn: “Nhưng tranh đẹp như thế này… đốt đi thì uổng lắm ạ! Phu nhân xinh đẹp ở trên trời sẽ buồn lắm!”
Ánh mắt sắc lẹm vô tình nhìn A Phúc, dị năng hệ hỏa phóng ra trên đầu ngón tay, vốn định một phát giết chết cậu.
Nhưng tầm mắt hắn chợt chạm vào bức ảnh cưới.
Người phụ nữ trong ảnh quả thật vô cùng xinh đẹp, cô mặc váy trắng tinh khôi, nắm tay hắn, miệng nhoẻn cười vô cùng hạnh phúc.
Đã bao lâu rồi hắn chưa được nhìn thấy nụ cười của cô?
Có lẽ là từ lúc hắn bắt đầu quen Lãnh Hy Tuyết, giác quan phụ nữ vô cùng nhạy bén, dường như từ khi ấy Phương Tịch Lam đã nhận ra rồi, chỉ là cô không nói.
A Phúc đang sợ hãi đến mức run rẩy, cậu sợ một cú của Nicolas Á Phong sẽ giết chết mình nên liền quỳ xuống cầu xin tha tội.
Nhưng cuối cùng hắn lại hạ tay xuống, thở dài nói.
“Cậu nói đúng, em ấy đẹp như vậy… đốt đi quả thật lãng phí.” Hắn trầm ngâm, trong đôi mắt chợt xẹt qua một tia mơ màng: “Tháo tranh xuống, đem vào phòng tôi cất đi.”
“Dạ.”
Hôm nay hắn đi đến thăm mộ của Phương Tịch Lam.
Khi đám tang cô, hắn đã không đi nên bị mẹ mình giận.
Bây giờ lại đột nhiên nổi hứng muốn đến phần mộ của cô, nhưng hắn không có địa chỉ vì thế nên đã gọi cho mẹ của mình xin.
Tố Tình lúc đầu vô cùng giận Nicolas Á Phong, nhưng thân làm một người mẹ, đương nhiên bà hiểu rõ con mình.
Lúc đầu bà tuyên bố từ mặt hắn nếu hắn không đến dự đám tang của Phương Tịch Lam, và rồi hắn không đến thật, chứng tỏ lúc ấy hắn vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình với cô.
Bây giờ hắn gọi điện cho bà để xin địa chỉ phần mộ, một người lạnh lùng vô cảm như con trai bà sẽ không bao giờ chủ động đến gặp người mà nó ghét.
Trừ khi… nó đã dần dần nhận ra tình cảm của mình.
Tố Tình không những không an ủi mà còn đâm thêm vài nhát: “Máu của con cuối cùng cũng nóng trở lại như người bình thường rồi hả?”
Nicolas Á Phong im lặng không đáp.
Bà thở dài: “Không phải là mẹ ác với con, mẹ chỉ mong con sớm ngày nhận ra được ai là người thật lòng tốt với mình.
Tịch Lam con bé nó yêu con thật lòng, còn Lãnh Hy Tuyết kia… mẹ thấy cô ta rất kỳ lạ, cụ thể như thế nào thì mẹ không nói rõ được.”
Hắn im lặng không nói gì, Tố Tình thở dài: “Đáng tiếc, bây giờ con thâm tình thì còn có ít lợi gì? Tiểu Lam chết rồi!” Dứt lời, bà