Ôm Phương Ái Niệm đi được một quãng xa, Phương Tịch Lam không hề ghé vào lều của nữ quân y khác như đã nói mà cô ngồi sụp xuống đất, khóc không thành tiếng.
Những mạnh mẽ và tự tin khi nãy bây giờ bỗng chốc hóa hư không.
Người ta thường nói phụ nữ khi ở một mình thường rất yếu đuối quả không sai.
Sao có thể không đau cho được? Gặp lại người mình đã từng yêu, người đó còn đem đến cho mình biết bao đau khổ.
Trái tim Phương Tịch Lam lúc này như vỡ ra từng mảnh nhỏ, đầu óc rối bời, tâm trí hoảng loạn.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Trái tim cô lúc này đã khô cằn, chỉ còn mỗi tình yêu dành cho bé con Phương Ái Niệm.
Đối với Nicolas Á Phong, cô chỉ có hận thù.
Nhưng kèm theo đó là nỗi đau trong quá khứ và sự sợ hãi.
Đúng! Sợ hãi! Cô sợ hãi hắn sẽ phát hiện mình vốn là Phương Tịch Lam, phát hiện ra bé con Phương Ái Niệm chính là con gái của hắn.
Trước khi ra chiến trận, cô đã ngụy trang cho bản thân và bé con thật cẩn thận.
Phương Tịch Lam đã sống dưới thân phận Lusica được năm năm, cả giọng nói và diện mạo đều khác hoàn toàn so với “Phương Tịch Lam”, vì thế nên cô tự trấn tĩnh bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn, sẽ không sao đâu!
Nhưng còn bé con…
Phương Ái Niệm từ nhỏ đã rất giống Nicolas Á Phong, cô bé sở hữu mái tóc vàng rực và đôi mắt xanh biếc của hắn.
Tất cả những đường nét trên khuôn mặt y như đúc Nicolas Á Phong, người ngoài nhìn vào liền biết bé con chính là con của hắn.
Phương Tịch Lam vì lo sợ nên đã cho bé uống một loại thuốc khiến mái tóc vàng biến thành màu trắng giống cô, còn đôi mắt xanh thì biến thành màu đỏ.
Nhưng đường nét trên gương mặt cô bé khó có thể thay đổi được, nhìn vào vẫn rất giống Nicolas Á Phong.
“Mami, sao mami lại buồn?” Bé con lau đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mi của cô, an ủi: “Mami bị đau ở đâu sao? Niệm Niệm thổi thổi, đau đau bay đi đừng làm mami khóc nữa nhé!”
“Con yêu của mẹ!” Phương Tịch Lam ôm chặt cô bé vào lòng.
Sao cô có thể quên được, bây giờ cô không còn một mình nữa, không thể buồn như xưa được.
Cô có một nguồn sống to lớn là bé con cơ mà.
Không sao, cô đã cải trang cho bản thân và bé con rất tốt rồi, sẽ không ai phát hiện ra.
Hơn nữa hiện tại Phương Tịch Lam cũng không yếu đuối như xưa nữa! Cô đã là dị năng giả cấp SSS, được cả Đế Quốc kính trọng và hâm mộ.
Cô là Lusica, cô đến đây để chữa trị cho quân nhân chứ không phải để sợ hãi Nicolas Á Phong.
Mọi chuyện sẽ không sao đâu!
***
Cùng lúc này, Nicolas Á Phong về lều của mình, hắn đuổi Gary ra.
Vội vàng lấy ảnh cưới và dây chuyền mặt ngọc ra ngắm.
Dù chiến sự có bận rộn như thế nào, có khi đến cả thời gian ăn cơm hắn cũng không có thì Nicolas Á Phong vẫn giữ một thói quen, ngày nào cũng nhìn ngắm ảnh cưới của bọn họ và sợi dây chuyền mặt ngọc thì mới có thể yên tâm đi vào giấc ngủ được.
Nhìn ngắm hai thứ này khiến tâm trí hắn cảm thấy bình an đến lạ.
Có một khoảng thời gian, hôm ấy hắn vừa đánh trận xong, trời dần về chiều, ánh hoàng hôn buông xuống, trong lòng hắn chợt bồi hồi.
Một nỗi nhớ dâng lên, trong đầu hắn lúc đó chỉ toàn là những kỷ niệm về thời gian mới cưới nhau của hắn và Phương Tịch Lam.
Những ngày ấy, buổi chiều là thời gian dành cho gia đình.
Hắn sẽ được ăn những bữa ăn ngon do cô nấu, được trò chuyện vui vẻ cùng vợ mình, sau đó ôm cô ngủ.
Khi ấy hắn đã nghĩ gì nhỉ?
A, như vậy cũng tốt!
Tuy nói cuộc hôn nhân này chỉ đơn thuần là một kế hoạch, những có những giây phút, hắn nghĩ cứ như thế này cũng tốt.
Có vợ có nhà, có cơm ăn, có chăn ấm nệm êm thật tốt!
Vậy mà hắn đã làm gì?
Không nhớ nổi nữa! Hắn đã có quá nhiều sai lầm, đến nỗi… vĩnh viễn mất đi người yêu hắn nhất.
Bây giờ dù cho Nicolas Á Phong có thèm muốn những phút giây ấm êm ấy như thế nào thì thời gian cũng không thể quay trở lại.
Trời hoàng hôn… là khoảng thời gian bên gia đình.
Nhưng gia đình nhỏ của hắn… đã bị hắn tự tay giết chết!
Khi ấy đột nhiên Nicolas Á Phong đau khổ đến mức trái tim như bị ai bóp nghẹn, không thể thở nổi.
Hắn dùng năm năm để suy nghĩ về thứ tình cảm mà mình dành cho Phương Tịch Lam.
Nhưng có lẽ IQ hắn cao mà EQ lại thấp, dù có là trí tuệ cấp SSS thì cũng không