“Mẹ.” Nicolas Á Phong ngước mặt lên nhìn bà: “Lam Lam đến đón con về rồi sao?”
Tố Tình cùng Nicolas Ỷ Trì ngây người.
Bà rơm rớm nước mắt: “Con ơi! Con tỉnh ngộ trễ quá! Bây giờ có thâm tình thì được gì hả con? Lam Lam con bé đã đi rồi!”
Nicolas Á Phong trầm ngâm, sau đó cười tự giễu.
A, phải rồi! Cô ấy đã đi rồi!
Hôm ấy Tố Tình dẫn Nicolas Á Phong về nhà, không phải về dinh thự riêng của hắn mà là về dinh thự của gia tộc Nicolas.
Đêm hôm ấy, lần đầu tiên trong cuộc đời, một dị năng giả với thể chất và trí tuệ đều cấp SSS… phát bệnh.
Đúng vậy, Nicolas Á Phong phát sốt.
Hơn nữa còn là sốt rất cao.
Cả người nóng bừng, gương mặt trắng bệch, trong cơn mê man hắn không ngừng gọi tên Phương Tịch Lam.
“Lam Lam.”
“Lam Lam…”
Tố Tình mặc dù vô cùng thất vọng vì sự máu lạnh của con trai mình, nhưng dù sao con mình vẫn là con, do bà rứt ruột đau đớn mang thai chín tháng mười ngày sinh ra.
Sao có thể không thương không lo được.
Đếm ấy bà đã thức cả đêm để chăm sóc cho hắn.
Nicolas Á Tề - Cha của Nicolas Á Phong - nguyên soái Đế Quốc đang ở chiến trường trên hành tinh xa xôi biết chuyện, ông gọi về hỏi thăm tình hình.
“Con sao rồi bà?”
Tố Tình thở dài: “Thằng bé… tương tư thành bệnh.”
“Hối hận bây giờ cũng đã muộn.
Là do lỗi có nó, có không giữ mất đừng tìm! Bà cứ để kệ nó, lớn rồi thì phải khôn ra.
Dại dột thì tự chịu!”
Hai vợ chồng tâm sự một hồi lâu, sau đó Nicolas Á Tề cúp máy, đồng thời còn cẩn thận dặn dò bà phải ngủ sớm.
Sáng hôm sau, Nicolas Á Phong tỉnh dậy là vì bị ai đó liếm nhẹ lên má.
Tần suất liếm ngày càng mạnh, cuối cùng không chịu được nữa nên hắn phải mở mắt ra.
“Khuyển Khuyển.” Hắn xoa xoa đầu: “Mày làm gì vậy?”
Khuyển Khuyển là chú chó do ba hắn tặng mẹ hắn.
Ở tương lai, đến cả loài vật cũng có tuổi thọ cao, nó đã hơn ba mươi năm tuổi rồi.
Khuyển Khuyển đang ngậm một trái bóng, đó là đồ chơi của nó, bị nó chơi mãi thành ra cũ kỹ rách nát.
Nó dụi dụi cái đầu to vào người Nicolas Á Phong, thả quả bóng lên người hắn, ý muốn nói hắn chơi cùng nó.
Nicolas Á Phong quăng quả bóng đi, Khuyển Khuyển nhanh chóng chạy đi nhặt, lát sau nó lại đem quả bóng đặt cạnh hắn tỏ ý muốn chơi tiếp.
“Hôm nay tao không chơi với mày.
Đi tìm Lam Lam, kêu cô ấy chơi với mày.
Lam Lam…!!” Gọi đến đây hắn chợt dừng, nhưng sực nhớ ra người không còn nữa.
Bình thường khi về nhà, Khuyển Khuyển sẽ quấn lấy Phương Tịch Lam đòi cô chơi với nó.
Tất cả những món đồ chơi của nó đều là cô mua cho, dù cũ kỹ nhưng rất được Khuyển Khuyển yêu thích.
Nghe Nicolas Á Phong nói vậy, Khuyển Khuyển đi vòng vòng quanh giường, như muốn tìm kiếm bóng hình của chủ nhân còn lại.
Nhưng nó tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy Phương Tịch Lam đâu, nó nghiêng cái đầu to, nhìn Nicolas Á Phong.
“Gâu gâu?”
“Đừng tìm nữa.” Hắn lạnh lùng nói: “Người đã chết, sẽ không về nữa.”
Dường như Khuyển Khuyển không hiểu, nó cứ chạy khắp nhà tìm kiếm.
Bóng dáng nhanh nhẹn của chú chó không ngừng di chuyển, nó vẫn nghĩ rằng Phương Tịch Lam đang trốn ở đâu đó, cô sẽ đợi nó đến rồi đột nhiên nhảy ra ôm lấy nó, làm nó bất ngờ.
Chạy quanh nhà không thấy, nó ra trước cửa ngồi đợi, mặc kệ trời đông tuyết rơi lạnh giá, Khuyển Khuyển vẫn ngồi đó, chờ một chủ nhân khác trở về.
****
Những ngày ở dinh thự của gia tộc Nicolas, hắn không hề vui vẻ.
Tố Tình có thể cảm nhận được dường như cuộc sống của con trai mình như hoa hướng dương thiếu mặt trời, dần dần héo úa lụi tàn.
Lúc này đây, Nicolas Á Phong đang ngồi xem album ảnh gia đình.
Ở những bức ảnh có mặt Phương Tịch Lam, hắn dừng lại rất lâu rất lâu, cứ ngồi đó sờ ảnh mãi từ sáng đến chiều.
Trông vô cùng lưu luyến!
Vừa ngắm ảnh, hắn vừa vuốt ve mặt dây chuyền bằng ngọc.
Mặt ngọc vốn dĩ nhẵn bóng, trơn lạnh nhưng bị bây giờ nó lại hơi bị mài mòn một chút.
Giống như là bị sờ quá nhiều, đã có một người không ngừng lưu luyến mà vuốt ve nó vậy.
Đến khi trời sập tối, Tố Tình làm cơm tối rồi gọi hắn ra ăn.
Nhưng Nicolas Á Phong chỉ động đũa ăn vài miếng, còn lại hắn ăn không vào.
Trong mười năm sống chung với Phương Tịch Lam, hắn đã sớm bị cô nuôi dạ dày, bây giờ nếu không phải hương vị món của cô làm thì hắn sẽ không ăn được nhiều.
Nicolas Á Phong cẩn thận nhớ lại, đáng lẽ hắn đã có thể ăn một bữa cuối cùng do cô nấu.
Khi ấy là lúc Phương Tịch Lam vừa mới rời đi, hắn đã thấy dòng ghi chú cô dán trên cửa tủ lạnh.
“Anh thân mến, em có làm trứng bắc thảo và vài món khác để trong tủ lạnh.
Trước khi ăn anh nhớ làm nóng lại