"Đại Mao, cậu tập trung lái xe đi"
Thật ra thông qua kính chiếu hậu Hàn Thiên có thể thấy toàn bộ biểu cảm của Đại Mao.
Dù sao hai người cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cùng nhau trãi qua rất nhiều chuyện, từ lâu trong lòng Hàn Thiên đã xem Đại Mao như anh em ruột thịt của mình rồi.
Ít nhất anh cũng hiểu Đại Mao tính tình rất thẳng thắn, không thích chính là không thích.
Với Tô Niệm cũng vậy thôi.
Nhưng sau này khi đã để ý quan tâm đến một ai, cậu ta sẽ hiểu cảm giác của anh lúc này thôi.
Hàn Thiên đã lên tiếng, Đại Mao cũng đành thu lại biểu cảm trên mặt mình, tập trung lái xe.
Tô Niệm vì không chú ý đến Đại Mao nên cũng không hiểu lời Hàn Thiên có ý gì là mấy, cô chỉ ngơ ngác nhìn Đại Mao qua chiếc kính chiếu hậu, nhưng mà Đại Mao rõ ràng rất bình thường.
Mới nghĩ xong, suy nghĩ trong cô liền không kiên nể vả cho cô một cái tát, Đại Mao thấy cô nhìn mình, ánh mắt liếc một cái rõ sắc lên người cô, Tô Niệm giật mình rút vào lòng Hàn Thiên.
"Đại Mao"
Hàn Thiên ôm Tô Niệm vào lòng, vuốt vuốt lấy lưng cô trấn an.
Cái tên Đại Mao chết tiệc này, làm gì không làm lại đi so đo với một cô gái, cái tính của hắn sau này không biết có ai thèm lấy nữa không đây.
Thấy Hàn Thiên hơi lớn tiếng, Tô Niệm kéo kéo phần áo bên hông anh.
Cô không muốn vì mình mà người khác lại bị trách phạt.
"Được rồi, buông anh ra đi"
Miệng thì vẫn cứng họng chưa chấp nhận ở lại cạnh anh, nhưng xem ra hành động lại chống đối lời nói của cô mất rồi, cảm giác bất an cô đều tìm đến anh mà xà vào lòng như nơi an toàn tránh bão, còn ôm thì cũng ôm người ta rất chặt khiến hơi thở không được đều luôn rồi.
Vậy mà còn cố thử thách anh.
Tô Niệm quyến luyến rời người Hàn Thiên, bỗng nhiên mắt cô lại rơi trên bàn tay của Đại Mao, bàn tay trái của cậu ta mất đi một ngón áp út.
Không lẽ cậu ta từng làm gì sai bị trừng phạt sao?