Ôm Phương Tịch Lam trong lòng, Nicolas Á Phong mới cảm nhận được rằng cô gái của hắn bây giờ ốm như thế nào, cô nhẹ tênh, cảm giác như không có trọng lực gì.
Cõi lòng của Nicolas Á Phong nổi lên từng hồi xót xa.
Lều của hắn là lều chỉ huy, đương nhiên an toàn và cứng cáp hơn tất cả các lều còn lại.
Bây giờ hắn phải xác định tình hình của hai mẹ con Phương Tịch Lam và doanh trại trước.
Nicolas Á Phong đặt cô xuống giường mình, ôm cô vào lòng.
“Xin lỗi, anh đến trễ.”
Phương Tịch Lam không chút cảm xúc đẩy hắn ra, cô bắt đầu luôn vào chuyện chính, không quan tâm đến ánh mắt đau lòng và những lời đường mật của hắn.
“Dịch bệnh bắt nguồn chắc chắn là do nguồn nước.”
Nicolas Á Phong ngạc nhiên, ánh mắt hắn lúc này trở nên nghiêm túc hơn, tạm thời vứt bỏ những ân oán cá nhân sang một bên.
“Em nói xem chuyện là thế nào?”
“Đột nhiên mấy ngày trước, một số người trong quân doanh nói rằng cảm thấy cả người mệt mỏi, ăn uống không vào.
Rồi dần dần những bộ phận nhức mỏi đó rã ra, cuối cùng rơi xuống đất, người cũng chết, trở thành một đống thịt nhão nhoẹt.”
Nhớ lại những hình ảnh đó, Phương Tịch Lam có chút xúc động đến mức muốn nôn ra, hình ảnh quá ghê rợn, máu và thịt trộn lẫn vào nhau, vừa rơi xuống đất đã bốc lên mùi tanh hôi không thể chịu nổi.
Đồng thời trong lòng Phương Tịch Lam cũng dâng lên nỗi xót xa khôn cùng.
Những người binh sĩ vừa cùng cô nói chuyện vậy mà nhìn lại đã biến thành những đống thịt vụn thối rữa.
Còn cô thân là dị năng giả hệ chữa trị cấp SSS vậy mà ngay cả một mạng người cũng không cứu được.
Phương Tịch Lam cảm thấy bản thân vô dụng, đồng thời cô cũng cảm thấy có lỗi với nghề y này.
Cô mong muốn trở thành quân y để có thể kịp thời chữa bệnh cho các chiến sĩ ở đây, để họ an tâm đánh giặc, trăm trận trăm thắng, vậy mà cuối cùng lại…
Nhìn ra được tâm trạng có chút suy sụp của Phương Tịch Lam, Nicolas Á Phong an ủi.
“Không sao, chúng ta cùng nhau kiếm giải pháp, việc này không phải lỗi của em, đừng lo.”
“Ừm.” Cô gật đầu, nói cho hắn toàn bộ những gì mình biết về dịch bệnh lần này: “… Chuyện là vậy đó, chẳng ai biết Black ở đâu, điều duy nhất mà chúng ta có thể làm bây giờ đó chính là hòa trộn năng lực của tôi và anh lại, chế tạo thuốc giải cứu mọi người.”
Cô ngừng một chút, sau đó sửa lời: “Nói đúng hơn là giải cứu những người đang sống.”
Lời này Nicolas Á Phong nghe hiểu, theo tầm mắt của Phương Tịch Lam, hắn nhìn ra ngoài lều, căn lều kiên cố của hắn đang bị cào rất mạnh, chắc chỉ trong chốc lát nữa thôi sẽ bị phá tung, đám người kia sẽ tràn vô đây như thác lũ.
Bọn họ không còn được gọi là người nữa, phải nói là zombie mới đúng.
Họ đã chết rồi, bây giờ thứ đang tồn tại ngoài kia chỉ là những thây ma ghê tởm