Black trở về căn cứ quân Liên Quân, gã biến thẳng vào thư phòng của Chiến Bất Phàm, quỳ xuống báo cáo với anh.
“Thưa thủ lĩnh, kế hoạch của người đã được thực hiện xong.”
Chiến Bất Phàm đang xem tài liệu báo cáo về trận đấu, nghe vậy anh bỏ tài liệu xuống.
Mỉm cười nhìn Black.
“Ngươi làm tốt lắm! Lui xuống nhận thưởng đi!”
“Vâng!”
Black vừa biến mất, Chiến Bất Phàm liền ôm mặt cười như điên.
Dường như rất vui sướng vì một ước nguyện nào đó của anh vừa được hoàn thành.
Anh dùng quang não gọi thẳng cho một người nào đó.
“Có chuyện gì mà ngươi lại đột nhiên gọi cho ta? Cũng đã năm năm rồi không liên lạc.”
Người mà Chiến Bất Phàm gọi không ai khác chính là Lãnh Hy Tuyết.
Lúc này ả đang ngồi chễm chệ trong dinh thự của Nicolas Á Phong.
Anh nhếch mép, nói khích: “Nicolas Á Phong còn đang ở chiến trường, chưa cho cô vào nhà mà cô đã ngang nhiên nằm trên ghế sô pha rồi sao?”
“Nói nhiều làm gì? Anh ấy sớm muộn gì cũng là của tôi.
Hơn nữa… thuốc độc mà năm năm qua tôi sai người lén cho bà già Tố Miên đó uống cũng sắp bộc phát rồi.
Đến lúc đó bà ta chết rồi sẽ chẳng có ai ngăn cản chúng tôi đến với nhau nữa.”
“Ha, chẳng phải Nicolas Á Phong ra chiến trường là vì không quên được người phụ nữ “đó” sao? Cô vẫn nghĩ mình quan trọng đối với hắn ta?”
Nghe đến đây, Lãnh Hy Tuyết đột nhiên phát điên, ả tức đến điên người, không ngừng la hét vào trong quang não.
“Ngươi im đi tên khốn! Á Phong yêu ta, anh ấy chỉ yêu mình ta! Con ngốc Phương Tịch Lam kia đã chết rồi.
Chết tan nát, đến nỗi ngay cả cái xác cũng không còn!”
Chiến Bất Phàm nhếch miệng, thầm nghĩ cô chắc chắn Phương Tịch Lam đã chết thật sao?
Nhưng anh không nói ra, vì dù sao Phương Tịch Lam cũng sắp chết thật rồi.
“Bình tĩnh nào, hôm nay tôi gọi cho cô là muốn cung cấp một tin… không tốt lắm với cô.
Muốn nghe không?”
Lãnh Hy Tuyết dần dần hạ hỏa lại, ả hỏi: “Tin gì?”
“Nicolas Á Phong trên chiến trường đem lòng yêu một cô gái tên Lusica.
Cô ta rất đẹp, hơn nữa lại… cực kỳ giống Phương Tịch Lam.”
“Chết tiệt!”
Lãnh Hy Tuyết siết chặt ly rượu vang trong tay.
Trong đầu hiện lên biết bao suy nghĩ giết người.
Phương Tịch Lam, lại là Phương Tịch Lam!
Tại sao cái tên đó luôn ám lấy ả? Đến tận khi cô chết rồi vẫn còn ám lấy ả?
Lúc trước người cưới được Nicolas Á Phong cũng là cô ta.
Người luôn đứng trên ả về tỉ lệ mang dòng máu thuần cổ cũng là cô ta.
Bây giờ Phương Tịch Lam chết rồi vẫn muốn leo lên đầu lên cổ ả ngồi?
Nicolas Á Phong vậy mà lại nhớ nhung Phương Tịch Lam đến mức đi tìm một người thế thân có diện mạo giống hệt cô ta.
Vậy còn ả thì sao?
Có lẽ ả nên đến chiến trường của hắn một chút.
Để xem xem con tiện nhân dám câu dẫn người đàn ông của ả là ai.
“Tin tức không tồi? Nói đi, anh muốn gì?”
Đây chính là điều mà Chiến Bất Phàm chờ đợi.
Anh cong môi, ra giá.
“Tình trạng sức khỏe gần đây của hoàng đế bệ hạ.”
“Được.”
***
Dạo gần đây