Năm năm sau.
Tại chiến trường giữa quân Đế Quốc và quân Liên Minh, thành Adam.
“Bẩm báo thượng tướng đại nhân.” Gary Fox - thiếu tá dưới trướng Nicolas Á Phong nói: “Quân ta vốn dĩ đang ở thế yếu, nhưng thật may là quý cô Lusica đến kịp trị thương cho họ.
Hiện tại quân ta đang đẩy lùi quân Liên Minh.
Cô Lusica cũng trở về quân doanh rồi.”
Bọn họ đang ở trong lều trại của chỉ huy, đây là chiếc lều lớn nhất quân doanh.
Bên trong đầy đủ tiện nghi, có giường tủ bàn ghế… không thiếu thứ gì, thậm chí còn có một gian bếp nhỏ xinh.
Tuy nói là lều nhưng đây là lều của tương lai, vì thế nên trên thành lều có bọc một lớp titan rắn chắc có thể chống chọi với mọi loại vũ khí sinh học, súng đạn hay lửa cũng không thể làm gì.
Nicolas Á Phong nghe thấy báo cáo liền quay người lại.
Năm năm trôi qua, chiến trường và nỗi đau đã trui rèn khiến hắn trở nên cao lớn hơn, nước da cũng thiên về màu mật ong khỏe mạnh hơn khi ở Đế Quốc.
Gương mặt hắn vẫn không thay đổi, vẫn mái tóc vàng và đôi mắt xanh biếc, chiếc mũi cao và đôi môi mỏng.
Nicolas Á Phong vẫn luôn bày ra vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng như không quan tâm đến bất cứ điều gì xung quanh.
Nhưng cũng chỉ vì thế mà tạo nên quanh hắn một sức hút kỳ lạ, nó khiến các binh sĩ phải kính sợ và một lòng tuân lệnh hắn.
Uy nghiêm tuyệt đỉnh!
“Lusica?” Hắn nhíu mày hỏi.
“Vâng, chính là quý cô Lusica.
Quân y mới vào quân doanh của chúng ta.
Quý cô Lusica là nhân vật nổi tiếng, đỗ thủ khoa đầu vào học viện quân y thành Rajul, tốt nghiệp cũng là thủ khoa đầu ra.
Cô ấy thậm chí còn được Alexander bệ hạ chú ý vì tài năng của mình.”
“Ồ.” Nicolas Á Phong nhướn mày kiếm: “Được ông ngoại của ta chú ý? Nghe có vẻ thú vị! Tài năng của cô ta là gì?”
“Thưa ngài, quý cô Lusica là dị năng giả hệ chữa trị cấp SSS duy nhất của Đế Quốc.
Thể chất và trí tuệ của cô ấy cũng thuộc cấp S.”
Trong đôi mắt xanh biếc ánh lên vẻ ngạc nhiên cùng tán thưởng: “Dị năng giả hệ chữa trị cấp SSS? Quả là một nhân tài hiếm có.
Dẫn ta đi gặp cô ấy, ta cần phải ban thưởng vì cô ấy đã giúp quân ta đại thắng.”
“Không được ạ, hiện tại cô Lusica đang phải chăm con, bé con đang bệnh nên cô ấy đã nói là không muốn gặp ai hết.”
“Con? Từ khi nào trong quân doanh lại được phép dắt trẻ con vào?”
Nicolas Á Phong có chút tức giận cùng thất vọng, vốn dĩ hắn có chút tán thưởng vì tài năng của cô nàng Lusica này, nhưng bây giờ lại nghe bảo cô ta mang theo con vào thì độ yêu thích liền giảm xuống, thay vào đó là bất mãn.
Hắn đứng dậy, khoác áo choàng vào đi ra cửa: “Đi, ta phải đến gặp cô gái đó.
Để xem cô ta là ai mà gan to tày trời như vậy?”
***
Quân y Lusica được phân cho ở tại một lều trại nhỏ nằm ở trong góc, cách lều chỉ huy khoảng mười mấy cái lều khác.
Nơi ở của cô vô cùng yên tĩnh thanh bình, vì nằm trong góc nên được vô số cây xanh che phủ khiến cả căn lều trở nên mát mẻ.
Mảnh sân vườn phía trước trồng khá nhiều cây thuốc, có một bé gái nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, hệt như một cục bột, trên người bé mặc một bộ đồ thỏ trắng tinh nghịch đáng yêu.
Bé đang tưới nước cho các cây thuốc, khuôn miệng nhỏ xinh không ngừng ngân nga hát.
Đôi mắt bé long lanh ánh nước, trong veo như hồ nước thu, to tròn vô cùng đáng yêu.
Theo từng câu hát của bé, tai thỏ trắng hồng bên trên cũng lúc lắc theo.
Đột nhiên bé ngước nhìn lên cái cây phía trên rồi mếu máo.
“Oa oa, bóng bay… bóng bay mami cho bay mất rồi!!!”
Rõ ràng là trước khi phụ mami tưới cây thuốc, bé đã buộc bóng bay lên cành cây, vậy mà bây giờ lại chẳng thấy đâu nữa.
Bóng bay thỏ con đáng yêu như vậy…
Bé con Phương Ái Niệm buồn rầu, tuy vậy nhưng bé vẫn cố gắng tưới nước cho xong, bé đã hứa với mami sẽ tưới nên không thể thất hứa được.
Tưới xong, bé con ngồi thu lu vào một góc, hai tai thỏ đáng yêu cũng cụp xuống.
Đôi mắt to tròn đáng thương ngập nước, như muốn khóc nhưng lại cố kìm nén.
Bé không thể khiến cho mami nghĩ bé là đồ mít ướt được.
Lúc Nicolas Á Phong đến chính là nhìn thấy một cảnh đáng thương như vậy.
Chẳng hiểu sao vốn dĩ lúc đầu đến đây với tâm trạng tức giận, nhưng vừa nhìn thấy đứa bé nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, hắn không sao giận được nữa.
Cứ như có một dòng nước ấm nhẹ nhàng cọ rửa tâm trí hắn, vừa gặp đã cảm thấy bé con vô cùng dễ thương.
Bé con nghe tiếng bước chân, tưởng là mẹ mình liền ngẩng đầu lên, đang tính giải thích về quả bóng bay.
Ai ngờ người đến là một chú cao to đẹp trai.
Vừa nhìn thấy chú đẹp trai, bé con Phương Ái Niệm liền không thể rời mắt được.
Nhưng lát sau cô bé sực nhớ ra đây là người lạ, mà bây giờ ở sân trước chỉ có một mình bé.
Vì thế nên bé con sợ hãi rồi.
“Hu oa, chú… chú là ai?”
Nicolas Á Phong không trả lời câu hỏi của bé con mà nói: “Tại sao con khóc?”
“Bóng bay… bóng bay của Niệm Niệm mất rồi, bay mất rồi huhu!!”
“Có phải cái này không?” Nicolas Á Phong ngoắc tay, ngay lập tức Gary liền đem lên một chiếc bóng