Nicolas Á Phong cứ như người say, không ngừng vuốt ve mặt dây chuyền rồi nỉ non gọi tên Phương Tịch Lam.
Mặc dù hắn đang hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng sự thâm tình duy trì không được bao lâu.
Đột nhiên hắn như bừng tỉnh, cầm sợi dây chuyền trong tay, không chút do dự quăng nó xuống cái ao sau nhà.
Nicolas Á Phong hắn là một thượng tướng, trái tim phải sắt đá, không được rung động bởi bất kỳ thứ gì.
Nếu hắn phát hiện bản thân có sự ràng buộc thì phải tự tay cắt đứt nó mới được.
Hắn không muốn có bất cứ thứ đồ gì liên quan đến cô được đặt trong tầm mắt hắn nữa, nó khiến hắn trở nên kỳ lạ.
Dù hiện tại chẳng hiểu vì lý do gì mà trái tim trở nên đau nhức, hốc mắt đau xót, nhưng hắn vẫn không chút do dự mà làm như vậy.
Nicolas Á Phong vứt sợi dây chuyền mặt ngọc, tựa như cắt đứt mối duyên của bọn họ.
Thậm chí hắn còn không chút do dự đi ra vườn dùng dị năng hệ hỏa của mình đốt luôn tấm ảnh cưới của bọn họ.
Chẳng biết vì sao trong lòng rõ ràng muốn một phát đốt cho nó cháy rụi, nhưng lúc vận dị năng, Nicolas Á Phong phóng ra một lượng rất ít lửa.
Hắn cũng không đứng nhìn nó cháy mà đi vào phòng ngủ, nằm lên trên giường nhắm mắt tịnh dưỡng.
Nhìn thấy Nicolas Á Phong đã đi vào phòng, A Phúc núp sau bức tường lúc này mới đi vào.
Cậu không chút do dự tạt nước vào đám lửa đang cháy, cứu vớt bức ảnh cưới đã cháy được phần đầu.
Cũng may, vì Nicolas Á Phong do dự nên không thật sự phóng hỏa thẳng tay mà chỉ đốt nhẹ, thế nên tấm ảnh chỉ mới cháy xém ở phần rìa.
Hình ảnh hạnh phúc của Phương Tịch Lam và Nicolas Á Phong vẫn còn giữ nguyên vẹn.
A Phúc vốn dĩ cũng không định lo chuyện bao đồng như vậy.
Nhưng cậu cảm nhận được thượng tướng đại nhân có gì đó không ổn.
Rõ ràng đã đau khổ ngồi ôm ảnh cưới và sợi dây chuyền đó thật lâu, vậy mà cuối cùng lại đốt cháy ảnh, vứt dây chuyền xuống ao.
Nhưng dường như lúc ra tay thì hắn vẫn rất do dự, thế cho nên lúc này đây ảnh cưới mới chỉ cháy một chút như này.
Còn dây chuyền… A Phúc lặng lẽ nhìn xuống ao, không giống như ảnh cưới cháy là việc cấp bách cần phải dập lửa.
Dây chuyền nằm ở dưới ao có thể từ từ lấy lên được.
Cậu cũng muốn mò xuống dưới lấy giúp thượng tướng đại nhân lắm nhưng chẳng hiểu sao cậu lại tin rằng không sớm thì muộn, Nicolas đại nhân cũng sẽ tự mình tìm nó.
Cậu làm gia nhân trong nhà đương nhiên cũng phần nào hiểu rõ được tình cảnh của đôi vợ chồng này.
Không giống như bên ngoài đồn đoán, dường như địa nhân không thật sự ghét phu nhân, thậm chí ngài ấy còn tồn tại một tình cảm đặc biệt khó nói với phu nhân, thứ tình cảm ấy quá phức tạp nên thượng tướng đại nhân nhất thời chưa nhận rõ mà thôi.
Còn đối với tin đồn rằng đại nhân yêu tiểu thư Lãnh Hy Tuyết… A Phúc cảm thấy đó hoàn toàn sai trái, đại nhân không yêu ả ta, mà dường như ả ta cũng chẳng yêu đại nhân.
Đúng như A Phúc dự đoán, tối hôm ấy, vào giữa lúc trời đông giá rét, tuyết rơi đầy sân, ao hồ đóng băng, Nicolas Á Phong lặng lẽ dùng dị năng phá băng, mò xuống ao để tìm sợi dây chuyền mặt ngọc do Phương Tịch Lam để lại.
Từ lúc vào phòng nằm, Nicolas Á Phong hoàn toàn không chợp mắt nghỉ ngơi được, hắn cũng không muốn ăn bất cứ thứ gì.
Chỉ nằm đó nhìn trần nhà, tựa như một con rối vô hồn.
Lát sau hắn bật dậy đi đến nơi hắn đã đốt ảnh cưới của bọn họ.
Nhưng hoàn toàn không thấy gì cả, chỉ là một đống tro tàn.
Và rồi hắn lại thất thần trở về phòng nằm đó.
Trời dần tối, cảm giác trống rỗng trong trái tim ngày một rõ dần hơn.
Nicolas Á Phong không thể chịu nổi nữa, giữa trời đông giá rét hắn chỉ mặc mỗi một bộ đồ mỏng manh, mò xuống ao kiếm tìm.
Ao nhà hắn rất rộng, mà Nicolas Á Phong cũng chẳng muốn gọi gia nhân phụ giúp tìm kiếm.
Một mình hắn làm là được.
Trời dần sáng, ánh bình minh ló dạng, băng tuyết cũng dần tan.
Nicolas Á Phong đã tìm kiếm đến mức tay chân đỏ ửng, nếu là bình thường thì với thể lực cấp SSS, chút lạnh lẽo này chẳng làm gì được hắn.
Thế nhưng Nicolas Á Phong đã suy sụp tinh thần mấy ngày nay, cơm không ăn ngon vì không phải hương vị quen thuộc do Phương Tịch Lam nấu, thậm chí hắn còn bị ảo ảnh quấn quanh dày vò, bao đêm thao thức mất ngủ… vì thế nên bây giờ cơ thể đã trở nên yếu hơn một chút.
Vậy mà hắn vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục tìm kiếm.
Cho đến khi bàn tay chạm vào một góc hồ, chạm trúng một mặt phẳng lành lạnh trơn trơn.
Nicolas Á Phong sẽ không bao giờ biết được, lúc tìm thấy sợi dây chuyền mặt ngọc ấy, đôi mắt hắn ánh lên ánh sáng của niềm vui hơn bao giờ hết.
Trong đôi mắt xanh biếc ánh rực rỡ sự sống.
Từ sau hôm ấy, Nicolas Á Phong dường như không còn phản kháng đối với việc bản thân luôn gặp ảo ảnh nữa.
Hắn luôn tìm kiếm bóng dáng