Hoắc Dạ Liên quay mặt nhìn người phụ nữ đang lọ mọ đứng dậy trong đau đớn, anh muốn qua đỡ cô nhưng chỉ dừng lại ở suy nghĩ mà chỉ hai tay vào túi, An Nhi đứng trước mặt anh giọng nói gượng ép nén đau hỏi
"Tôi muốn đến chỗ Hiên "
Hoắc Dạ Liên anh không muốn nhìn thấy cảnh cô chịu đau đứng dậy như thế này chỉ lạnh nhạt đi trước không nói gì, anh đi được một đoạn thì khẽ quay đầu nhìn về sau, dáng người nhỏ nhắn khuôn mặt có chút xanh xao đang cố bám víu lấy bức tường để di chuyển theo bước anh
Hoắc Dạ Liên khó chịu ngứa ngáy trong lòng nhìn bước đi của cô bực bội nói lớn
"cô có đi được không hả "
Lời nói này chỉ là như nói với An Nhi rằng hãy vững chắc lên, đây chỉ là một trong số việc anh sẽ làm, thời gian bị Anh hành hạ sẽ rất dài
"..."
An Nhi cô mặc kệ vết thương như lưng mà thẳng người bước đi, từng bước theo sát người anh đến khi xuống đến tầng hầm tối tăm xung quanh bao lấy cô một màu đen lạnh lẽo vô thức run sợ giữ chặt lấy tà áo phía sau của Hoắc Dạ Liên, anh đang đi thì bị kéo lại cũng sững người nhìn về sau, người cô đang run lên vì sợ hãi, chắc đây chính là nỗi ám ảnh của cô về khoảng thời gian sống trong bóng tối, khi mất đi trí nhớ cô vẫn còn cảm giác đáng sợ như vậy, Hoắc Dạ Liên lạnh nhạt nói
"sợ sao "
An Nhi nhắm mắt cúi gằm mặt xuống không dám nhìn, tau cô thì vẫn luôn giữ chặt lấy tà áo của anh không buông phủ nhận
"không... đi tiếp đi "
Hoắc Dạ Liên nhìn cô một lúc rồi bước tiếp, An Nhi đi phía sau vẫn túm lấy anh không buông ,Đứng trước căn phòng giam Cảnh Hiên thì An Nhi như quên đi nỗi sợ bản thân vội vàng đi vào, nhìn người đàn ông đang ngồi một góc sau một ngày đã trở nên xanh xao hơn nhiều, vết thương của anh vẫn chưa được sử lý nên vẫn chưa thể khô lại hết ,An Nhi từ từ bước đến đánh thức anh ,Cảnh Hiên thấy cô vui vẻ nở nụ cười trêи môi nhìn cô hỏi
"An Nhi vết thương của em sao rồi
"
Cảnh Hiên trìu mến nhìn cô hỏi về vết thương của cô trong khi đó toàn thân mình chằng chịt vết thương lớn có nhỏ có
"không sao ,em không sao "
An Nhi nhìn anh lo lắng cho mình như vậy cảm thấy hạnh phúc, cô cũng rất buồn vì mình mà anh bị liên luỵ ,cô vừa nói vừa lắc đầu, những giọt nước mắt rơi xuống bàn tay của Cảnh Hiên
"em không sao ,em không sao "
Hoắc Dạ Liên đứng nhìn hai người ở một khoảnh cách đó không xa, tay anh lại lôi ra điều thuốc châm lửa lên hút một hơi dài, đôi mắt vẫn đang nhìn cô không rời, anh nhém điếu thuốc xuống ghì chân đạp lên đi đến chỗ của An Nhi nắm chặt lấy cổ tay cô kéo lên ôm lại nhìn Cảnh Hiên giễu cợt
"cô ta giờ là của tôi, còn mày có thể rời đi rồi "
Cảnh Hiên không tin được vào tai, sao sau một đêm mà đã ra thế này, anh gượng gạo đứng dậy nhìn Hoắc Dạ Liên nói
"mày nói cái gì "
Hoắc Dạ Liên như chọc tức Cảnh Hiên mà cố tình đưa miệng lên khẽ trêu chọc phần tai nhạy cảm của cô kiến cô né tránh cũng không được
"tao nói người phụ nữ của mày giờ là của tao, cô ta vì muốn cứu mày nên đã tự mình đồng ý với điều kiện của tao, sao nào "
Cảnh Hiên không thể nghe nổi nữa, anh nổi giận lao về phía cửa Hoắc Dạ Liên định giơ tay lên đánh anh nhưng một màn trước mặt làm anh khượng lùi lại
"An Nhi em làm gì vậy "
An Nhi không muốn anh vì em mình nữa mà gây thù với Hoắc Dạ Liên, cô đưa hay tay giữ lấy tay của Cảnh Hiên lại lắc đầu nhìn anh
"đừng, anh không đánh lại anh ta đâu, anh từng tự mình gây ra vết thương nữa như vậy em sẽ đau lắm, nghe em Hiên anh hãy rời đi ngay, em không sao đâu em sẽ nhanh chóng thoát khỏi anh ta, giờ anh nghe em được không, Hiên "