Sáng ngày hôm sau An Nhi vì cả đêm nằm xấp tránh làm vết thương trở nên nặng nên gì thì lồng ngực của cô đau nhói ,hơi thở mệt mỏi định lật người lại thì như thứ gì đó đè lên lưng đau điếng người
"ưm"
An Nhi không để ý xung quanh đang có người nhìn mọi hành động của cô bằng ánh mắt không mấy dễ chịu, Hoắc Dạ Liên ngồi như chiếc ghế cuối phòng cả đêm nhìn chằm chằm cô, trêи bàn gạt tàn đã chứa đầy mẩu thuốc nhưng may là anh đã bật máy lọc không khí chứ không An Nhi không chết vì bị thương mà chết vì ngạt khói thuốc
"muốn cho vết thương nặng hơn thì cứ việc di chuyển "
Hoắc Dạ Liên lạnh lùng chế giễu tay cầm điếu thuốc đã tàn còn chút ít thuận tay đặt vào gạt tàn, An Nhi nghe giọng của anh thôi cũng đủ sợ hãi ,cô khượng người không dám cử động chỉ dám nhìn trộm anh bằng ánh mắt lo lắng không biết mình có bị anh ta làm gì không
"muốn nhìn tôi lắm hả "
An Nhi bị nói trúng liền thu ánh mắt lại nhắm chặt lắc nhẹ đầu, thật sự là cô rất sợ anh nên mọi cử chỉ hành động đều gượng gạo sợ sệt
"ưm.. không, không "
An Nhi hai tay ôm chặt gối ấm ức, thấy anh hôm nay có phần không giống đêm qua cô lắp bắp hỏi nhưng không dám nhìn anh trực diện
"Hiên...anh ấy đang bị thương ...."
Cô mới mở miệng chưa nói xong câu đã bị Hoắc Dạ Liên lạnh lùng chen vào ,anh cảm giác không mấy vui vẻ, giọng nói cũng chẳng có một tia ấm áp nào
"sao, cô quan tâm hắn vậy ư "
An Nhi tay càng nắm chặt hơn, anh thật sự rất đáng sợ ,tại sao cô lại vướng phải tên này chứ ,cô mặc kệ vết thương mà gắng cự ngồi dậy ,cô cắn môi chịu đựng không kêu than, An Nhi tựa lưng mình vào chiếc gối ngồi lên đối diện với Hoắc Dạ Liên ,còn anh thấy cô khuôn mặt vì đau có chút lấm tấm mồ hôi làm ướt những sợi tóc nhìn vào đau xót, tay của anh nắm chặt như kìm hãm cơn tức giận cười lạnh
"đây là ý gì "
An Nhi đây là lần đầu nhìn khuôn mặt anh rõ ràng như vậy, một người đàn ông có ngũ quan sắc lạnh khuôn mặt tạc tượng của anh làm cho người khác phải ngắm nhìn ,khuôn mặt này đêm qua phản phát sự lạnh lẽo, độc ác ,nghĩ đến hôm qua vết thương như lưng cô lại
nhói lên đau đớn ,hiện tại người cô lo nhất không phải là là bản thân mà là Cảnh Hiên
"tôi...tôi có thể làm tất cả mọi thứ anh cầm nhưng làm ơn hãy để Cảnh Hiên rời đi ,anh ấy đang bị thương rất nặng ,làm ơn thả anh ấy ra đi "
Hoắc Dạ Liên nở một nụ cười lạnh, có thể làm tất cả sao, anh đang đợi câu nói này của cô, Hoắc Dạ Liên đứng dậy sải bước chân đi đến bên cạnh chiếc giường đưa tay lên nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, ánh mắt chạm nhau khiến cho cô có phần ngượng ngùng mà quay mặt sang chỗ khác
"Chỉ vì hắn mà có thể làm tất cả ư "
An Nhi không dám nhìn vào mắt lạnh lùng của Hoắc Dạ Liên cố gắng quay đi chỗ khác nhưng vẫn bị anh mạnh mẽ giữ lấy
"nói "
An Nhi ánh mắt đỏ hoe yếu đuối nhìn trực diện với anh làm cho cô cảm giác như bị ngạt thở khó chịu vô cùng
"ừm ,anh ấy là người thân duy nhất của tôi "
Hoắc Dạ Liên chỉ biết cười chế giễu sự thật mà An Nhi mới nói ,anh ghé sát lại cô buông lời nói khiến cho An Nhi chỉ biết cứng người
"đến việc làm người tình của tôi cũng không từ chối đúng chứ "
An Nhi to mắt nhìn Hoắc Dạ Liên đang cười cô, đôi mắt to tròn của cô ánh lên sự tuyệt vọng, cô chỉ biết cười đau khổ dương mắt nhìn Hoắc Dạ Liên
" ...."
An Nhi không nói gì chỉ biết im lặng, cô không biết sao Hoắc Dạ Liên ghét cô như vậy mà tại sao lại ra điều kiện như vậy, Hoắc Dạ Liên không kiên nhẫn thả cô ra bước cười lớn
"haha... hắn ta bị đánh đến mức nửa sống nửa chết cũng chỉ nhận lại sự im lặng của cô "
An Nhi cố nhịn muốt nước mắt lại nhìn người đàn ông đang chuẩn bị rời đi, cô cười đau khổ cắn răng nhận lời
"tôi đồng ý với anh chỉ cần anh thả Hiên ra "
Hoắc Dạ Liên nghe được lời mà mình muốn nghe nhưng sao lại đau như vậy, đay là cảm xúc không nên có