Khoảnh khắc quả lựu đạn vụt qua người hắn, phóng thẳng vào trong phòng nơi Phương Tịch Lam vẫn còn bị trói.
Trái tim Nicolas Á Phong hẫng lại một nhịp.
Đôi mắt hắn mở to, như thể chưa kịp phản ứng lại với sự đau đớn này.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Tịch Lam, Lam Lam của hắn vẫn còn ở trong đó… vậy mà đám người kia lại dám làm như vậy?
“Lam Lam!!!” Nicolas Á Phong thét lên thất thanh, tay chân hắn bủn rủn, cố gắng trấn tĩnh bản thân để chạy vào cứu cô.
Chỉ cách một khoảng nhỏ thôi mà Nicolas Á Phong tưởng chừng như phải chạy một vòng quay Đế Quốc.
Ngay trước khoảnh khắc quả bom nổ ảnh hưởng đến Phương Tịch Lam.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất của một dị năng giả cấp SSS, phá xích cho cô rồi ôm chặt cô vào lòng.
Cơ thể hắn mình đồng da sắt, đao thương bom đạn không thể làm gì được hắn.
Nhưng Phương Tịch Lam thì khác.
Tuy hiện tại cô đã lên đến cấp S nhưng trong lòng Nicolas Á Phong, Tịch Lam của hắn vẫn còn vô cùng yếu đuối, còn cần hắn bảo vệ lâu dài.
Nicolas Á Phong đè Phương Tịch Lam dưới thân, thay cô gánh mọi sát thương.
Khói dần tan, vật dụng trong lều đều bị nổ tung hết nhưng chiếc lều vẫn không hề hấn gì.
Mà Phương Tịch Lam và Nicolas Á Phong cũng vậy.
“Em có sao không?” Sau khi ổn định, Nicolas Á Phong hoảng hốt nhìn khắp người Phương Tịch Lam xem cô có làm sao không.
Vậy nhưng tay hắn lại nhanh chóng bị cô gạt ra.
Cô nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Không cần anh bận tâm.” Nói rồi Phương Tịch Lam đứng dậy, bây giờ cô đã không còn bị trói buộc bởi xích sắt nữa nên có thể hoạt động tự do.
“Trận nổ khi ấy chẳng là gì với tôi cả, nhưng nếu bị nổ lúc anh trói tôi ở đây thì quả thật là một vấn đề lớn.
Tôi không tháo xích được, không chạy được nên ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng may thay…” Cô cười khẩy: “Cuối cùng cũng được tự do.”
“Em…”
Vào lúc này, quân địch tràn vào lều, định nhân lúc hỗn loạn tấn công hai người.
Nicolas Á Phong đang đau khổ vì tình nên nhất thời không để ý.
Thế cho nên hắn bị địch tấn công.
Nhưng Phương Tịch Lam đã đỡ cho hắn một cú đó, cô vận sức vào chân, dựa vào thể chất cấp S mà đá bay tên tướng địch ra bên ngoài.
Nhìn thấy cô cứu mình nhìn vậy, Nicolas Á Phong không kìm chế nổi sự vui sướng.
“Em cứu ấy sao?” Có phải chúng ta sẽ có hy vọng hay không?
Nhưng đáng tiếc, Phương Tịch Lam lắc đầu, đồng thời cô còn dùng chân đạp lên ngực hắn.
Trông cô lúc này cao ngạo như một vị nữ hoàng nhìn xuống kẻ hèn mọn cầu xin tình yêu.
“Tôi không cứu anh vì tôi tha thứ cho anh, đừng ảo tưởng nữa Nicolas Á Phong, giữa chúng ta đã kết thúc rồi!”
“Vậy em cứu tôi vì điều gì?”
“Khi nãy anh cứu tôi khỏi quả bom, bây giờ tôi cứu lại anh xem như trả nợ.
Phương Tịch Lam tôi không muốn mắc nợ ai cả, đặc biệt là anh!”
Những lời này chẳng khác gì một nhát dao đâm thẳng vào tim Nicolas Á Phong khiến hắn đau đớn vô cùng.
Nhưng bây giờ không phải là lúc, chuyện tư để sau,