Đương nhiên Nicolas Á Phong biết Black ở quân Liên Minh làm tay sai cho Chiến Bất Phàm.
Bởi giữa hắn và Chiến Bất Phàm có mối liên hệ rất sâu xa, một mối quan hệ người thân ruột thịt.
Và hắn biết một chút về tính khí thật sự của Chiến Bất Phàm.
Người này vẻ ngoài đạo mạo nhưng thật ra trong bụng lại đầy ý xấu, ngoài bản thân mình ra thì chẳng yêu ai.
Ngay lúc này hắn muốn nói tất cả cho Phương Tịch Lam biết, để phá vỡ lòng tin giữa cô và Chiến Bất Phàm, kéo gần mối quan hệ của cô và hắn.
Nhưng hắn ngừng lại, bởi Nicolas Á Phong sợ cô gái của hắn đau lòng.
Hắn đã gây ra quá nhiều đau khổ cho Phương Tịch Lam rồi, không thể để cô lại đau khổ thêm một lần nữa.
Vì vậy nên hắn chọn giấu nhẹm chuyện này trong lòng, mặc cho bản thân đang vô cùng khó chịu.
Khi yêu một người nào đó thì sẽ sẵn lòng nghĩ cho cảm nhận của họ trước chứ không phải nghĩ đến lợi ích của bản thân, điều này Nicolas Á Phong đã được lĩnh hội rồi.
Hắn yêu Phương Tịch Lam, vì vậy nên hắn luôn muốn cô được vui vẻ.
Mặc cho bản thân cảm thấy khó chịu.
Hắn nói: “Có một lần khi giao chiến với quân Liên Minh, lúc ấy Black dẫn quân đi đánh, Chiến… thủ lĩnh quân Liên Minh thì không thấy đâu.
Lúc ấy Black tung độc ra, Đế Quốc đại bại phải rút quân về trị thương mấy ngày.”
“Theo như những gì em kể thì Black là một kẻ khoác áo choàng đen, nụ cười toác ra tới tận mang tai, cả người gã bí ẩn, không nhìn được gương mặt ẩn sau lớp áo choàng đúng không?”
Phương Tịch Lam gật đầu: “Đúng vậy.”
Thật ra bản thân Nicolas Á Phong chỉ biết rằng Black là tay sai dưới trướng thủ lĩnh quân Liên Minh, nhưng hắn không biết tại sao gã lại đi theo Chiến Bất Phàm.
Hắn lại nói: “Như em đã nói thì phải kết hợp hai dị năng hiếm lại với nhau thì mới có thể chấm dứt dịch bệnh được phải không?” Nicolas Á Phong đăm chiêu, đột nhiên hắn không nói không rằng gì cả, cúi người xuống hôn vào môi Phương Tịch Lam.
Bé con Niệm Niệm che mắt lại quay đi chỗ khác.
“Ây nha, Niệm Niệm không thấy gì đâu à nha.”
Khí thế tiến công nhanh bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng.
Đôi mắt Phương Tịch Lam mở to kinh hoàng.
Cô chống hai tay lên ngực hắn mong muốn đẩy hắn ra, nhưng Nicolas Á Phong càng ôm chặt cô hơn nữa.
Dần dần, Phương Tịch Lam cảm nhận được đây không phải là một nụ hôn mang ý tình dục như bình thường.
Một luồng sức mạnh theo hai đôi môi chạm nhau khẽ chạy vào người cô.
Phương Tịch Lam cảm thấy dị năng bị mất của mình căng tràn, chúng đã trở lại.
Nhận thấy đã truyền đủ dị năng rồi, Nicolas Á Phong buông cô ra, hắn lưu manh liếm liếm môi một cái.
“Em thấy sao rồi?”
Cô vẫn còn sững sờ chưa nắm bắt được tình hình.
“Vừa rồi… là chuyện gì xảy ra?”
Chuyện này quá